Gắp Nhầm Vị Đắng - Chương 1

Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter

Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và

MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!

👉 https://s.shopee.vn/7fQu9Wedz6

MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!

Chương 1
Bữa cơm đoàn viên Trung thu, mẹ chồng gắp cho tôi một con cua lớn đã bốc mùi đặt vào bát.
 
Bà cười bảo:
 
“Yên Yên, con ăn đi, con cua này là mẹ cố tình để dành cho con, chắc chắn nhiều thịt lắm.”
 
Tôi nhìn những vết thâm loang lổ trên mai cua, khẽ nghi ngờ:
 
“Hình như con cua này hỏng rồi.”
 
Chồng tôi lập tức cau mày, mặt đầy khó chịu:
 
“Em ăn có xong không vậy, mẹ cố tình chọn cho em, em cứ kiếm chuyện làm gì?”
 
Tôi nhìn vẻ mặt anh ta, chỉ cười nhạt, không nói.
 
Lặng lẽ tách mai cua, múc ra thứ nước h/ôi t/h..ối lẫn thịt đã rữa nát đầy giòi trong bụng nó.
 
Sau đó, tôi thẳng tay nhét cả thìa vào miệng chồng.
 
1
 
“Bộp”
 
Một con cua lớn đã bốc mùi bị ném thẳng vào bát tôi.
 
Bên cạnh, mẹ chồng cất giọng liên hồi:
 
“Yên Yên, mau ăn đi, con cua này là cua cái, chắc chắn nhiều thịt lắm!”
 
Nói xong, bà liền đem phần cua còn lại trong chậu chia cho vài người thân.
 
Tiếp đó, bà bóc vỏ hai con cua khác, moi hết phần gạch vàng chất thành một đống nhỏ trong mai.
 
Bỏ mang đi, chẻ cua làm đôi, rồi bày ra trước mặt con trai – Trương Hoài Bân – như khoe của quý:
 
“Đừng chơi nữa con, mau ăn đi, gạch cua của mẹ cũng để dành cho con đấy, nhanh ăn đi, để nguội là tanh không ngon đâu.”
 
Dứt lời, bà còn tỏ vẻ quan tâm hỏi tôi:
 
“Yên Yên, sao con không ăn? Mẹ cố tình nhờ người mua ở Dương Thành Hồ đó, đắt lắm đấy!”
 
Tôi nhìn con cua trên đĩa của chồng, gạch vàng óng ánh, thịt đầy đặn, lại cúi xuống nhìn phần của mình.
 
Mai cua loang lổ những vết đen, thân cua nhũn nhão méo mó.
 
Mùi h/ôi t/h..ối ẩm mốc phảng phất.
 
Không biết nó đã c/h/ế/t bao lâu, chắc chắn histamine tăng cao, vi khuẩn vượt ngưỡng.
 
Ăn vào, nhẹ thì ói mửa, ti/ê/u c/h..ảy liên tục.
 
Nặng thì thẳng đường xuống gặp Diêm Vương.
 
Tôi quay đầu nhìn Trương Hoài Bân, anh ta chỉ chăm chú dán mắt vào trò chơi.
 
Miệng còn hò hét:
 
“Lên đi, đồ ngu! Tin Phật cái gì, m* nó, gặp ma cũng không đ/â..m g/i/ế/t à!”
 
Tôi kéo tay áo anh ta, ra hiệu cho anh ta nhìn con cua trong bát mình.
 
Anh ta cau mày, hất tay tôi ra, khó chịu buông một câu:
 
“Em có thôi đi không, ngày lễ mà cứ soi mói kiếm chuyện!”
 
Rồi lại cắm cúi vào điện thoại, vừa ăn cua vừa chơi game, vui vẻ vô cùng.
 
Thấy con trai không để ý, mẹ chồng đắc ý lẩm bẩm, giọng chỉ để tôi nghe:
 
“Cua lớn cũng chê không ăn? Nuông chiều thành cái thứ khó chiều rồi!”
 
Nói xong bà uốn éo thân mình, sang bàn đối diện bắt chuyện với nhị thúc.
 
Cả bàn người nói cười vui vẻ, quây quần sum vầy.
 
Chỉ có tôi, thừa thãi như kẻ ngoài cuộc.
 
Trong lòng nghẹn đến mức sắp nổ tung, tôi nghiến răng, lặng lẽ tách con cua trước mặt.
 
Ngay lập tức, một mùi h/ôi t/h..ối nồng nặc xộc lên.
 
Mẹ chồng khựng lại, liếc sang tôi một cái, cuối cùng cũng chẳng nói gì.
 
Tôi vẫn không cam lòng, ôm chút hy vọng, kéo tay Trương Hoài Bân thêm một lần.
 
Anh ta có lẽ cũng bị mùi hôi ám, khẽ liếc vào bát tôi.
 
Ngay sau đó lại cau có quay đầu, tiếp tục vừa ăn cua vừa dán mắt vào game.
 
Trái tim tôi như bị từng mũi kim nhỏ đ/â..m vào, vết thương vô hình, chỉ còn nỗi đau râm ran.
 
Được thôi, tôi đã cho anh ta cơ hội rồi!
 
2
 
Thế là tôi chậm rãi móc hết phần mủ tanh lẫn thịt cua đã rữa nát, còn vương cả giòi ra, bỏ đầy vào muỗng.
 
Một muỗng lớn đen ngòm, sền sệt chảy nước.
 
Tôi dịu dàng quay sang Trương Hoài Bân:
 
“Chồng à, há miệng nào, a~ a~!”
 
Anh ta chẳng buồn nhìn tôi, chỉ máy móc há miệng đưa lại gần.
 
Tôi lập tức nhét cả muỗng vào miệng anh ta.
 
Không kịp phản ứng, thịt cua trôi thẳng xuống cổ họng.
 
Anh ta bỗng ôm miệng, mặt đỏ bừng:
 
“Ọe! Ọe… em cho anh ăn cái gì thế? Ọe… sao thối thế này? Ọe…”
 
Tôi bình thản rút khăn ướt, vừa lau tay vừa đáp:
 
“Cua mẹ đưa cho đó, mẹ bảo béo lắm nên anh ăn đi. Em thương anh mà.”
 
Mẹ chồng đột nhiên hét lên, mặt cắt không còn giọt m/á..u, luống cuống lao đến Trương Hoài Bân:
 
“Con ơi, con nuốt rồi à? Mau nhổ ra! Cua c/h/ế/t có độc, không được ăn!”
 
Bữa cơm ấm cúng lập tức loạn thành một mớ.
 
Làm họ hàng hoảng hốt đứng bật dậy:
 
“Làm sao thế? Không sao, mới ăn thôi chưa kịp tiêu hóa, mau móc ra! Mau nôn đi!”
 
Một đám người vội vã lôi Trương Hoài Bân chạy vào nhà vệ sinh.
 
Anh ta khụt khụt ói mà chẳng ra nổi thứ gì.
 
“Cho uống giấm đi… ối, vẫn không được, hay đổ tí dầu mè thử xem?”
 
Tôi nghe mà suýt phì cười.
 
Trong tiếng nôn ọe dồn dập vọng ra từ nhà vệ sinh, tôi thản nhiên đổi đĩa của mình với anh ta.
 
Rồi thong thả thưởng thức phần gạch cua vàng ươm trong đĩa của chồng.
 
Ừm, quả thật rất ngọt bùi.
 
Một miệng đầy… toàn là tình thương của mẹ!
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chap bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo