Đừng Gọi Đó Là Tình Yêu - Chương 4

Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter

Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và

MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!

👉 https://s.shopee.vn/7fQu9Wedz6

MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!

Chương 4
10
 
Cùng lúc anh phớt lờ thư xin lỗi của tôi, anh với A Triết mở game trong group đến 3:00 sáng, tiếng cười nói rộn ràng trên voice.
 
Trên một diễn đàn thiết kế, anh tranh luận với một netizen lạ về một chi tiết kiến trúc suốt hơn 300 tầng bình luận, gõ cả vạn chữ.
 
Kiên nhẫn, chuyên nghiệp, tràn đầy đam mê.
 
Cái gọi là “mất liên lạc”, thực ra là đi team building với phòng ban sang thành phố lân cận.
 
Có núi có biển, có r/ư/ợ/u có ca hát, còn có Lý Giai Niệm tâm sự đêm khuya.
 
Thì ra anh không phải không thể giao tiếp, anh có vô vàn điều để nói, chỉ là không nói với tôi.
 
Thì ra anh không phải cần ở một mình, anh chỉ cần một môi trường không có tôi.
 
Tình yêu của tôi, sự chờ đợi của tôi, lời xin lỗi của tôi, thử nghiệm “chữa lành” mấy tháng qua của tôi, giây phút này hóa thành một trò cười lớn.
 
Tiếng ổ khóa xoay vang lên, tôi thậm chí không ngẩng đầu.
 
Giang Mục Xuyên về rồi.
 
Anh khe khẽ ngân nga, có vẻ tâm trạng rất tốt, cho đến khi nhìn thấy tôi ngồi trong bóng tối.
 
“Sao không bật đèn?” Anh khựng lại.
 
Tôi chầm chậm ngẩng đầu, xoay màn hình iPad về phía anh, trên đó là bức tranh sống động mấy ngày qua của anh mà tôi vừa ghép lại.
 
Sắc mặt anh đổi ngay.
 
“Em lục đồ của anh?” Anh nhíu mày, giọng mang theo điệu trách mắng quen thuộc.
 
“Em đang đợi anh về nhà.” Tôi nói từng chữ, “Trong khi anh đang trò chuyện vui vẻ với người khác.”
 
Uất ức, giận dữ, nhục nhã tích tụ suốt ba ngày đêm, khoảnh khắc này n/ổ tung.
 
Tôi đứng bật dậy, giọng run vì kích động, gần như gào lên:
 
“Em vì anh làm nhiều như thế!
 
Em như đứa ngốc nghiên cứu tâm lý của anh, cho anh không gian, cho anh tự do, sợ làm anh áp lực dù chỉ một chút!
 
Rốt cuộc em cầu mong gì?
 
Giang Mục Xuyên, anh có trái tim không? Lẽ nào tình yêu của em trong mắt anh rẻ mạt đến thế, để anh mặc sức giẫm đạp?!”
 
Tôi khóc, khóc đến cuồng loạn, gào ra hết những nhẫn nhịn và tự hạ mình suốt mấy tháng.
 
Giang Mục Xuyên chỉ đứng đó, bình thản nhìn tôi, như đang xem một vở kịch chẳng liên quan gì đến anh.
 
Đợi đến khi tôi khóc đến không thở nổi, anh mới chậm rãi mở miệng.
 
Giọng anh rất lạnh, rất điềm tĩnh, từng chữ như lưỡi dao.
 
“Anh chưa từng yêu cầu em làm những việc đó.”
 
11
 
Tôi khựng lại.
 
“Là tự em muốn làm.”
 
Anh nhìn tôi, trong mắt không có chút áy náy nào, chỉ là ánh soi xét lạnh băng, “là tự em muốn tự làm mình xúc động rối bời, rồi bây giờ lại dùng những ‘cống hiến’ rẻ tiền đó để trói buộc anh, đòi anh đáp lại.”
 
Anh bước lên một bước, đứng cao nhìn tôi đang sụp đổ, nhả ra câu tàn nhẫn nhất:
 
“Em biết không? Dáng vẻ bây giờ của em như một kẻ cuồng loạn.
 
Đây chẳng phải chính là điều mẹ anh từng làm với anh sao? Anh nói cho em biết, ‘tình yêu’ của em và sự kiểm soát của bà ấy, về bản chất chẳng khác gì nhau.”
 
Đầu tôi “ong” một tiếng, trống rỗng.
 
Tôi chợt nhớ tháng trước mình bị viêm dạ dày cấp, đau đến không thẳng lưng nổi, gọi điện cho anh, anh nói đang họp, không thể ra.
 
Vậy mà khi xem iPad của anh, tôi lại thấy trong Moments của bạn anh, họ cười nói vui vẻ ở livehouse của thành phố bên.
 
Tôi nhớ đến đêm Thất Tịch, tôi hân hoan đợi anh tan làm, anh lại bảo phút chót công ty liên hoan, sẽ về muộn.
 
Giờ tôi mới biết, đêm đó nào có liên hoan, là anh đi chọn cho Lý Giai Niệm một cây bút vẽ đắt tiền để thi.
 
Tôi nhớ đến… vô số khoảnh khắc tôi tìm cớ cho sự lạnh lùng của anh, thì ở một nơi tôi không nhìn thấy, anh lại nồng nhiệt với người khác.
 
Thứ tôi trân quý nhất, thuần khiết nhất, tình yêu tôi nâng niu trong lòng bàn tay, đã bị anh dễ dàng đặt dấu bằng với kiểm soát, trói buộc, cuồng loạn.
 
Nhận ra điều ấy, niềm tin, đức tin, tình yêu của tôi, khoảnh khắc này bị chính tay anh đập nát.
 
12
 
“‘Tình yêu’ của em và sự kiểm soát của bà ấy, về bản chất, không có gì khác.”
 
Câu nói của Giang Mục Xuyên như một cái tát, tát cho tôi bừng tỉnh.
 
Tiếng khóc xé lòng của tôi kẹt lại nơi cổ.
 
Mặt tôi đầy nước mắt, chật vật nhìn anh, còn anh thì đứng đó như một vị thẩm phán, trong mắt không chút xót xa, chỉ có sự lạnh lẽo mệt mỏi của một người “thấy chưa, anh đã biết sẽ thế này”.
 
Thì ra tình yêu tôi dốc kiệt tâm lực nâng lên, trong mắt anh chỉ là một món vũ khí có thể làm người khác bị thương.
 
Thì ra mọi lần sụp đổ và nước mắt của tôi, đều đang cấp luận cứ cho cái lý thuyết né tránh vớ vẩn của anh.
 
Nực cười đến cực điểm.
 
Tôi bỗng bật cười, nước mắt vẫn còn trên má.
 
Giang Mục Xuyên sững lại trước tiếng cười của tôi, có lẽ anh nghĩ tôi sẽ tiếp tục khóc lóc ầm ĩ, đâu ngờ vở kịch không diễn như anh tưởng.
 
“Anh nói đúng.” Tôi gật đầu, giọng không lớn nhưng rành rọt.
 
“Tình yêu của em chính là kiểm soát.” Tôi vừa nói vừa cầm điện thoại mình, mở khóa, ngay trước mặt anh bấm vào WeChat.
 
Anh cảnh giác nhìn tôi, không biết tôi định làm gì.
 
“Vậy thì một kẻ mất kiểm soát, bây giờ sẽ tịch thu hết mọi đặc quyền của anh.”
 
Tôi tìm avatar của anh, bấm xóa. Khung xác nhận đỏ hiện ra, tôi không hề do dự ấn xuống.
 
“Xóa quyền bị em ‘làm phiền’ trước đã.”
 
Rồi đến Weibo, Douyin… tất cả ứng dụng có giao thoa giữa chúng tôi, tôi trước mặt anh, từng cái từng cái, xóa sạch sẽ.
 
Vẻ bình tĩnh trên mặt anh rốt cuộc cũng giữ không nổi, trong mắt bắt đầu dấy lên hoảng loạn. “Trần Dư Hảo! Em phát cái gì vậy!”
 
“Em đâu có phát điên,” tôi ngẩng đầu, nở một nụ cười rực rỡ với anh, “em đang học theo anh. Anh chẳng phải giỏi nhất khoản ‘biến mất để giải quyết vấn đề’ sao? Giờ em giúp anh giải quyết luôn rồi.”
 
Câu ấy giẫm trúng chỗ đau của anh.
 
Mặt anh lập tức đỏ bừng, như bị lột trần giữa đám đông, cáu giận gầm thấp: “Đó là anh cần không gian! Là em ép anh!”
 
“Ồ, ‘không gian’.” Tôi kéo dài giọng, như đang nếm một câu chuyện cười, “trong ‘không gian’ của anh có bạn bè, có đồng nghiệp, có Lý Giai Niệm, chỉ là không thể có em, đúng chứ?”
 
Tôi tiến lại gần, nhìn thẳng đôi mắt đang hơi né tránh vì bị chọc trúng tim đen, từng chữ rõ ràng:
 
“Giang Mục Xuyên, anh có từng nghĩ, anh không phải cần ‘không gian’, anh chỉ cần một nơi có thể chạy trốn bất cứ lúc nào, và em sẽ mãi đứng nguyên chờ anh—một căn nhà an toàn.”
 
Câu ấy như một cái tát giáng thẳng vào mặt anh.
 
Anh hoàn toàn rối loạn, giọng lần đầu mang theo sự vội vã: “Anh không có ý đó! Mình nói chuyện đàng hoàng đi!”
 
“Nói chuyện?”
 
Tôi nhìn anh, nghiêng đầu như vừa nghe chuyện buồn cười nhất đời, “Giang Mục Xuyên, suốt ba năm qua, em đã viết hàng nghìn chữ ‘tiểu luận’ năn nỉ anh nói chuyện, anh có hồi âm lấy một chữ chưa?
 
Em gọi mấy chục cuộc để muốn giao tiếp với anh, anh có nghe lấy một lần không?”
 
Tôi tiến gần hơn, nhìn thẳng mắt anh, nói từng chữ: “Khi anh lần này đến lần khác đóng mọi kênh giao tiếp, là lúc anh đã đánh mất tư cách nói chuyện với em rồi. Né tránh, phải trả giá.”
 
Anh bị tôi chặn đến á khẩu.
 
Tôi không nhìn anh nữa, đi thẳng vào phòng ngủ, kéo chiếc vali vốn đã thu xếp sẵn.
 
Tôi nhấc mô hình kiến trúc anh từng tặng khỏi bàn, ngắm một giây, rồi nhẹ nhàng đặt lại chỗ cũ.
 
Tôi rút từ ví ra thẻ từ vào nhà của anh, đặt cùng chùm chìa khóa, đè lên bên cạnh mô hình.
 
Khoảnh khắc cánh cửa khép lại, tôi nghe tiếng anh từ sau lưng, mang chút hoảng hốt: “Trần Dư Hảo!”
 
Tôi không ngoảnh lại.
 
Giây phút cánh cửa đóng sập, tôi đem cả thế giới chất đầy tình yêu, ấm ức, tự hạ và hy vọng của mình, cùng với cậu trai mãi không chịu lớn ấy, vĩnh viễn, phong kín sau cánh cửa.
 
13
 
Khi cửa khép lại, thứ Giang Mục Xuyên cảm thấy không phải đau lòng, mà là một sự giải thoát gần như kiệt quệ, như trút được gánh nặng.
 
Cuối cùng cũng yên tĩnh.
 
Sẽ không còn ai truy hỏi lịch cuối tuần của anh, không còn ai dùng ánh mắt vừa mong vừa sợ chạm vào thế giới đóng kín của anh.
 
Giang Mục Xuyên thả người xuống sofa, như thể mọi tiếng ồn của thế giới đều bị tắt đi.
 
Anh tận hưởng sự tự do tuyệt đối ấy.
 
