Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/2VewrkrIyO
MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!
Tô Cách và Lâm Phong cùng ở viện nhà Lận Tô làm nông một buổi trưa. Dù lượng việc không nhiều, nhưng với hai người trước nay chưa từng lao động chân tay, vừa ra tay liền cảm thấy thấm mệt. Chỉ mới nửa ngày, Tô Cách đã thấy eo mình như muốn gãy, đứng cũng không nổi.
Lâm Phong cũng chẳng khá hơn, lòng bàn tay bị cán chổi mài đến đỏ ửng phồng rộp.
Tô Cách nhìn mặt đất được Lâm Phong quét đến ngay ngắn vuông vức, lá rụng cũng sắp xếp theo trật tự có góc cạnh, không khỏi nghĩ: Tên này chắc mắc chứng cưỡng bức ám ảnh không cứu nổi rồi.
Cả buổi, giám sát Đinh Đinh cứ lặng lẽ theo dõi hai người làm việc. Đến cuối cùng, nó “leng keng” một tiếng đứng dậy, rồi lại “leng keng leng keng” chạy ra khỏi sân. Chẳng bao lâu, Lận Tô từ phòng bên bước ra, rõ ràng là vừa nhận được báo cáo của robot giám sát.
Khi nhìn thấy thành quả trước mắt, Lận Tô có chút ngạc nhiên. Dù sao chỉ nhìn cách ăn mặc và khí chất của hai vị giống đực này, ai cũng có thể đoán họ xuất thân không tầm thường. Kiểu người như vậy, có khi cả đời chưa từng động tay làm việc nhà, càng đừng nói đến làm nông.
Ban đầu cho robot ra giám sát chẳng qua là để tiện giúp đỡ khi hai người lóng ngóng, ai ngờ họ lại làm được đến mức này.
Lận Tô cười mở hàng rào ra:
“Vất vả rồi, hôm nay tới đây thôi.”
Lâm Phong nghe vậy, vội vàng ôm chổi chạy lại:
“Tôi không gấp về, có thể ở lại tiếp không……”
Tô Cách đưa tay đè vai Lâm Phong xuống:
“Trễ rồi, mai chúng ta lại qua.”
Lâm Phong không cam lòng, quay đầu liếc anh ta một cái:
“Nhưng mà tôi……”
Nói nửa chừng lại quay sang nhìn Lận Tô từ đầu đến cuối không lên tiếng. Nhìn thấy đối phương im lặng, Lâm Phong cũng hiểu đó là từ chối:
“Thôi được, vậy mai chúng tôi lại tới.”
Lận Tô mỉm cười tiễn hai người ra cửa, đứng nhìn theo xe họ rời đi rồi mới quay lại vào nhà.
Tô Cẩm thấy họ đi rồi, có chút lo lắng hỏi:
“Thế nào?”
“Cũng được, tốt hơn con tưởng.” Lận Tô trả lời thật lòng. Hai người thoạt nhìn tay chân vụng về, chẳng phân biệt nổi ngũ cốc với lúa mạch, vậy mà làm việc lại không đến nỗi, khiến cậu có đôi phần hài lòng.
Thấy Lận Tô không giống như đang nói dối, tâm tình Tô Cẩm cũng nhẹ nhõm đi không ít:
“Vậy con định đồng ý yêu cầu của y à?”
Lận Tô nhìn vào ánh mắt mang chút lo lắng của Tô Cẩm, mỉm cười, lúm đồng tiền bên má hiện ra. Mỗi lần cười như vậy, cậu lại khiến người khác cảm thấy vừa ngoan vừa đáng yêu, dễ khiến người mềm lòng.
Tô Cẩm cũng không ngoại lệ, thấy cậu cười là tâm trạng liền khá hơn.
“Con vốn cũng không định từ chối. Nếu thật sự có thể tìm ra cách chữa trị rối loạn tinh thần, chẳng phải là chuyện tốt trời ban sao?”
Tuy cậu không phải người vĩ đại, nhưng cũng không nhỏ nhen đến mức từ chối điều đó.
Tô Cẩm khẽ gật đầu, trong lòng đã biết nhãi con nhà mình mềm lòng mà:
“Hai người kia còn đáng tin hơn cái tổ điều tra gì đó hôm trước, giúp một tay cũng chẳng sao, miễn là không làm con mệt là được.”
