Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và

MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!

👉 https://s.shopee.vn/3LHQxmurcd

MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!

Livestream xem bói, tôi trở thành phu nhân tổng tài.

Sau khi gia đình sa sút, tôi dựa vào livestream xem bói để mưu sinh.

Bình luận A: “Chị ơi, hình như trong nhà em có m a.”

Tôi: “Bạn đốt cho nó hai căn biệt thự lớn là được.”

Bình luận B: “Chị ơi, sao rượu trong tủ nhà em cứ tự rơi xuống đất vỡ suốt vậy?”

Tôi: “Lần sau mang một thùng đến trước mộ ba bạn rưới cho ông ấy nhé.”

01

Tôi tên là Dư Hiểu Miểu, là một streamer, chuyên xem bói cho người khác.

Nhà tôi đời đời làm nghề xem bói.

Đã từng có tiếng tăm lừng lẫy, một thời vang danh.

Vào thời cụ cố của tôi, không ít quan chức quyền quý sẵn sàng tiêu xài vàng bạc không tiếc, vượt ngàn dặm xa xôi chỉ để đến tìm ông tôi xin một quẻ bói.

Thời ấy, nhà họ Thẩm chúng tôi oai phong thế nào khỏi cần phải nói.

Đáng tiếc là sau khi ông nội mất, đến đời bố tôi thì dần dần sa sút.

Từ khi tôi biết nhớ, bố tôi đã không còn xem bói cho ai nữa.

Sau khi mẹ tôi qua đời, bố tôi suốt ngày say khướt.

Ông ấy nghiện rượu, mỗi lần say là lại nói nhảm, cứ lặp đi lặp lại mấy câu đó:

“Miểu Miểu à, cái thứ đó… con tuyệt đối đừng đụng vào nữa, tạo nghiệp đó… tạo nghiệp lắm con ơi.”

02

Nhưng mà tôi vẫn đụng vào rồi.

Hết cách thôi, còn phải ăn cơm mà.

Thế là ban ngày tôi đi làm công ở công ty, ban đêm thì livestream.

Tuy tôi chỉ học được chút da lông bên ngoài, nhưng để làm một streamer xem bói khung giờ khuya thì vẫn dư sức.

Tôi là một streamer có nguyên tắc.

Mỗi tối đúng mười giờ tôi sẽ lên sóng, mười một giờ là tắt.

Khi livestream cũng không cần lộ mặt, thay tôi xuất hiện trước ống kính là con mèo vàng nhỏ tôi nuôi.

Mỗi tối khi phát sóng, tôi sẽ chọn ngẫu nhiên một người xem may mắn trong phần bình luận.

Giải đáp thắc mắc, xem tình duyên, coi phong thủy… những việc nhỏ nhỏ đại loại như vậy.

Phần lớn những người được tôi giải xui hóa nạn, sau khi xong việc đều sẽ gửi cho tôi một ít quà tặng nhỏ.

Xem như là để cảm ơn.

03

Mười giờ tối.

Tôi bấm nút bắt đầu livestream.

Phòng livestream của tôi không có đông người xem.

Đang là nửa đêm, phần lớn mọi người đều chạy qua phòng bên cạnh xem các cô gái hát hò nhảy múa rồi.

Thành ra livestream của tôi phần lớn thời gian khá vắng vẻ.

Tôi bật livestream lên, vừa phát vừa lướt đọc tiểu thuyết.

Hơn mười phút trôi qua, chỉ lác đác vài người vào xem.

Tài khoản “Khẩn Cấp Như Pháp Lệnh”:  “Chị ơi, nhà em có ma quấy rối thì phải, phải làm sao bây giờ?”

Khẩn Cấp Như Pháp Lệnh:  “Đèn tắt rồi mà một lúc sau lại tự bật lên, vòi nước trong bếp cũng tự chảy, giày em để ngay ngắn trên giá thì sáng hôm sau lại bị vứt loạn ra ngoài cửa.”

