Chương 2
3
Trương Hoài Bân nôn thốc nôn tháo hơn mười phút, trong lúc đó người nhà anh ta chạy đi chạy lại.
Khi thì bưng cốc nước, lúc lại lục lọi tìm chai giấm.
Chỉ có tôi ngồi yên không nhúc nhích.
Một bàn đầy món ngon thế này, chẳng lẽ lại để phí?
Chờ đến khi tôi ăn no nê, Trương Hoài Bân ôm bụng, mặt trắng bệch mới lảo đảo bước ra.
Anh ta đi loạng choạng, mồ hôi vã ra đầy mặt, trông có vẻ khổ sở lắm.
Ngã phịch xuống ghế, còn không quên liếc xem điện thoại.
Quả nhiên ván game đã thua thảm!
Anh ta tức tối đập bàn, bật ra một tiếng chửi:
“Đệt!”
Mẹ chồng đau lòng muốn c/h/ế/t, mắt rưng rưng nước, nửa quỳ nửa ngồi, từng cái từng cái xoa lưng cho con trai.
Bà liên tục hỏi dồn:
“Con trai, còn khó chịu không?”
“Còn khó chịu không?”
Trương Hoài Bân chẳng thèm nể tình, gắt lên:
“Không khó chịu sao được? Bà ăn thử một con xem nào!”
Tôi ngồi bên cạnh, không nhịn nổi mà bật cười.
Mẹ chồng lập tức trừng mắt lườm tôi, cuối cùng cũng nhớ ra phải tính sổ:
“Từ Huệ Nghiên, cô giở trò gì? Sao lại đưa cua c/h/ế/t cho Đại Bân ăn!”
Tôi giả bộ khó hiểu:
“Không phải mẹ đưa cho con sao?”
“Con cua đó t/h..ối rồi, cô ngửi không thấy à? Thịt đen kịt thế, cô mù nên không nhìn ra chắc?”
Tôi thong thả đáp:
“Cua là mẹ mua, mẹ hấp, mẹ gắp vào bát con. Nó hỏng mà mẹ không nhận ra thì mẹ mù chắc?”
Bà ta khựng lại một chút, rồi lập tức bùng n/ổ:
“Nó hỏng thì cô vứt đi, sao lại đưa cho Đại Bân?
Cô định bụng gì hả? Từ lúc cô gả vào nhà tôi, tôi lo cho cô ăn ngon mặc đẹp, còn thiếu điều moi cả tim gan ra cho cô.
Không ngờ cô độc ác thế, đúng là lòng dạ rắn rết!
Đại Bân còn nói cô hiền lành tốt bụng, phi! Lấy cô về, nhà tôi coi như xui tám đời!
Còn ngồi đó làm gì? Mau lấy khăn lau mồ hôi cho Đại Bân đi!”
Trương Hoài Bân cũng run giọng, đôi mắt ngập tràn thất vọng nhìn tôi:
“Cô điên rồi à! Cô cố tình cho tôi ăn cua c/h/ế/t?”
4
Tôi trừng mắt nhìn chằm chằm vào anh ta:
“Sao hả, mẹ anh đưa cua c/h/ế/t cho tôi thì được, còn cho anh thì không?
Tôi ăn thì không sao, còn anh thì không được ăn?
Tôi trúng độc thì chẳng sao, anh thì không thể? Rõ ràng mẹ anh muốn hại tôi, anh mù rồi à!”
Anh ta giơ tay chỉ thẳng vào mũi tôi, mắng xối xả:
“Cô đừng có mà ăn nói bậy bạ! Mẹ tôi chỉ là lớn tuổi rồi, không để ý thôi, sao có thể cố tình?
Bà ấy tuổi này rồi, còn vất vả nấu cho cô cả bàn thức ăn, cô đã làm được gì chưa? Cô còn dám trách bà ấy à!”
“Tốt cho tôi sao?”
Đây rõ ràng là tiệc nhà họ, liên quan gì đến tôi chứ?
Mẹ chồng cũng phụ họa, mặt đầy căm phẫn:
“Không phải giúp thì là gì! Có nhà nào mà con dâu không vào bếp?
Không biết nấu nướng, không biết chăm chồng, lại còn vừa lười vừa tham ăn.
Tôi già rồi vẫn phải chống đỡ giữ thể diện cho cô, thế mà bị cô vu oan. Hôm nay cả nhà đều có mặt, mọi người cùng nhìn cho rõ xem Từ Huệ Nghiên rốt cuộc là hạng người gì!”
Ngay lập tức, cả phòng họ hàng ồn ào chỉ trích:
“Người trẻ không thể như thế, phải biết cảm ơn, nghĩ nhiều đến công lao của mẹ chồng.”
“Làm cha mẹ đã khổ rồi, giờ còn phải gánh vác giúp tụi trẻ, sao lại sống bạc bẽo như thế chứ?”
“Chỉ là một con cua thôi, không ăn thì có sao đâu, đúng là lớp trẻ bây giờ ích kỷ thật!”
Tôi tức đến mức toàn thân run rẩy.
Trương Hoài Bân ôm bụng, vội hòa giải:
“Thôi đi, Yên Yên là do nhà nuông chiều nên mới không hiểu chuyện. Sau này tôi sẽ dạy dỗ cô ấy lại.”
Nói rồi, anh ta quay sang nhìn tôi, ánh mắt thất vọng:
“Đứng lên, lạy mẹ tôi một cái, xin lỗi, thì tôi sẽ tha cho cô!”