Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/2VewrkrIyO
MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!
Ninh Mông giật mình tỉnh giấc, sau đó cô có cảm giác trên mặt mình có gì đó lành lạnh, cô đưa tay lên má, liền chạm vào một vệt ẩm ướt.
Trong phòng tối đen như mực, còn cô thì ngơ ngác một lúc rồi mới day trán từ từ ngồi dậy.
Tay chân tê rần, đầu thì đau như búa bổ, đâu đó trong kẽ tóc còn thoang thoảng một làn hơi rượu. Chính mùi rượu thoang thoảng ấy, những ký ức rời rạc đêm qua được cuộn tròn trở lại.
Cô và cô bạn thân đi nhậu, chẳng may uống quá chén rồi say bí tỉ.
Một mình cô lảo đảo đi vào nhà vệ sinh, hình như còn nôn thốc nôn tháo.
Sau đó thì chẳng nhớ gì nữa.
Hiếm khi buông thả bản thân như vậy, cái cảm giác tỉnh dậy sau cơn say vừa khó chịu vừa mơ hồ khiến cô có hơi hối hận.
Ninh Mông mò mẫm quanh gối một lúc lâu, tay va vào tủ đầu giường nên đau điếng, cô hít một hơi lạnh, rồi lần mò bật đèn ngủ lên.
Ánh sáng yếu ớt bật lên, lúc này cô mới nhận ra mình đang ở trong một phòng khách sạn, còn điện thoại và túi xách thì không thấy đâu.
Đêm qua Mạc Phi đã dặn tài xế chờ sẵn ở ngoài quán bar, nếu hai người cùng về thì không có lý do nào mà cô lại ở khách sạn một mình thế này.
Những mảnh ký ức vụn vặt lại lướt qua trong đầu Ninh Mông, một cậu trai trẻ cao ráo, mặt mũi mờ nhạt nhưng lại có mùi hương ấm áp toả ra từ người cậu.
Cậu đỡ cô lên xe, tay cô đặt trên thắt lưng cậu, cảm nhận chất liệu vải dạ mềm mại của chiếc áo khoác.
Đầu óc Ninh Mông ong lên một tiếng.
Cô vội quay đầu lại, thấy phía bên kia giường trống trơn mới thở phào nhẹ nhõm.
Cô tự kiểm tra bản thân một lượt, không có dấu vết gì của việc say rượu nên làm bậy, lúc này mới hoàn toàn yên tâm.
"Say rượu hại thân, say rượu hại thân!"
Ninh Mông nhảy xuống giường, lớp thảm dày nuốt trọn mọi tiếng động của cô.
Tìm mãi không thấy giày của mình đâu nên cô đành xỏ tạm đôi dép dùng một lần trong phòng của khách sạn rồi ra đứng cạnh cửa sổ.
Ninh Mông vung tay kéo chiếc rèm cửa nặng trịch sang một bên, ánh nắng ban mai ngay lập tức tràn ngập khắp căn phòng.
Cô nheo mắt, cố nhìn khung cảnh đường phố bên ngoài, mong xác định được vị trí của mình càng sớm càng tốt.
Ninh Mông đang đăm chiêu nhìn ra ngoài cửa sổ, thì một giọng nói trong trẻo bất ngờ vang lên phía sau lưng.
"Chào buổi sáng."
Ninh Mông giật nảy mình, hoàn toàn không nhận ra trong phòng cũng có người, cũng không hề nghe thấy tiếng mở cửa.
Cô hoảng hốt quay đầu lại, liền thấy một cậu trai trẻ đang đứng ngay ở cửa, tay đẩy một xe đồ ăn.
Đó là một cậu trai còn rất trẻ, mặc chiếc áo khoác dạ màu camel, vạt áo dài ngang đầu gối, chân đi đôi bốt quân đội màu đen.
Đó là sự kết hợp hoàn hảo giữa nét lịch lãm và bụi bặm, Ninh Mông vốn khá e ngại kiểu phối áo khoác dài kết hợp với bốt, vì nó dễ làm người mặc bị "ngắn người", nhưng cậu trai này thì không hề có cảm giác gượng gạo nào.
Tất cả là nhờ đôi chân dài của cậu.
Vì đặc thù công việc của mình, nên Ninh Mông có thói quen xem xét cách ăn mặc trước rồi mới ngước lên nhìn mặt.
Cậu trai trẻ trước mặt cô chỉ khoảng hai mươi tuổi, đường nét tinh tế, làn da trắng mịn, đôi mắt hạnh nhân ấy đẹp đến lạ thường.
Đây là nhân viên khách sạn ư? Còn có nhân viên xuất chúng thế này luôn à?
Cái đầu óc còn mơ màng của Ninh Mông quay cuồng, rồi một ý nghĩ bất chợt lóe lên trong đầu Ninh Mông, áo khoác dạ, chiều cao… Cô cứng đờ người.
Đôi mắt trong veo của cậu trai trẻ mỉm cười nhìn người phụ nữ đang đứng bên cửa sổ. Vẻ mặt cô biến đổi liên tục, hệt như một con nai nhỏ hoảng sợ khi nghe thấy tiếng động.
Có lẽ đoán được suy nghĩ của cô, khóe môi cậu không kìm mà được cong lên.
Tim Ninh Mông lại đập mạnh một nhịp.
Nụ cười của cậu thật sự rất tươi tắn và trong trẻo.
Một người cực phẩm như thế này, nếu là thời còn đi học, đừng nói là cô, mà ngay cả Mạc Phi cũng sẽ bị "hạ gục" trong một nốt nhạc.
Hai người nhìn nhau vài giây, Ninh Mông mím môi, cô là người mở lời trước để phá vỡ sự im lặng: "Tối qua..."
Cô muốn dò hỏi tình hình, nhưng không ngờ giọng của cô sau một đêm ngâm rượu lại khàn đến không nhận ra.
Ninh Mông có chút ngại ngùng, đối phương liền ân cần đưa cho cô một cốc nước.
"Nước mật ong khách sạn pha, giúp giải rượu đấy chị." Giọng cậu nhẹ nhàng, ấm áp tựa như rượu mơ, hay đến mức "muốn làm người ta mang bầu".
Ninh Mông lí nhí nói cảm ơn, cô nhận chiếc cốc từ bàn tay thon dài, trắng trẻo của cậu rồi tu một hơi cạn sạch.
Có lẽ vì cô uống quá vội vàng, quá dứt khoát nên đối phương lại khẽ cong môi.
Ninh Mông nghĩ thầm, cậu trai này hoàn toàn có thể lên bìa tạp chí, bẻ ngoài cực kỳ cuốn hút, tỷ lệ cơ thể cân đối.
Độc giả bây giờ chuộng gu như này: ngước mặt lên thì lạnh lùng quyến rũ, nghiêng đầu thì ngây thơ đáng yêu, rất dễ tạo hình.
Suýt nữa thì cô đã hỏi cậu có phải người mẫu không rồi.
Đợi cô uống xong, cậu kéo chiếc tủ bên cạnh ra, lấy một túi đựng áo khoác lớn đưa cho cô, bên trong là chiếc áo khoác màu xám của cô.
"Quần áo đã được giặt khô rồi. Túi xách và giày của chị ở trong tủ cũng đã được làm sạch."
"À." Ninh Mông hơi sững sờ, rồi vội vàng đón lấy: "Cảm ơn cậu."
Chiếc áo khoác sạch sẽ tinh tươm, vết rượu vang đỏ mà Mạc Phi lỡ làm vấy bẩn đêm qua cũng biến mất.
Cô lấy áo ra mặc vào, do dự một lúc rồi cẩn thận hỏi: "Tối qua, là cậu đưa tôi về đây sao?"
"Chị đoán thử xem?" Cậu cười hỏi ngược lại, sau đó tiện tay bày đồ ăn trên xe ra bàn, nghiêng đầu ra hiệu: "Ra ăn sáng đi."
Ninh Mông nghẹn lời, nhất thời không biết nên tiếp tục hỏi hay cứ thế ngồi vào ăn.
Nhưng cô quá khó chịu, dạ dày sau cơn say vẫn đang cồn cào, mà món cháo trắng và súp nóng trước mặt lại quá đỗi hấp dẫn.
Suy nghĩ nửa giây, Ninh Mông quyết định không hỏi nữa, rồi ngồi xuống ghế cạnh cậu trai ấy, cô không khách sáo mà bưng bát canh lên húp một ngụm, sau đó không kìm được mà nhướng mày.
Dễ chịu quá đi! Nếu còn đứng thêm vài giây nữa chắc cô sẽ nôn ra mất.
Cậu trai trẻ tiếp tục bày thức ăn lên bàn, nào là há cảo tôm thuỷ tinh, bánh bao nhỏ mập mạp và cả một món salad lạnh nom vô cùng hấp dẫn.
Trên viền đĩa còn in tên khách sạn, là một cái tên quen thuộc.
Đối phương nhìn vẻ mặt hài lòng của cô khi ăn rồi mỉm cười.
Công bằng mà nói, cháo rất ngon.
Ngay cả bữa sáng miễn phí mà khách sạn nhà Mạc Phi cũng làm ngon thế này, thảo nào chi nhánh mở ra tận nước ngoài.
Ăn được một chút cháo, Ninh Mông mới cảm thấy đói.
Sau khi ăn thêm hai chiếc há cảo cùng vài cái bánh bao, dạ dày trống rỗng mới dễ chịu hơn nhiều.
Uống hết cháo, cậu đưa cho cô một chai nước khoáng, ân cần hỏi: "Chị muốn ăn thêm chút nữa không?"
"Không cần đâu." Ninh Mông vội vàng nói, rồi lại ngập ngừng hỏi tiếp: "Xin lỗi, bạn tôi đâu rồi? Cô gái đi cùng tôi tối qua ấy?"
Thực ra cô rất muốn hỏi tại sao cuối cùng mình lại đi cùng cậu.
Cậu trai trẻ nhìn cô, mất vài giây suy nghĩ, sau đó cùng với giọng điệu hơi nghi ngờ hỏi: "Chị không nhớ gì thật à?"
Ninh Mông sững sờ, cảm thấy cái vẻ mặt này đích thị là vẻ mặt của việc "đêm qua đã xảy ra chuyện tày đình", cả người cô lập tức căng thẳng, run rẩy hỏi: "Đêm qua… đã xảy ra chuyện gì?”
Cả đời này Ninh Mông chỉ say đến mất trí nhớ một lần vào buổi tiệc chia tay đại học, hậu quả thảm hại không thể tả.
Cô ôm một người phục vụ khóc lóc thật lâu, cứ lẩm bẩm "ơn sâu như núi, một ngày làm thầy cả đời làm cha." Sau bao năm ra trường, chuyện đó vẫn là trò cười của cả lớp.
Cậu trai trẻ có vẻ muốn nói rồi lại thôi.
Ninh Mông sốt ruột nhìn cậu, vội vàng hỏi: "Rốt cuộc là sao?"
Cậu nhìn cô hồi lâu, bỗng nhiên đưa tay chỉ vào khóe miệng mình.
Hành động bất ngờ này của cậu khiến Ninh Mông ngơ ngác, cô không hiểu ý gì, mãi đến khi cậu đưa cho cô một tờ giấy ăn, cô mới muộn màng nhận ra rồi cầm lấy lau miệng.
Vẻ mặt cậu có chút bất lực, nhắc nhở cô: "Tối qua chị uống rượu ở Dạ Sắc, uống say lắm, chuyện này thì chị nhớ chứ?"
Ninh Mông gật đầu, rồi háo hức nhìn cậu.
Cậu nhìn người phụ nữ trước mặt, dường như sắp nói ra rồi, nhưng rồi lại mỉm cười khẽ lắc đầu: "Thôi bỏ đi, nói chung là bạn chị đã nhờ tôi trông chừng chị, nên tôi đưa chị về đây."
Ninh Mông sốt ruột, nói năng không suy nghĩ: "Quần áo tôi cởi hết rồi mà cậu lại nói như vậy à? À không, ý tôi không phải thế, cậu nói cho rõ đi chứ."
Cậu trai trẻ hơi ngơ ngác trước câu nói đầu tiên của cô.
"Sao bạn tôi lại có thể nhờ cậu chăm sóc tôi được?" Ninh Mông thực sự bối rối.
Sao bạn cô lại để cô đi cùng một người đàn ông xa lạ chứ?
Cậu liếc nhìn cô một cái, bất lực cười.
"Bạn chị chỉ nói một câu "bẩn chết đi được", rồi đi mất."
À, đúng là phong cách của Mạc Phi.
Bao nhiêu năm nay, sự tồn tại của cô bạn thân này chính là để minh chứng cho cô thấy thế nào gọi là "chọn bạn mà chơi".
Ninh Mông thầm rủa bạn mình một trận, rồi cười trừ nói: "Lần sau có gặp chuyện như vậy, cứ tìm chú cảnh sát là được rồi. Cậu là một chàng trai tốt như vậy, nhỡ gặp phải “bà cô kỳ quặc” thì thiệt thòi lắm."
Cậu tùm tỉm đùa, nói: "Không phải chị là “bà cô kỳ quặc” đó sao?"
"Hả?" Ninh Mông cảm thấy như bị một vạn mũi tên xuyên tim.
Nói cho công bằng thì cô mới có 26 tuổi rưỡi mà thôi.
Mặc dù đúng là đứng trước cậu trai trẻ đẹp trai quá mức này, thì cô trông chẳng khác gì một bà cô kỳ quặc cả.