Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/3LHQxmurcd
MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!
07
“Anh Lang à, vụ này hơi rắc rối đấy. Thế này nhé, ngày mai anh kiếm một cái bát sứ, đổ đầy gạo nếp vào, đặt ở vị trí trung tâm nhất trong nhà anh, sau đó phủ một miếng vải đỏ lên. Để nguyên đó trong vòng bốn mươi chín tiếng, trong thời gian đó tuyệt đối không ai được đụng vào cái bát, cũng không được vén vải đỏ lên. Làm xong thì anh quay video gửi tôi xem.”
“Được, mà… chủ phòng, cô có thể cho tôi xin cách liên lạc không? Không thì tôi biết gửi sao?”
Thế là tôi gửi tài khoản phụ trên WeChat cho đại ca đầu bảng..
Avatar của anh ấy chỉ có đúng một chữ: “Phiêu”.
Rất ngầu.
Bạn bè trên WeChat của Phiêu Bạt Giang Hồ cũng không nhiều, chỉ mở ba ngày hiển thị trạng thái.
Hai ngày sau, tôi nhận được video anh ấy gửi.
Xem qua thì chưa thấy gì bất thường.
“Anh mở tấm vải đỏ ra đi, quay lại video cho tôi xem.”
“Được!”
Trong video, ngay khoảnh khắc tấm vải đỏ được vén lên, tôi nghe thấy rõ tiếng anh ấy hít một hơi lạnh.
Nếp trong bát đã gần như không còn, mà còn bị “ai đó” đặt vào năm quả táo tàu tròn trịa, to tướng.
“Chủ phòng, chuyện này là sao? Tôi thề là không ai đụng vào đâu!”
“Anh từng ly hôn chưa?”
“Tôi độc thân chưa từng kết hôn… khóc.jpg”
Trời ơi, Phiêu Bạt Giang Hồ bốn, năm chục tuổi đầu mà vẫn chưa lấy vợ.
Bố tôi hơn bốn mươi là tôi đã đủ tuổi đi mua xì dầu rồi, bảo sao lại bị vong theo.
Hình tượng đại ca bảng một trong lòng tôi lại thêm chút thê thảm.
“Ờm, anh Phiêu à, theo tình hình thì có vẻ anh thật sự bị nữ quỷ bám theo rồi. Anh làm thêm một việc nhé, rắc ít nếp vào từng góc tường trong nhà, tạm thời có thể áp chế được cô ta. Nhưng cách này không giải quyết tận gốc. Muốn hóa giải triệt để thì anh phải mau chóng tìm một người vợ có bát tự mạnh, lấy cô ấy để xung phá mệnh anh, nhờ đó mà trấn áp được nữ quỷ kia.”
Tôi không nói với Phiêu đại ca rằng, năm quả táo tàu trong bát nghĩa là nữ quỷ muốn sinh cho anh ấy năm đứa con quỷ con.
Anh Phiêu nhát gan như vậy, sợ là nghe xong sẽ bị hù ch ế t.
“Bát tự mạnh… là sao?”
08
Bát tự mạnh thì tôi rành lắm, vì tôi chính là người có bát tự mạnh khủng khiếp.
Tết Trung Nguyên (中元节 /Zhōng yuán jié là Rằm tháng Bảy âm lịch) vẫn dám ra ngoài chơi, đi ngang mộ cũng dám nhảy disco, nhà ma thì ở vô tư, mấy con tiểu quỷ thấy tôi còn phải lắc đầu ngán ngẩm.
Vốn dĩ trong nhà tôi, nghề xem bói này chỉ truyền cho con trai chứ không truyền cho con gái, nhưng vì ông nội tôi thấy tôi bát tự cứng cựa, lại thông minh lanh lợi, xương cốt khác người, nên cũng dạy cho tôi vài món nghề.
Tôi giải thích sơ qua cho anh ấy một lần.
Anh ấy chỉ nhắn lại một câu:
“Ồ, hiểu rồi, cảm ơn chủ phòng.”
Hôm sau, anh ấy vào livestream của tôi, không nói không rằng tặng luôn ba mươi cái tên lửa.
Quất xong thì rời đi, không để lại lấy một câu.
Đại ca vẫn là đại ca, ra tay mạnh mẽ, lời lẽ tối giản.
Tôi mãn nguyện tắt livestream.
Vừa uống trà sữa, vừa nằm trên giường lướt điện thoại, tâm trạng sướng rơn.
Không ngờ lại thấy một bài đăng trên Wechat Moments đủ khiến tôi sốc suốt cả năm.
09
Phiêu Bạt Giang Hồ đăng bài cách đây hai tiếng: “Công ty mới niêm yết, đúng là nhiều việc thật, nhưng vui vẻ xen lẫn đau đớn. Đáng yêu.jpg Đáng yêu.jpg”
Tôi nhai một viên trân châu.
Anh Phiêu đúng là sự nghiệp thành công, lợi hại ghê.
Tôi là kiểu người cuồng thả tim, cũng chẳng bấm vào xem ảnh lớn làm gì.
Chỉ tiện tay thả luôn một like.
Thả xong mới nhớ ra, hay là xem thử ảnh anh ấy đăng cái đã.
Không xem thì thôi, vừa xem xong tôi hoảng hồn.
Ch ế t tiệt!
Mã cổ phiếu: 60096X
Mã này chẳng phải là công ty tôi đang làm sao!
Chú đại gia giàu nứt đố đổ vách, lại làm cùng công ty với tôi, còn đăng bài về việc công ty lên sàn nữa.
Trời ạ, chẳng lẽ là ông ấy sao?
Chủ tịch công ty tôi — ông Thẩm Quốc Phú, Chủ tịch Thẩm.
Bảo sao dạo trước tôi bước vào văn phòng ông ấy lại lờ mờ ngửi thấy mùi gì đó kỳ lạ… chắc là cái lần ông ấy rớt xuống cống chứ gì.
Không ngờ ông Thẩm trước mặt thì nghiêm túc ít nói, sau lưng lại… hoạt bát dễ gần ra phết.
Ông Thẩm… gần năm mươi rồi… vậy mà còn chưa kết hôn.
Tôi hình như vừa phát hiện ra bí mật tày trời gì đó.
Tay tôi run lên, lập tức gỡ like.
Gỡ xong lại nghĩ ngợi thấy không ổn.
Đây là tài khoản WeChat phụ của tôi, ông ấy đâu thể biết là tôi.
Thế là tôi lại ấn like lại.
Rồi lại gỡ, lại ấn.
Cứ lòng vòng mãi.
“Ting Ting!”
Có người nhắn tin cho tôi rồi.
Tài khoản phụ này của tôi chỉ kết bạn với ba người.
Một là tài khoản chính của tôi, hai là bố tôi, còn lại… chính là Phiêu Bạt Giang Hồ.
10
“Chủ phòng, cô chưa ngủ à? Xin lỗi vì làm phiền muộn thế này, nếu cô chưa ngủ thì tôi hỏi một câu được không?
Ủ rũ đáng thương.jpg”
Ông Thẩm mà cũng biết gửi sticker chó con mặt tội nghiệp á.
Tay tôi run rẩy khi nhắn lại.
“Mời ngài nói.”
Không đúng, vội vàng thu hồi tin.
“Anh nói đi.”
“Tôi đã làm theo cách cô dặn hôm qua rồi, rắc nếp ở bốn góc nhà xong hết rồi, nhưng mà tôi vẫn thấy hơi sợ.
Xin lỗi, tôi biết là đàn ông con trai không nên sợ ma, nhưng tôi thực sự có hơi sợ, nhà thì rộng mà chỉ có mỗi mình tôi ở, nên…
Không biết có cách nào giúp tôi tăng can đảm không? Ý tôi là… cô có thể dạy em đọc chú hay gì đó để bớt sợ không?”
Tôi nghĩ một lát.
“Phương pháp tốt nhất để vượt qua nỗi sợ là… suy nghĩ. Suy nghĩ liên tục.
“Vậy đi, tôi cho anh vài câu hỏi. Mỗi lần thấy sợ, anh hãy tập trung suy nghĩ về những câu này.”
…
“Mấy câu hỏi tôi gửi anh ở trên, tham khảo nhé. Anh chọn một câu mình có hứng thú, rồi cứ suy nghĩ mãi về nó, thế là sẽ không còn tâm trí đâu mà sợ hãi nữa.”
Gửi xong, tôi nhìn chằm chằm vào điện thoại hồi lâu, mà không thấy bên kia nhắn lại nữa.
Sáng hôm sau, tôi mở điện thoại ra xem, thấy có tin nhắn trả lời.
Thời gian: Ba giờ sáng.
“Chủ phòng, cách của cô đúng là hiệu quả thật, tôi không còn sợ nữa, nhưng mà tôi suy nghĩ cả đêm về chủ nghĩa duy tâm với chủ nghĩa duy vật, rồi mất ngủ luôn. Cười khóc.jpg
Dù sao thì vẫn cảm ơn cô nhiều lắm. Sóng ánh tim yêu.jpg”
Ừm…
Ông Thẩm – người lúc nào cũng mặt lạnh như băng, ít nói nghiêm túc, làm việc thì nhanh gọn dứt khoát.
Lại có lúc đi “làm nũng” sau lưng người ta.
Không chịu nổi, thiệt không biết sau này phải đối mặt với ông ấy thế nào cho phải. May là bình thường ông ấy bận túi bụi, tôi thì chỉ là nhân viên quèn ở công ty, cả năm chắc cũng chỉ nhìn thấy ông ấy được đôi ba lần.
Nghĩ tới đó, tôi thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng sự thật thì… càng sợ cái gì thì nó càng tới nhanh.
Thanh Lau Truyen