Anh bật dàn loa hết cỡ, xem cả ngày những bộ phim không ai quấy rầy, gọi đồ ăn cay xè và bia lạnh, ăn xong hộp vứt đầy bàn trà, chẳng ai càm ràm.
 
Tối đó, Lý Giai Niệm nhắn WeChat: “Thầy Giang, cuối tuần rảnh đi xem triển lãm nhé?”
 
Giang Mục Xuyên không hề do dự: “Được.”
 
Kiểu xã giao nhẹ nhàng, không vượt ranh giới này, mới là mối quan hệ khiến anh thấy dễ chịu.
 
Anh nghĩ, đây mới là cuộc sống bình thường.
 
Hỗn loạn bắt đầu từ sáng hôm sau.
 
Tỉnh dậy, dạ dày anh bốc lên cơn bỏng rát quen thuộc.
 
Anh theo phản xạ gọi: “Hảo Hảo, thuốc dạ dày của anh…”
 
Tiếng nghẹn lại nơi cổ.
 
Anh mới sực nhớ, trong ngôi nhà này, đã không còn Trần Dư Hảo.
 
Anh cắn răng, kéo từng ngăn tủ.
 
Bản vẽ, dụng cụ làm mô hình, thư cũ… anh lục tung mọi thứ, vẫn không tìm thấy lọ thuốc vốn bị anh vứt bừa đâu đó.
 
Cuối cùng, anh chỉ còn biết nốc một cốc nước nóng thật to, cuộn mình trên sofa, cắn răng chịu đựng.
 
Khi ấy anh mới lờ mờ nhớ ra, trước đây mỗi lần đau dạ dày, lọ thuốc và một cốc nước ấm luôn xuất hiện ngay bên tay anh.
 
Anh không nghĩ sâu, chỉ thấy bực bội.
 
Ngày thứ ba, anh phải dự một cuộc họp online quan trọng.
 
Anh mở tủ, định tìm chiếc sơ mi trắng mà Trần Dư Hảo đã là lượt cẩn thận, dặn “dịp quan trọng hãy mặc”.
 
Trong tủ treo mấy cái, đều nhàu nhĩ.
 
Anh mới nhớ đồ bẩn đã chất trong giỏ giặt gần một tuần.
 
Lần đầu tự tay dùng máy giặt, anh đổ nước giặt theo cảm tính, rồi tống hết đống đồ vào.
 
Nửa tiếng sau, anh lôi ra một chiếc sơ mi đắt tiền bị quần jeans nhuộm thành hoa xanh trắng.
 
Sáng hôm đó anh đành mặc một chiếc áo phông nhăn nheo, tắt camera.
 
Đêm ngày thứ tư, anh thức đến 2:00 sáng để chỉnh bản vẽ, khô cổ mở tủ lạnh.
 
Cửa tủ mở ra, chỉ có một bóng đèn đơn độc, trắng bệch.
 
Bên trong trống trơn.
 
Không có trái cây cắt sẵn, không có sữa lạnh anh thích, không có những phần cơm yêu thương Trần Dư Hảo chuẩn bị, chỉ cần quay lò vi sóng 2 phút là ăn được.
 
Anh đứng ngây trước cánh tủ, một nỗi trống rỗng và hoảng hốt khổng lồ lần đầu siết chặt lấy tim.
 
Khi ấy anh mới đau đớn, miễn cưỡng nhận ra, cái gọi là tự do và độc lập của anh, xưa nay đều dựng trên sự chăm sóc lặng lẽ, đã thấm vào từng kẽ hở đời sống của anh—của Trần Dư Hảo.
 
Thứ anh tận hưởng, chưa từng là đời sống một mình, mà là “căn nhà an toàn” do Trần Dư Hảo quét dọn tươm tất, không chút bụi, nơi anh có thể trở về bất cứ lúc nào.
 
Còn bây giờ, người quét dọn căn nhà ấy cho anh, đã rời đi.
 
Điện thoại reo không đúng lúc, là Lý Giai Niệm.
 