Tôi ngáp một cái, liếc nhìn dòng bình luận.

“Bạn trẻ à, mình phải tin vào khoa học, đừng có tí gì là đổ cho ma quỷ. Thế này đi, bạn vào được phòng livestream của tôi cũng coi như có duyên, tôi chỉ bạn một cách hóa giải nhé, mai bạn ra mua hai căn biệt thự giấy, đốt trước cửa nhà là được.”

Tài khoản “Tương Thân Tương Ái”: “Chị ơi chị coi giúp em với! Cái xích đu trước cửa nhà em cứ tự đung đưa, sợ muốn c. h.ế.t. Em để ý mấy lần rồi, trời đâu có gió gì đâu mà tối đến nó cứ ‘kẽo kẹt kẽo kẹt’ đung đưa, nghe ghê lắm.”

“Chuyện này không sao đâu, chắc bên dưới rảnh quá nên tụi nó ra chơi tí ấy mà, không gây hại gì cả. Cùng lắm thì bạn bê cái xích đu ra công viên đi, như vậy bạn khỏi phải nghe tiếng nữa.”

Tài khoản “Lão Hồ Mê Rượu”:  “Chị ơi chị ơi, rượu trong tủ nhà em cứ tự rớt xuống đất vỡ hết, là sao vậy?”

Tôi bấm ngón tay tính toán một chút. “Lần sau nhớ rưới thêm vài chai rượu trước mộ ba bạn nhé, hai chai không đủ thì hai thùng cũng được.”

Tôi vừa trò chuyện linh tinh với họ, vừa để thời gian trôi qua.

Thấy sắp đến mười một giờ rồi.

Tôi vươn vai một cái, chuẩn bị tắt livestream.

Phòng livestream hiển thị: Tài khoản “Phiêu Bạt Giang Hồ” vừa tham gia.

04

Phiêu Bạt Giang Hồ là đại ca bảng xếp hạng số một của tôi.

Anh đại rất chịu chơi, nhưng cũng rất xui xẻo.

Anh ấy đã ghé livestream của tôi mấy lần rồi.

Lần đầu tiên là vì bố anh ấy bị tai nạn xe.

Lần thứ hai là mẹ anh ấy ngã cầu thang.

Lần thứ ba là con chuột lang anh ấy nuôi ăn luôn con cá vàng anh ấy nuôi.

Lần thứ tư là em gái anh ấy bị ngộ độc thực phẩm.

Lần thứ năm là con rùa anh ấy nuôi suốt năm năm trời bỗng nhiên mất tích một cách kỳ lạ.

Lần thứ sáu là chính anh ấy giẫm phải nắp cống rồi ngã xuống cống thoát nước.

Tuy những chuyện đó không nguy hiểm đến tính mạng, bố mẹ anh ấy cũng chỉ bị thương ngoài da, nhưng hết lần này đến lần khác gặp chuyện kỳ quái khiến tinh thần anh ấy suy sụp.

Tôi đã giúp anh ấy sáu bảy tám chín lần gì rồi không nhớ nổi nữa.

Anh ấy cũng chẳng tiếc tiền.

Mỗi lần đều nạp liền 20 cái tên lửa.

Nạp đến mức tôi thở không nổi, hoa mắt chóng mặt.

Là hoa mắt vì tiền đó.

05

Thấy đại ca đầu bảng vào xem.

.

Tôi liền vội vàng ho nhẹ một tiếng, chỉnh lại tư thế nghiêm chỉnh.

Không hiểu sao, mỗi lần thấy anh ấy vào livestream, tôi lại có cảm giác thẹn thùng như con gái mới lớn.

Vừa mong anh ấy đến, lại vừa không muốn anh ấy đến.

Nói thật lòng, tôi cảm thấy anh ấy thật tội nghiệp.

Tốt nhất là đừng tới tìm tôi nữa, nhưng mỗi khi nghĩ đến cảnh anh ấy “rào rào rào” nạp tên lửa thì tôi lại mong anh ấy ghé qua.

Thật đúng là mâu thuẫn, nhưng biết sao được, người ta là kim chủ của tôi mà.

Mấy chuyện xui xẻo của anh ấy chắc là do phạm Thái Tuế rồi.

Tôi gọi anh ấy là “chú”, là vì nickname của anh ấy trông y chang tên ba tôi.

Ba tôi tên là Viễn Tẩu Cao Phi (Bay Cao Bay Xa), anh ấy thì tên là Phiêu Bạt Giang Hồ (Lang Thang Tận Chân Trời).

Đúng là trời sinh một cặp.

Chuẩn gu mấy ông chú trung niên rồi còn gì.

Ban đầu tôi cũng định âm thầm tính tuổi của anh ấy thử xem sao, nhưng ba tôi từng dặn rằng: chưa được sự đồng ý của người có duyên, mà tự tiện xem bát tự sinh thần của người ta là phạm đại kỵ, sẽ tổn thọ.

Mà là tổn thọ của chính mình.

Thế nên nghĩ đi nghĩ lại, tôi đành thôi.

06

Phiêu Bạt Giang Hồ: “Chủ phòng ơi, cứu tôi với.”

Tôi hạ thấp giọng: “Anh nói đi.”

Phiêu Bạt Giang Hồ: “Chủ phòng, chuyện cô nói lần trước, tôi đều làm theo hết rồi, đúng là đỡ hơn nhiều. Nhưng gần đây lại xảy ra mấy chuyện kỳ quái.”

Lúc này tôi mới nhớ ra.

Phiêu Bạt Giang Hồ đúng là mấy hôm nay không thấy vào phòng livestream.

“Chuyện kỳ quái gì vậy?”

Phiêu Bạt Giang Hồ: “Có con ma ăn cắp quần sịp của tôi. Khóc lớn.jpg”

Tôi vừa uống một ngụm nước suýt nữa thì phun ra.

Trừng mắt nhìn màn hình hai lần, đúng là quần sịp thật.

Trên màn hình, đã có người bắt đầu spam: “Haha”, “Huhu”, “Wow wow rồi nè”.

Tôi ho khan hai tiếng, phá tan bầu không khí ngượng ngùng.

“Phiêu đại ca, hay là anh lắp cái camera trong nhà đi, coi thử là đứa nào thiếu đạo đức như vậy. Theo kinh nghiệm hơn ba mươi năm trong nghề của tôi, tôi cảm thấy mấy bạn dưới âm phủ không làm ra mấy chuyện thấp kém thế này đâu.”

Để tăng độ chuyên nghiệp, hồ sơ livestream của tôi ghi là 40 tuổi, cho nên mỗi lần lên sóng đều phải hạ giọng, làm sao cho giọng nghe trầm và từng trải một chút.

Phiêu Bạt Giang Hồ: “… Không phải trong nhà tôi mất, mà là mất ngay trên người tôi. Mỗi sáng ngủ dậy là không thấy đâu nữa. Trên giường dưới giường đều lật tung cả lên, mà tìm hoài không ra.”

Các dòng bình luận khác: “Haha, chắc là nữ quỷ rồi.”

Lại còn là quỷ mê sịp.

Gì chứ? Có cả vụ này à?

Thì ra ma cũng có sở thích đặc biệt.

Sao chẳng có con ma nào trộm quần sịp của tôi nhỉ?

Đến lấy của tôi đi, tôi nhiều quần sịp lắm.

 

Ờ, tôi nhất thời không biết nói gì.

 

Thôi thì nể mặt đại ca đầu bảng.

 

Tôi nghiêm túc rút bài ra.

 

Giúp anh ấy gieo một quẻ.

 

Trên bốn hào dương, dưới hai hào âm. Quẻ này, nhìn là thấy chẳng lành rồi.

Thanh Lau Truyen

Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chap bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo