Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/3LHQxmurcd
MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!
Giá mà tôi ra khỏi nhà sớm hơn một chút thì đã không gặp ông ấy trong thang máy rồi.
Này, ông là sếp tổng của công ty đó, tối qua mất ngủ rồi thì sáng nay ngủ thêm chút không được à?
Thôi được rồi, thôi thì coi như ông không nhận ra tôi, với lại tôi còn đeo khẩu trang.
Bình tĩnh, bình tĩnh.
Tôi mỉm cười, mắt cong cong chào ông ấy một cái.
“Chào buổi sáng, Tổng giám đốc Thẩm.”
Ông Thẩm ngước mắt nhìn tôi một cái, ánh mắt sắc lạnh như có lớp màng ngăn cách, khiến người ta khó mà lại gần.
Ông ấy chỉ hơi gật đầu nhẹ, coi như đáp lại.
Tôi đi vào thang máy ngay sau ông ấy.
Tôi đứng sau lưng ông, dáng ông ấy thẳng tắp, mặt không biểu cảm, toàn thân toát ra khí chất “người lạ miễn đến gần”.
Chậc chậc, đâu có giống cái người tối qua còn ủ rũ gửi sticker cún con năn nỉ tôi dạy đọc chú đâu?
Không ngờ, ông Thẩm Quốc Phú mà mọi người kính nể, lại có tận hai bộ mặt như thế.
Văn phòng công ty chúng tôi ở tầng cao nhất.
Thang máy vừa lên đến tầng ba thì đèn bỗng nhấp nháy một cái.
Tôi lập tức bị nghề nghiệp ám vào đầu, bấm ngón tay tính toán.
Không ổn.
Rơi vào cung Không Vong, ở vị trí trung tâm, chủ mưu sự, hung.
Thang máy sẽ lên đến tầng mười rồi rơi thẳng xuống với tốc độ cao.
Cung Không Vong (空亡): Là một cách cục rất xấu trong bói toán (tử vi, lục hào, tứ trụ…). “Không Vong” nghĩa là trống rỗng, mất hết, hư hao, không kết quả, kiểu như “trống không – tiêu tan”.
Chủ mưu sự: Nghĩa là ứng với việc đang toan tính, công việc, hành động nào đó. Đây là “chủ về mưu sự” – tức việc đang làm, đang định làm.)
11
Tôi chẳng phải đã bảo ông ấy rắc nếp rồi sao?
Rốt cuộc có làm theo không đấy?
Sao nữ quỷ lại bám được tới tận công ty rồi?
Còn là giữa ban ngày ban mặt, xem ra con nữ quỷ này cũng có bản lĩnh đấy.
Tôi chưa chắc đã là đối thủ của nó.
Nhưng tôi không thể bỏ mạng ở đây được.
Người ta vẫn nói, ma tốt thì không cản đường.
Còn cản đường, thì chắc chắn không phải thứ tử tế gì.
“Trời tròn đất vuông, lệnh truyền chín hướng, ta nay viết bùa, vạn quỷ ẩn thân.”
Tôi lầm rầm đọc chú trong miệng.
“Vù vù vù!” tay cũng bắt ấn lia lịa.
Ông Thẩm nghe thấy tôi lầm bầm sau lưng lại còn múa may loạn xạ, quay đầu lại nhìn tôi đầy kinh ngạc.
Nhìn gì mà nhìn? Ông sắp chết đến nơi rồi đó!
Tôi đang cứu ông đấy!
Tối nay mà không nạp năm mươi tên lửa là không xong đâu nhé!
Tôi kéo chặt khẩu trang trên mặt.
Tạm thời không rảnh quan tâm ánh mắt ngạc nhiên của ông ta, lo giữ mạng trước đã.
Tôi tiếp tục làm động tác trong tay.
Thang máy lên tới tầng chín.
“Trời đất huyền hoàng! Vạn vật chịu phạt! Lui! Lui! Lui!”
Tôi quát lớn một tiếng, lưng đã ướt đẫm mồ hôi.
Đèn trong thang máy cuối cùng cũng ngừng nhấp nháy.
Phù, suýt nữa thì tôi đi đời.
Tôi lau mồ hôi trên mặt.
“Đinh!”
Tầng hai mươi đến rồi.
Cửa thang máy mở ra.
Nhưng ông Thẩm vẫn đứng yên một bên, không bước ra ngoài.
Nhìn tôi làm gì? Ra đi chứ còn gì nữa.
Tôi nghiêng đầu, làm động tác “mời ngài” đầy lịch sự.
Lúc này ông ấy mới chỉnh lại cổ áo, đi ra ngoài với dáng vẻ thong thả, điềm tĩnh.
Nửa tiếng sau.
Tôi nhận được thông báo trong nhóm DingTalk của công ty.
“Nhằm quan tâm đến trạng thái tinh thần của nhân viên, thể hiện sự thấu hiểu và chăm sóc, công ty sẽ tổ chức dịch vụ tư vấn tâm lý dành cho nhân viên vào mỗi chiều thứ Sáu lúc hai giờ, bắt đầu từ tháng này. Nhân viên có nhu cầu có thể đăng ký dưới hình thức ẩn danh.”
Là nhắm vào tôi sao? Chắc không đâu nhỉ.
Thông báo ghi là “mọi” nhân viên cơ mà.
12
Tối nay tôi còn chưa kịp lên livestream.
Đã nhận được tin nhắn WeChat của Phiêu Bạt Giang Hồ.
“Đing đinh đoong đoong!” gửi liền mấy tin một lúc.
Chẳng lẽ tôi bị lộ rồi?
Tôi biết không ít bí mật của ông ấy đấy.
Tôi thấp thỏm mở WeChat ra xem.
“Chủ phòng, cứu tôi với, con nữ quỷ bám lấy tôi hình như bắt đầu tấn công cả những người xung quanh rồi.”
“Sao cơ?” tôi nhắn lại.
“Hôm nay có một đồng nghiệp nữ của tôi hình như bị nó nhập rồi, tôi tận mắt chứng kiến.
Cô đồng nghiệp này bình thường rất rụt rè, ít nói, mà hôm nay tự nhiên lại múa ‘lắc tay hoa’ trong thang máy! Vừa lắc vừa la mấy câu kỳ lạ.”
Lắc tay hoa?
Tay… hoa?
Tôi ngồi trên ghế, làm lại mấy động tác tay của mình.
Có giống tay hoa không nhỉ?
Hình như… cũng có chút giống thật.
13
Thôi kệ, tay hoa thì tay hoa.
Ít ra vẫn chưa bị lộ.
Tôi nghĩ một lúc rồi nhắn lại:
“Tôi bảo anh rắc nếp, anh đã rắc kỹ chưa? Nếu rắc đủ thì cô ta không thể bước chân ra khỏi nhà anh được đâu.”
“Xin lỗi, nhà tôi…hơi nhiều phòng, chắc là có chỗ bị sót. Vậy mai tôi gọi mấy cô dọn vệ sinh đến, nhờ họ giúp rắc lại lần nữa.”
Khỉ thật, lại bị bộ đáng thương này lừa thành công rồi.
“Thế nên…”
Bên kia hiện dòng “đang nhập”.
Rồi lại dừng.
Một lát sau lại hiện “đang nhập”.
Hồi lâu sau tôi mới nhận được mấy chữ.
“Chủ phòng, thật sự chỉ có cách tìm một người vợ có bát tự mạnh mới giải được à?”
“Ừ, đúng vậy, không sai đâu.”
“Được rồi, tôi hiểu rồi.”
14
Từ sau vụ việc trong thang máy, tôi nhận ra ánh mắt mà Chủ tịch nhìn tôi đã khác đi rồi.
Tuy chúng tôi vẫn rất ít khi gặp mặt, nhưng với tư cách là một trợ lý hành chính, một vài công việc như ghi chép biên bản họp hay chuyển giao tài liệu, thi thoảng tôi vẫn phải vào văn phòng ông ấy, đối mặt một chút.
Ánh mắt ông ấy nhìn tôi ngày càng kỳ lạ hơn.
Hai phần khinh khỉnh, ba phần nghi hoặc, lại mang thêm ba phần kiêu ngạo, cuối cùng còn lẫn một chút xót xa?
Tôi không hiểu, nhưng cực kỳ chấn động.
Trong mắt một người, làm sao có thể chứa nhiều cảm xúc đến vậy?
Tôi bất giác lại nhớ đến câu ông ấy từng nói.
“Tìm một người vợ có bát tự mạnh.”
Ông ấy là Chủ tịch công ty, muốn xem hồ sơ của ai chẳng dễ.
Trong hồ sơ có thông tin của tôi, chỉ cần đưa cho người trong nghề xem qua, là biết ngay ai có bát tự cứng nhất.
Vậy thì bước tiếp theo, chẳng lẽ là muốn…
Ôi không không không.
Ông ấy tuổi cũng gần bằng bố tôi rồi.
Dù vì tiền mà cúi đầu thì chuyện này cũng không thể chấp nhận được.
Hơn nữa, từ khi tôi còn bé, ông nội tôi đã xem cho tôi rồi.
Tôi là người sẽ lấy được lang quân như ý.
Không được, tuyệt đối không được.
Đúng lúc tôi đang chống cằm, lắc đầu như cái trống lắc trẻ con thì…
“Bốp!”
Một xấp tài liệu bị ném trước mặt tôi.
“Miểu Miểu, đang mơ mộng cái gì đấy? Giúp tôi mang đống tài liệu này qua văn phòng Chủ tịch xin chữ ký đi.”
“Nhất định phải là tôi hả?” Tôi méo mặt.
Thanh Lau Truyen