“Thầy Giang còn chưa ngủ ạ? Em vừa thấy một mẩu chuyện cười hay lắm, để em đọc cho thầy nhé?” Giọng cô ta ngọt tới phát ngấy.
 
Ngay khoảnh khắc ấy, trong đầu Giang Mục Xuyên không kiểm soát được mà hiện về—vô số đêm anh thức khuya như thế, Trần Dư Hảo chưa từng gọi làm phiền.
 
Cô chỉ nhắn một dòng WeChat: “Sữa ở trong bình giữ nhiệt, nhớ uống nhé. Không cần trả lời em.”
 
Không đòi hỏi, không quấy rầy, chỉ là quan tâm vừa đủ.
 
Anh nhìn chiếc tủ lạnh trống rỗng, nghe tiếng ríu rít trong điện thoại của Lý Giai Niệm, một cơn bực bội và ngộp thở chưa từng có ập đến.
 
“Anh mệt rồi, muốn ngủ.” Giang Mục Xuyên lần đầu mất kiên nhẫn cắt ngang cô ta.
 
14
 
Chiều thứ Sáu, ngay lúc sắp tan làm, Lý Giai Niệm bưng hai ly cà phê bước vào phòng làm việc của anh.
 
Trên mặt cô là nụ cười vừa vặn, sùng bái mà hơi e thẹn.
 
“Thầy Giang, cuối tuần này có buổi triển lãm hội họa nghệ thuật mới ra mắt, thầy có hứng không? Em có dư hai vé.”
 
Cô đẩy nhẹ một ly cà phê đến trước mặt anh.
 
Ánh mắt Giang Mục Xuyên dừng trên làn hơi nóng bốc lên.
 
Trong đầu anh lại thoáng hiện những chai sữa lạnh Trần Dư Hảo để trong tủ lạnh.
 
Chỉ có cô biết, khi bực bội, anh chỉ thích uống đồ lạnh.
 
Giang Mục Xuyên nhận lời đi xem triển lãm cùng Lý Giai Niệm.
 
Trong căn hộ ngày một bừa bộn vì không ai chăm lo, kiểu hẹn hò nhẹ nhàng, không dính khói bếp này như một ô cửa thông gió.
 
Trong triển lãm, Lý Giai Niệm mặc váy liền thanh nhã, khoác tay anh.
 
Cô nhìn anh bằng ánh mắt pha lẫn sùng bái và nương tựa.
 
Mỗi khi đứng trước một bức tranh, cô lại ghé sát tai anh, giọng ngọt như mật:
 
“Thầy Giang ơi, bức này có ý nghĩa gì thế ạ?”
 
Giang Mục Xuyên rất hưởng thụ cảm giác ấy.
 
Anh kiên nhẫn giảng giải.
 
Từ bố cục đến màu sắc.
 
Từ tiểu sử tác giả đến phong cách trường phái.
 
Lý Giai Niệm nghe say mê.
 
Thỉnh thoảng lại “ồ” lên một hai tiếng đúng lúc.
 
Kiểu tương tác này khiến anh có cảm giác mình là “người thầy” uyên bác, mạnh mẽ, được cần đến.
 
Chứ không phải kẻ thất bại trong căn nhà trống trải, đến một lọ thuốc dạ dày cũng không tìm thấy.
 
Xem xong triển lãm, Lý Giai Niệm rủ đi uống một ly.
 
Trong một quán bar ánh sáng mập mờ, vài ly rư/ợ/u vào, không khí dần trở nên vi diệu.
 
Má cô ửng hồng.
 
Ánh mắt nhìn anh đã lẫn thêm điều gì khác.
 
Cô giả vờ vô tình đặt tay lên mu bàn tay anh trên quầy bar.
 
“Thầy Giang,” giọng cô rất khẽ, “thật ra… dạo này em không vui.”
 
Giang Mục Xuyên khựng lại.
 
Đây là kiểu mở lời anh không quen.
 
“Em thấy thầy đối với em… không còn như trước.
 
Trước đây thầy sẽ trả lời WeChat ngay.
 
Sẽ chủ động hỏi han em có mệt không…”
 
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chap bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo