Chương 3
5
“Kiểu gắn bó né tránh.”
Tôi nhấn vào đọc.
“Không thể tiến hành giao tiếp sâu, sợ hãi xung đột, quen dùng sự lạnh lùng và khoảng cách để tạo ranh giới, coi nhu cầu tình cảm bình thường của bạn đời là áp lực và sự xâm phạm.”
“Trong xã giao có thể thể hiện hài hước hoạt bát, nhưng trong mối quan hệ thân mật nhất lại vô cùng keo kiệt trong việc chia sẻ.”
“Cội nguồn thường đến từ trải nghiệm thời thơ ấu bị bỏ bê tình cảm hoặc kiểm soát quá mức.”
Từng chữ, từng câu, đều như đang miêu tả Giang Mục Xuyên.
Khoảnh khắc ấy, tôi cảm thấy mình cuối cùng cũng nắm được chiếc chìa khóa bước vào thế giới nội tâm của anh.
Mọi hoang mang của tôi đều có lời giải.
Anh không phải không yêu tôi, anh chỉ là… bị bệnh.
Đây là một dạng mô thức tâm lý, là cách anh bảo vệ bản thân.
Một cơn sóng tội lỗi và thương xót trào dâng trong lòng tôi.
Tôi nghĩ chính mình đã hiểu lầm anh, dùng một thứ tình yêu tầm thường để yêu cầu anh, càng khiến anh thêm đau khổ.
Bài viết đó, trở thành “sách hướng dẫn” của tôi.
Tôi đóng máy tính, trong bóng tối hạ quyết tâm.
Tôi phải cứu anh.
Tôi sẽ dùng cách đúng đắn nhất, dịu dàng nhất, dốc toàn bộ tình yêu để sưởi ấm anh, làm tan khối băng dày trong tim anh hình thành từ thuở thơ ấu.
Từ ngày mai, tôi phải trở thành một người yêu tốt hơn.
Một người có thể chữa lành cho anh.
6
Tôi bắt đầu một cuộc thí nghiệm thận trọng, mang tên “chữa lành”.
Bước đầu tiên, là trao cho anh cảm giác an toàn tuyệt đối.
Tôi không còn truy hỏi tung tích của anh, không còn mong anh trả lời tin nhắn ngay lập tức.
Mỗi tin nhắn tôi gửi đều kết thúc bằng câu “không cần trả lời em”.
“Hôm nay trời trở lạnh, nhớ mặc thêm áo khoác, không cần trả lời em.”
“Trong tủ lạnh có sẵn trái cây đã gọt, nhớ ăn nhé, không cần trả lời em.”
Anh tăng ca đến nửa đêm mới về, chờ đón anh là ánh đèn vàng mờ và bát cháo kê còn nóng đặt trên bàn.
Tôi không bước ra khỏi phòng ngủ làm phiền anh, chỉ đến khi anh rửa mặt xong nằm xuống, tôi mới nhẹ nhàng bước lại, nằm cạnh bên.
Tôi không hỏi han lịch trình, không đòi hỏi cái ôm, không bộc lộ bất kỳ cảm xúc tiêu cực nào.
Tôi cố gắng dựng nên một lời tuyên thầm lặng: Dù anh thế nào, em cũng sẽ không rời đi.
Anh, là an toàn.
Giang Mục Xuyên rất hưởng thụ sự thay đổi ấy.
Một lần, anh tăng ca về, mệt mỏi ngả xuống sofa, hiếm hoi không đi rửa mặt ngay.
Tôi bưng bát cháo nóng đi tới, anh tự nhiên đưa tay ôm lấy eo tôi, vùi đầu vào hõm vai tôi.
Mái tóc anh cọ vào cổ tôi, giọng khẽ khàng, mang theo chút lệ thuộc:
“Hảo Hảo, chỉ ở bên em anh mới thấy thoải mái nhất.”
Khoảnh khắc ấy, mọi vất vả của tôi đều tan biến.
Tôi cảm thấy nỗ lực của mình có tác dụng, anh đang từ từ mở lòng với tôi.
Đó là viên kẹo ngọt anh hiếm hoi ban cho, đủ để tôi bước đi thật xa.
Tôi bắt đầu thử bước thứ hai trong thí nghiệm: tạo sự kết nối.
Hiếm hoi anh đăng một bài Moments cho tôi thấy, là tấm ảnh ánh sáng và bóng kiến trúc tối giản.
Tôi lập tức như làm bài đọc hiểu, phóng to nhìn nhiều lần, rồi dè dặt bình luận:
“Tấm ánh sáng này đẹp quá, có dùng kỹ thuật đặc biệt nào không?”
Màn hình hiện lên “Đối phương đang nhập…”
Vài giây sau, lại biến mất.
Nửa tiếng sau, anh chỉ nhắn vỏn vẹn sáu chữ:
“Vài câu không thể nói rõ.”
Tôi nhìn dòng chữ ấy, ngẩn ngơ thật lâu.
Tôi tự an ủi, không sao, chỉ là anh không quen bàn chuyện chuyên môn trên mạng.
Vậy nên tôi đổi cách khác.
Tôi không bỏ cuộc, lại thử thêm một lần.
Cuối tuần, tôi thấy anh đang giở một cuốn sách tranh về vườn khô Nhật Bản, liền ghé lại, chỉ vào một bức:
“Thiết kế sân vườn này đặc biệt quá, phía sau có câu chuyện gì không?”
Động tác lật sách của anh dừng lại, ngẩng đầu nhìn tôi.
Khoảnh khắc ấy, trong mắt anh không có niềm vui, không có khao khát chia sẻ, chỉ còn sự cảnh giác tôi quen thuộc.
7
“Anh nhận ra,” anh gập sách lại, giọng bình thản nhưng mang khoảng cách không cho phép phản bác, “gần đây em dường như rất quan tâm đến công việc của anh.”
“Ừm… vì em muốn hiểu anh hơn một chút.” Tôi chân thành nói.
“Nhưng Hảo Hảo,” anh nhìn tôi, từng chữ rõ ràng, “chúng ta nên giữ sự độc lập trong lĩnh vực riêng. Người yêu với nhau, cần có chút bí ẩn, đúng không?”
“Bí ẩn.”
Anh dùng từ ấy, phán t/ử hình cho mọi nỗ lực tiếp cận của tôi.
Khoảnh khắc đó, tôi thấy mình như kẻ xâm nhập cố chen vào thế giới người khác, thảm hại không gì sánh.
Nhưng dường như anh cũng nhận ra sự thất vọng nơi tôi.
Tối hôm sau, anh mang về từ studio một mô hình kiến trúc tinh xảo:
“Tặng em.”
Anh nói: “Đây là tác phẩm anh từng tham gia cuộc thi.”
Khoảnh khắc ấy, cảm giác thất bại lại bị niềm vui xóa nhòa.
Tôi nghĩ mình vẫn đang tiến về phía trước, chỉ là chậm một chút.
Cú đánh nặng nề nhất, xảy ra vào một buổi tối cuối tuần.
Chúng tôi tựa vào nhau xem một bộ phim cũ, bầu không khí hiếm hoi ấm áp.
Tôi lấy hết can đảm, muốn kéo gần thêm chút kết nối.
“Giang Mục Xuyên,” tôi khẽ mở lời, “lần trước anh nói về ba mẹ anh… hồi nhỏ, anh có phải sống không vui không?”
Cơ thể anh lập tức cứng đờ.
Nhiệt độ anh còn tựa vào tôi giây trước, nhanh chóng rút đi.
Anh ngồi thẳng dậy, mọi nét dịu dàng biến mất không còn dấu vết.
“Không có gì để nói cả.” Anh cầm điều khiển, bấm nút tạm dừng.
“Em chỉ muốn hiểu anh hơn thôi.” Tôi vội vàng giải thích.
Anh đứng lên, giọng pha chút mất kiên nhẫn:
“Chuyện đã qua thì qua rồi. Anh cần về studio chỉnh bản vẽ.”
Cánh cửa khép lại.
Tôi ngồi một mình trong phòng khách trống trải, khung hình dừng của bộ phim chiếu lên mặt, sáng tối chập chờn.
Tất cả tình yêu, tất cả nỗ lực của tôi, như va phải một bức tường cách âm kín đặc, không lọt ra chút hồi âm.
Tôi dè dặt bước lên một bước, anh lại không ngần ngại lùi về mười bước.
Cảm giác thất bại dâng lên như thủy triều, nhấn chìm tôi.
Nhưng nhìn mô hình tinh xảo anh từng tặng, tôi lại tự nhủ: băng giá đâu thể tan trong một ngày.
Khi mệt, anh sẽ dựa vào tôi, anh nhớ tôi thích xoài, anh mang tặng tác phẩm quý giá của mình cho tôi.
Thế là đủ rồi.
Tôi cần kiên nhẫn hơn nữa.
Yêu anh, nghĩa là chấp nhận tất cả, cả bức tường ấy.
Tôi có thể đợi.
Đợi anh tự bước ra.
Tôi tự nhủ, hãy cho anh thêm chút thời gian.
Cũng cho chính tôi, thêm chút thời gian.
8
Sự nhẫn nại suốt mấy tháng của tôi cạn kiệt vào một chiều thứ Tư bình thường.
Tôi thấy một chương trình khuyến mãi đặc biệt của một khách sạn nghỉ dưỡng bên biển, đúng nơi tôi luôn muốn đi cùng anh.
Mồi lửa, là một tấm vé tàu liên tỉnh.
Tôi hí hửng cầm điện thoại đưa cho Giang Mục Xuyên xem.
“Anh nhìn này, mấy khung giờ này tiện hơn, mình đặt chuyến nào?” Tôi hỏi anh.
Ánh mắt Giang Mục Xuyên dừng trên màn hình một giây rồi rời đi, nhàn nhạt nói: “Tính sau.”
“Ngày mai là hết vé rồi,” tôi hơi sốt ruột, “mình chốt giờ trước để em còn sắp xếp công việc.”
Anh lại “ừ” một tiếng, hiển nhiên không muốn tiếp tục chủ đề này.
Tôi tưởng anh chỉ mệt, không nghĩ nhiều, bèn hỏi thêm một câu: “Vậy chuyến 5:30 chiều thứ Sáu được không? Em đi thẳng từ công ty ra ga.”
Chỉ một câu đó, thổi bùng thuốc n/ổ.
Lông mày anh lập tức chau lại, giọng đầy bực bội bị x/â/m ph/ạ/m: “Sao phải giục mãi thế? Anh nói tính sau! Em sắp xếp hết mọi thứ rồi báo một tiếng, khác gì ra lệnh?!”
Tôi bị cơn giận bất ngờ của anh đập cho sững sờ: “Em không có… em chỉ muốn chốt giờ thôi.”
“Anh không muốn nói chuyện này bây giờ.” Anh quăng lại câu đó, quay người cầm cốc nước, cả người tỏa ra khí lạnh “đừng nói với anh nữa”.
Nhìn bóng lưng anh, lòng tôi dâng lên một trận tủi thân, nhưng vẫn nuốt lời xuống.
Tôi nghĩ, có lẽ anh thực sự áp lực quá, để anh bình tĩnh đã.
“Vậy em… vào thu dọn đồ trước.” Tôi tìm chiếc thang để bước xuống, quay vào phòng ngủ.
Trong phòng, tôi gấp quần áo cho cả hai, bỏ vào vali, mất chừng mười phút.
Khi bước ra, phòng khách vắng tanh.
Anh đi rồi.
Tôi đứng c/h/ế/t lặng.
Chỗ để giày, đôi của anh biến mất.
Trên bàn trà, chìa khóa xe của anh cũng không còn.
Tôi lập tức bấm gọi cho anh.
“Thuê bao quý khách vừa gọi hiện tạm thời không liên lạc được.”
Tim tôi chợt trĩu xuống.
WeChat gửi đi, không phản hồi.
9
Mỗi ngày tôi ôm chặt điện thoại, từ lo lắng ban đầu, đến sợ hãi, rồi thành hoảng loạn vô biên.
Tôi gửi cho anh những “bài văn” dài cả nghìn chữ, tôi xin lỗi, nói mình không nên hỏi lịch của anh, không nên gây áp lực, tôi cầu xin anh về nhà, dù chỉ là trả lời một dấu chấm.
Không có hồi âm.
Tôi sắp phát điên.
Tôi lặp đi lặp lại cuộc đối thoại của chúng tôi trong đầu, có phải tôi ép quá không?
Có phải tôi x/â/m ph/ạ/m ranh giới của anh không?
Tôi như bị cáo, tự xét xử mình trong chính đầu óc mình.
Tối thứ Bảy, tôi cuối cùng cũng sụp đổ.
Tôi gửi cho anh một “bài văn” 800 chữ, xin lỗi vì sự đường đột và không thấu hiểu của mình.
Tôi m/ổ xẻ vấn đề của bản thân, hứa sẽ cho anh nhiều không gian hơn, chỉ cầu anh nhắn lại một chữ, để tôi biết anh bình an.
Tin nhắn gửi đi, chìm nghỉm.
Đến tối ngày thứ tư, khi tôi cuộn mình trên sofa sắp thiếp đi, chiếc iPad của anh trên bàn trà bỗng sáng lên.
Một tin nhắn mới hiện ra.
Lý Giai Niệm: “Thầy Giang ơi, xin lỗi làm phiền khuya vậy! Ảnh team building hôm nay em gửi thầy nè, lúc thầy kể chuyện cười đẹp trai lắm luôn! [ngại]”
Ngón tay tôi như bị đóng băng.
Tôi run rẩy mở khung chat đó, mốc thời gian lướt nhanh lên trên.
Ngay đêm đầu tiên anh “mất liên lạc” với tôi, lúc 23:00, Lý Giai Niệm nhắn nói có một mô hình không biết dựng.
Anh trả lời ngay.
Anh dùng voice hướng dẫn từng bước, kiên nhẫn đến tột cùng.
Giữa những đoạn voice, họ nói về bộ phim mới chiếu, về quán Nhật mới mở ở phía tây thành phố, về con mèo Ragdoll cô ấy nuôi.
Những đề tài sinh động thú vị trên Moments của anh, được bê nguyên xi vào khung chat với cô ấy.
Bài “văn xin lỗi” của tôi, nằm im lìm phía dưới cuộc trò chuyện rôm rả giữa anh và Lý Giai Niệm.
Như một bức di thư không ai đoái hoài.
Trước khi màn hình tắt, tôi thấy hình thu nhỏ giao diện WeChat, là khung chat giữa anh và Lý Giai Niệm.
Tin cuối là do anh gửi, thời gian cách 5 phút.
Là vài chữ hồi đáp, kèm một bức ảnh.
Trong ảnh, anh giơ ly rư/ợ/u, cười với ống kính.
Hậu cảnh là một quán bar sôi động, ánh đèn mơ hồ.
Tôi hoàn toàn cứng đờ.
Thì ra, anh không hề mất tích.
Anh chỉ… mất tích đối với tôi.
Tôi như kẻ điên, bắt đầu lục tìm mọi manh mối có thể thấy.
Nick phụ Weibo của anh, diễn đàn anh hay xem, group chat chung của anh với bạn bè.
Mảnh ghép từng miếng khớp lại, sự thật hiện ra đẫm m/á/u.