Chương 3
5
Tôi thật sự buồn cười, tôi cần anh ta tha thứ sao?
Tôi túm chặt tóc anh ta, bắt anh ta nhìn vào cái đĩa trước mặt tôi.
Trong đĩa, con cua thối còn sót lại khiến anh ta lập tức lại nôn khan một trận.
Ngoài con cua thối, trong bát còn là những món mẹ chồng gắp cho tôi.
Miếng đuôi cá đao nhỏ nhất, miếng xương sườn toàn đầu xương khó gặm nhất, con tôm ươn nhất.
Cả bàn đầy món ngon, nhưng thứ dở tệ nhất đều bị nhét vào bát tôi.
Anh ta vùng vẫy hất tay tôi ra, giọng đầy bất mãn:
“Cô bắt tôi nhìn cái gì? Cô lại muốn nói gì nữa? Sao cô lắm chuyện thế hả! Từ Huệ Nghiên, cô có bị hoang tưởng không? Có phải quá nhạy cảm rồi không?
Cô định nói mẹ tôi gắp cho cô toàn đầu cá, toàn xương, gắp thì chê, không gắp thì bảo không coi trọng cô. Mẹ tôi phải sống thế nào mới vừa lòng cô đây?”
Nói xong, anh ta còn liếc mắt trao đổi với mẹ chồng, thấy trong mắt bà ánh lên sự khích lệ, trong mắt anh ta lại lộ rõ vẻ đắc ý.
Tôi đã chai lì, tim không còn đau nữa, chỉ còn mầm mống báo thù đang điên cuồng nảy nở.
Mẹ chồng liếc thấy đĩa trước mặt tôi, bấy giờ mới nhận ra số gạch cua bà ta cực khổ gỡ cho Trương Hoài Bân đã bị tôi ăn hết.
Bà tức đến mức khóe mắt giật giật, chỉ tay vào tôi mắng xối xả:
“Ăn, ăn, ăn, như thể kiếp trước c/h/ế/t đói đầu thai chỉ biết nhồi nhét vào miệng! Đúng là đồ tham ăn, con trai tôi khổ quá!”
Tôi mặc kệ, trực tiếp bê cả tô canh trên bàn, dốc thẳng lên người bà ta.
Trứng, rau cùng nước canh sền sệt từ đầu chảy xuống tận mắt cá chân.
Bà ta cùng Trương Hoài Bân luống cuống dùng khăn giấy lau chùi.
Lúc này, cả nhà lập tức xôn xao, hai bà thím đối diện đồng loạt bật dậy:
“Cô có được dạy dỗ tử tế không hả? Ai lại đối xử với mẹ chồng thế này?”
“Mẹ chồng cô nói không sai, ai cưới phải cô đúng là xui tận số!”
Tôi nhếch môi cười lạnh:
“Các người cũng đều có con gái đúng không? Vậy thì chúc con gái các người sau khi lấy chồng ngày nào cũng được ăn cua c/h/ế/t nhé!”
6
Nghe tôi nguyền rủa con gái họ, hai ông cậu cũng nổi giận:
“Mẹ chồng cô lớn tuổi rồi, mắt kém, cũng đâu phải cố ý. Chỉ là chút sai sót nhỏ thôi mà cô làm quá lên.
Đã biết có độc mà còn ép Đại Bân ăn, giờ lại còn ra tay đánh người, đúng là lòng dạ độc ác.”
“Thật uổng phí cô tốt nghiệp danh trường, học hành ném hết cho chó ăn rồi à? Chút đức hạnh truyền thống cũng không có, trách sao mẹ chồng cô không vừa ý!”
Không cố ý? Tôi không có đức hạnh truyền thống?
Quả nhiên là một nhà cả lũ mù mắt!
Tôi lập tức cầm điện thoại, đăng thẳng đoạn video vào nhóm gia đình:
“Xem xong rồi hãy mở miệng mà sủa!”
Đó là video tôi quay hôm qua.
Hôm qua tôi tan ca sớm, vừa về đến nhà thì bắt gặp Tôn Quế Mai – mẹ chồng tôi – đang gọi video với Trương Hoài Bân.
“Đại Bân, con xem bọn bán hàng này ác chưa, cua tính theo đầu người, c/h/ế/t mất một con thì làm sao bây giờ?”
Đầu dây bên kia, Trương Hoài Bân đáp:
“Chuyện nhỏ nhặt vậy mà cũng gọi cho con? Vứt đi rồi mua con khác là xong chứ gì!”
“Chợ xa lắm, mẹ lại đau chân.”
“Vậy thì đừng mua nữa, thiếu một con cua cũng chẳng sao, con không ăn thì mọi người chia nhau.”
Tôn Quế Mai cuống quýt:
“Thế sao được, con thích ăn cua nhất mà. Hôm nay cậu mợ con đều là khách, cũng không thể không có phần cho con.”
Trương Hoài Bân rõ ràng đã mất kiên nhẫn:
“Thế mẹ muốn sao?”
Tôn Quế Mai ngập ngừng:
“Con cua c/h/ế/t này cứ hấp lên đi, cho Yên Yên, chắc nó không dám làm ầm lên đâu.”
Rồi bà vội vàng bổ sung:
“Nếu nó thấy không ổn chắc chắn sẽ gạt qua một bên thôi, thế cũng chẳng thể bắt bẻ gì mẹ, mọi người mỗi người một con cũng đủ phần rồi.”
Tôi nghe mà tim nhói lên, dồn dập chờ xem Trương Hoài Bân sẽ nói thế nào.
Không ngờ anh ta chẳng chút do dự:
“Mẹ quyết đi, mấy chuyện vặt vãnh này đừng làm phiền con nữa, con đang làm việc!”