“Mứt dâu tây này hình như riêm đủ rồi, pha chút nước uống thôi.” – Lận Tô vừa nói vừa lấy ba cái ly, múc vào mỗi ly ba muỗng mứt, thêm nước rồi khuấy nhẹ. Cậu đưa một ly cho Tô Cẩm, còn mình thì uống thử một ngụm, vị chua chua ngọt ngọt, mùi dâu tây đậm đà, đúng là ngon thật.
Ừm, nếu có thêm cục đá thì càng tuyệt.
Tô Cẩm cũng uống một ngụm, chỉ thấy hương dâu lan khắp miệng, vô cùng thích:
“Ngon lắm. Con mang ly kia cho William nếm thử đi.”
Lận Tô uống hết ly của mình rồi cầm ly còn lại mang vào phòng William. Vừa đẩy cửa đã thấy thỏ tai dài đang ghé bên mép giường nhảy dựng lên, hai chân trước khép lại xoa xoa, cái mũi hồng nhỏ phập phồng ngửi ngửi, đôi mắt đỏ gắt gao nhìn chằm chằm ly nước trong tay Lận Tô, rõ ràng là đã ngửi được mùi dâu tây.
So với nó, William trông bình tĩnh hơn nhiều. Anh nhìn Lận Tô trước, rồi mới nhìn sang ly nước.
Lận Tô đóng cửa, bước tới:
“Nếm thử xem.”
William đưa tay đón lấy, ngửa đầu uống một ngụm. Vị chua ngọt hòa quyện, hương dâu tây nồng đậm, lại có thêm nguyên tố tự nhiên, không chỉ ngon miệng mà còn khiến tinh thần sảng khoái:
“Ngon lắm.”
“Cực nhọc cả buổi trưa mà, toàn là tinh hoa đấy, không ngon mới lạ!” Lận Tô hơi ngẩng cằm lên, vẻ kiêu ngạo hiện rõ, lúm đồng tiền bên má lộ ra rõ ràng. Vẻ đáng yêu ấy khiến người khác chỉ muốn đưa tay bẹo má một cái.
William đặt ly xuống, cổ họng khẽ nhấp nhô, vừa mới uống xong ly nước trái cây thơm ngọt mà vẫn cảm thấy... hơi nóng người.
“Buổi tối, tôi muốn đi tinh lọc cây ăn quả bên viện cạnh, anh có muốn đi cùng không?” Từ sau khi phát hiện nguyên tố tự nhiên do dị năng hệ mộc phát tán có lợi với tình trạng tinh thần của William, mỗi lần có dịp, Lận Tô đều không muốn anh bỏ lỡ. Biết đâu ở cạnh cậu nhiều, tình trạng hỗn loạn kia lại đỡ đi chút ít?
Tất nhiên cậu cũng hiểu, đó chỉ là suy nghĩ lạc quan thôi, năng lực của cậu còn xa mới đạt được mức ấy.
“Được.” William vừa đáp vừa nhẹ nhàng đưa cái đuôi to vào lòng Lận Tô. Tuy trên mặt không biểu cảm gì, như thể chỉ là hành động vô tình, nhưng tai chó trên đầu lại khẽ run lên.
Ghé bên giường, thỏ tai dài “kỉ!” một tiếng đầy uất ức.
Làm màu cái gì, xú hồ ly ngươi tưởng ta không nhìn ra chắc!?
Lận Tô mặc kệ William là vô tình hay cố ý, cái đuôi đã đưa đến thì không vỗ không được. Cậu ôm chặt lấy cái đuôi, hăng hái vuốt một hồi, phiền não gì cũng tan biến hết, cả người thoải mái đến duỗi lưng một cái:
“Tôi đi chuẩn bị trước, lát quay lại đón anh.”
“Tôi đi cùng em luôn, tiện thể vận động chút.” William không muốn để Lận Tô phải chạy đi chạy lại, dù hiện giờ cử động khá khó khăn, anh cũng không muốn tăng thêm phiền phức cho người ta.
“Vậy cũng được, đi chậm thôi, cẩn thận dưới chân. Nhảy Nhảy, đi cùng luôn nhé!”
Bị gọi tên, thỏ tai dài nhảy phốc xuống giường, “lộc cộc” chạy theo sau lưng Lận Tô, ánh mắt đỏ rực tràn đầy phấn khởi:
Tiểu giống cái vẫn nhớ đến mình!
Lận Tô dọn ghế cho William ngồi bên kế bên, Tô Cẩm cũng đi theo:
“Tối nay làm luôn à?”
“Cũng phải làm sớm muộn, chi bằng bắt đầu luôn. Thư phụ yên tâm, con sẽ làm có chừng mực, sẽ không tinh lọc hết cây trong vườn .”
Có bài học từ lần trước, Tô Cẩm hiển nhiên không tin tưởng hoàn toàn, nghiêm túc nhìn sang William:
“Con trông chừng nó, thấy nó không chịu nghỉ ngơi thì gọi ta!”
Câu nói mang đậm khí thế chuẩn bị “vận gia pháp” bất cứ lúc nào nếu Lận Tô dám cứng đầu không nghe lời.
William khẽ mỉm cười, dịu dàng gật đầu:
“Con biết rồi, Thư phụ.”
“Ai da, hai người sao cứ như vậy? Con đảm bảo hôm nay sẽ lượng sức mà làm, được chưa!”
Lận Tô lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ, lúm đồng tiền bên má khẽ hiện, đáng yêu lại mang chút nghịch ngợm khiến người ta nhìn là muốn xoa đầu một cái.
Tô Cẩm không ở lại quấy rầy hai người nữa, sau khi chuẩn bị ít trái cây cho William thì rời sang phòng bên nghỉ ngơi.
Lúc này, trăng lên cao, gió đêm se lạnh, bầu trời đầy sao bao phủ, mọi thứ đều toát lên vẻ yên bình và dễ chịu. William nằm trên ghế dựa, ánh mắt không rời khỏi Lận Tô đang ngồi xổm cách đó không xa.
Gần đây Tiểu giống cái được nuôi dưỡng tốt hơn trước, thậm chí như có thêm phần sáng rỡ. Thân hình vẫn gọn gàng, cân đối, làn da trắng như sứ dưới ánh trăng tựa như phủ thêm một lớp sương mỏng, khiến người ta không dám khinh nhờn, như thể một thứ thần thánh khó mà chạm tới.
Lận Tô đặt tay lên đất, ánh huỳnh quang màu lục nhạt tỏa ra từ lòng bàn tay, nồng đậm nguyên tố tự nhiên nhanh chóng lan tỏa. Thỏ tai dài nằm rạp dưới đất cũng không kìm được khát vọng trong mắt.
Dù đã từng trải qua, nhưng lần nào cũng như lần đầu, mỗi lần đều mang đến cho William một trận chấn động sâu sắc.
Thú văn trên người anh không chịu nổi mà tự động hiện lên, tham lam hấp thu luồng nguyên tố tự nhiên đang dày đặc trong không khí, làm dịu đi cảm giác khô cằn trong cơ thể, vá lại những vết nứt trong tinh thần vực.
Khi đôi tay đồng thời vận dụng dị năng hệ mộc, hiệu quả sinh trưởng lại càng nhanh hơn. Những mầm non màu xanh non lần lượt chui lên khỏi mặt đất, nhanh chóng vươn cao thành cây lớn, nở hoa, kết trái. Khi hương thơm từ trái chín lan tỏa khắp viện, tâm tình người ta cũng bất giác trở nên dễ chịu.
Lận Tô thở hắt ra một hơi nhẹ, lần trị liệu cho Cách Ân khiến dị năng của cậu đang tiến gần hơn một bước đến lần thăng cấp kế tiếp.
Bình thường cậu tinh lọc được bốn cây đã là cực hạn, thì giờ cậu có thể làm được đến sáu cây mới cảm thấy mệt. Nếu tiến độ này giữ vững, chờ đến khi thăng cấp, số lượng ấy e là có thể tăng gấp đôi.
Không vội giục sinh thêm cây tiếp theo, Lận Tô quay sang hỏi William:
“Cảm giác thế nào?”
“Rất tốt.”
Đôi mắt thú kim đồng của William trong bóng đêm ánh lên quầng sáng yêu dị, khiến toàn thân anh toát ra vẻ mê hoặc khó cưỡng. Lận Tô không dám nhìn lâu, vội quay đi, chớp mắt mấy cái, trong lòng lại nhịn không được thầm mắng một câu: Muốn mạng thật!
Cậu bỗng hiểu vì sao năm xưa Trụ Vương lại mê đắm Đát Kỷ đến thế.
Tỉnh táo lại, Lận Tô! Làm người đi!
Hít sâu một hơi, Lận Tô lại tiếp tục giục sinh cây thứ hai.
Nhảy Nhảy nằm lăn dưới ghế, vươn chân ngửa bụng rất thoải mái. Dù không thể so được với William đang ngồi trên ghế, nhưng nguyên tố tự nhiên được hấp thu vào cơ thể đối với nó cũng vô cùng hữu ích. Làn lông đen tuyền dường như cũng bắt đầu loáng thoáng hiện lên một chút sắc trắng.
Đến khi giục sinh xong cây thứ sáu, trên mặt Lận Tô đã không giấu được vẻ mệt mỏi. Nhìn sáu cây đại thụ xanh tốt, quả sai trĩu trịt trong sân, cậu có chút mong chờ viễn cảnh khi toàn viện đều phủ đầy hương trái chín.
Tuy nhiên trước mắt, việc đó vẫn còn xa vời.
Khi đứng dậy, chân cậu có phần mềm nhũn, cơ thể khẽ lảo đảo về phía sau. Chưa kịp phản ứng thì đã ngã vào một vòng ngực ấm áp. Nghiêng đầu sang, đối diện lại là đôi mắt kim đồng đẹp đến khó thở.
Lận Tô cong môi cười:
“Cảm ơn, đến đúng lúc lắm. Chân tôi hơi mềm rồi.”
Vô thức để lộ chút yếu mềm, như là làm nũng, khiến đáy lòng William khẽ run.
Môi anh mím chặt. Trong lòng đột nhiên trào dâng cảm giác tiếc nuối xen lẫn áy náy, nếu thân thể anh bình thường, vào lúc này chắc chắn đã có thể bế cậu về nghỉ.
Còn đang miên man suy nghĩ, cổ liền bị ai đó kéo lấy, tiểu giống cái hoàn toàn nhào vào lòng anh, nhẹ nhàng cọ cọ lên cổ, mang theo hương thơm dịu nhẹ:
“William, tôi vừa phát hiện... được anh ôm thật ra cũng rất dễ chịu.”
Lòng ngực vừa ấm vừa rộng, khi bản thân chìm vào lại thoải mái ngoài dự đoán.
Động tác mềm mại đó khiến William toàn thân căng cứng, kim đồng khẽ ánh lên một tia tự kiềm chế. Đột nhiên anh nắm lấy cổ tay Lận Tô, giọng khàn khàn:
“Không phải mệt rồi sao? Vậy tôi đưa em về nghỉ đi.”
Dù hơi tiếc khi bị ngắt ngang, nhưng Lận Tô cũng biết bây giờ không phải lúc để làm gì thêm.
Phải nghĩ cách, chữa khỏi cho William sớm một chút... Nếu không, chỉ sợ người không chịu nổi lại là mình.
----
Mục Ân và An Diệp cùng nhau từ văn phòng Lôi Sâm đi ra. Vai bị An Diệp ôm chặt, Mục Ân có phần không quen. Cùng là giống đực, tuy An Diệp không rắn chắc bằng ông ấy nhưng lại cao hơn một chút. Kiểu ôm vai bá cổ thân thiết thế này, đúng chuẩn "bạn chí cốt", nhưng Mục Ân chỉ thấy ngượng ngập. Ông né người, nhưng An Diệp vẫn không buông, mặt tươi cười:
“Mục Ân bộ trưởng, giờ chúng ta xem như ngồi cùng một con thuyền rồi. Ý tứ của Lôi Sâm vừa rồi chắc ông nghe rõ chứ? Chuyện lần này, bất kể kết quả thế nào, chúng ta đều phải cùng nhau lên sân khấu diễn trọn vở. Ông biết điều đó có nghĩa là gì không?”
Mục Ân lạnh nhạt gỡ tay hắn khỏi vai mình:
“An Diệp các hạ có gì muốn nói thì nói thẳng, không cần phải áp sát đến vậy, tai của tôi không điếc mắt không mù.”
Dứt lời liền giơ tay chỉnh lại cổ áo, dáng vẻ như muốn nói: "Tôi còn trẻ khỏe, không cần giả bộ thân thiết."
An Diệp vẫn cười cười, tiện tay phủi phủi cái hư vô trên người hắn:
“Mục Ân bộ trưởng, từng nghĩ đến chuyện giữ Lận Tô các hạ lại chưa?”
“Dù có nghĩ thì việc này cũng không đến lượt tôi quyết định. Ông cũng hiểu năng lực của Lận Tô, ở lại tinh cầu North là điều không thực tế.”
“Không thực tế, đúng. Nhưng nếu bản thân Lận Tô các hạ không thích Thủ Đô Tinh, tự nguyện ở lại thì sao?”
An Diệp cười đầy ẩn ý. Mục Ân nghe xong, môi mím chặt, bắt đầu suy nghĩ.
Thấy ông ấy nghiêm túc, An Diệp bỗng phá lên cười:
“Không lẽ ông thật sự đang suy nghĩ? Ha! Mục Ân bộ trưởng, chuyện này tôi có thể khẳng định với ông là không thể nào đâu. Dù không phải Khổng Hàm thì cũng sẽ có người khác đến. Bệ hạ tuyệt đối không để người như Lận Tô bị ‘bỏ quên’ ở một nơi như thế này.”
Mặt Mục Ân tối sầm:
“Ông đùa tôi vui vậy sao?”
An Diệp lắc đầu, vẻ xin lỗi:
“Không nghĩ ông lại là người thật thà thế. Đừng giận. Dù Lận Tô không thể ở lại, tinh cầu North là mẫu tinh của cậu ấy, sau này nhất định cũng không chịu thiệt. Tôi chỉ là không quen nhìn cái kiểu ‘mượn lông gà làm thẻ bài’ của Khổng Hàm thôi.”
Nói xong, còn cố tình liếc mắt ra hiệu kiểu "tôi muốn làm chuyện lớn, ông có dám theo không?"
“Dù sao hắn và ngài đều đến từ Thủ Đô Tinh, ngài nói mấy lời này chẳng ai tin được.”
Mục Ân vẫn không bị dao động, thản nhiên chặn luôn ý đồ lôi kéo của ông ta.
Ông ấy quay người đi xuống lầu, để lại An Diệp đứng phía sau vừa cạn lời vừa có chút... chột dạ:
“Ê ê! Mục Ân bộ trưởng, từ từ, có gì nói rõ, đừng giận! Có chuyện thì cứ thương lượng!”
Lúc lái xe đến đón Khổng Hàm, An Diệp lại tiếp tục:
“Lão Mục, tôi thừa nhận lúc mới bị điều về đây đúng là tôi chẳng có tí trung thành nào với tinh cầu North, tâm lý phản kháng cũng là bình thường. Nhưng giờ thì khác, giờ tôi thật lòng vì nơi này!”
“Thật?”
Mục Ân lườm qua, cười lạnh:
“Nếu ngài thật lòng như vậy, sao lại lén tiếp xúc riêng với Lận Tô các hạ? Không cần nói ngài ghét Khổng Hàm, chỉ cần ngài đừng có kiểu ‘khuỷu tay hướng ra ngoài’ là đủ. Nhưng mà, tôi cũng chẳng ưa gì Khổng Hàm, nếu ngài có gì muốn nói, tôi cũng sẵn lòng nghe.”
Mục Ân tuy thật thà nhưng không ngu ngốc. An Diệp sờ mũi, tự nhủ dù không thể “tẩy não” hoàn toàn thì mục đích tối thiểu cũng coi như đạt được:
“Khổng Hàm là tổ trưởng tổ kiểm tra xuống từ Thủ Đô Tinh. Tôi điều tra rồi, hắn là tổ trưởng quản lý giống cái tinh lọc toàn đế quốc. Tính tình ngạo mạn, có thể do cảm thấy năng lực của Lận Tô là mối uy hiếp. Vì thế mới bày ra bộ mặt hống hách như vậy, muốn ra oai phủ đầu. Nhưng hắn quên mất, nếu không hoàn thành nhiệm vụ thì xui xẻo cũng là chính hắn. Thật ra, tôi và ông không cần làm gì cả, ngồi xem diễn là được rồi. Lão Mục, ông thấy đúng không?”
Mục Ân bật cười mỉa:
“Nói được câu này từ đầu chẳng phải đỡ tốn bao nhiêu nước bọt? Đi một vòng lớn như vậy, ngài không mệt sao?”
An Diệp vui vẻ gật đầu:
“Ông nói phải! Tôi thấy hai ta càng ngày càng hợp nhau rồi đấy!”
Mục Ân: “…”
Được thôi, nếu nói đến mặt dày, ông đúng là không đấu lại An Diệp.
Khổng Hàm thấy Mục Ân và An Diệp lái xe đến, mặt không đổi sắc:
“Lôi Sâm các hạ hẳn đã thông báo cho hai vị rồi. Việc xét duyệt liên quan đến Lận Tô là ưu tiên hàng đầu của đế quốc. Mong hai vị hôm nay hợp tác, đừng để xảy ra chuyện ngoài ý muốn như trước.”
Mặt Mục Ân tối sầm. Ông ta chưa từng gặp ai nhỏ mọn như vậy. Đang định phản bác thì tay đã bị An Diệp khẽ chạm.
An Diệp vẫn duy trì nụ cười ôn hòa:
“Giới thiệu nhân tài cho đế quốc vốn là trách nhiệm của chúng ta. Xin yên tâm, chúng ta nhất định sẽ toàn lực phối hợp.”
“Vậy phiền hai vị nói được thì làm được.”
Khổng Hàm lạnh lùng liếc cả hai một cái, quay người lên xe, dáng vẻ kiêu ngạo như công khổng tước đang xòe đuôi.
An Diệp nhìn theo bóng lưng hắn, nghiêng đầu nhướng mày với Mục Ân.
Mục Ân cố gắng nhịn, giơ ngón cái với vẻ mặt cam chịu.
Muốn đấu độ dày mặt? Còn phải đợi An Diệp lên sân!
Sáng sớm, Tô Cách bị Lâm Phong kéo ra khỏi chăn, ngái ngủ rửa mặt rồi lên xe đến thẳng nhà Lận Tô. Trong lòng chỉ có một suy nghĩ — mình điên rồi!
Trái lại, Lâm Phong cực kỳ hưng phấn:
“Hôm nay phải làm cho thật tốt. Biết đâu Lận Tô cao hứng, cho tôi ở cạnh quan sát quá trình tinh lọc thì sao!”
Tô Cách ngáp dài, toàn thân ê ẩm:
“Hôm qua tôi bị gì mà lại đi theo cậu bán… thân hả? Không, bán sức làm việc. Hôm nay cậu tự đi đi, tôi ngồi trên xe chờ.”
“Gì cơ?”
Lâm Phong quay sang nhìn, “Không làm chung sao được?”
“Vì tôi không như ngươi. Tôi chẳng có tham vọng gì, vô dục vô cầu. Tự dưng làm chi mệt?”
“Không được! Hôm nay cậu nhất định phải đi cùng! Nếu vì cậu không đi mà Lận Tô các hạ thất vọng với tôi thì sao? Đã quyết định thì không được bỏ cuộc!”
Lâm Phong mang vẻ mặt "ngươi không thể phản bội chính nghĩa", khiến Tô Cách chỉ thấy… đau tim.
“Nếu cậu ta lợi dụng cậu thì sao? Nếu mãi vẫn không cho cậu xem cái gì, chẳng phải cậu làm không công?”
“Không đâu! Trực giác tôi nói Lận Tô không phải loại người đó. Mà… đợi đã…”
Giọng Lâm Phong đột nhiên dừng lại, mắt mở to.
Chiếc huyền phù vốn đang ổn định tiến vào nông trường số 13, đột nhiên lắc lư. Tô Cách chửi thề:
“Má nó, cái gì kia?!”
Xe vừa dừng lại, Lâm Phong đã nhảy xuống, suýt nữa ngã sấp. Y loạng choạng nhìn về phía xa, nơi đó có sáu cây ăn quả cao lớn, tán rộng, quả sai trĩu trịt.
Y đứng đó, miệng há hốc không nói thành lời, chỉ nghe tim đập dồn dập.
Tô Cách cũng ngơ ra bước xuống xe:
“Phong nhi… có phải tôi hoa mắt không? Hôm qua đến đây còn chưa có mấy cây này mà?”
Lâm Phong không trả lời được, chỉ biết lắc đầu lia lịa.
Lúc Tô Cẩm ra sân múc nước, thấy hai người đứng sững bên ngoài nhìn chằm chằm mấy cây ăn quả mà ngẩn người, liền gọi:
“Ủa? Tới sớm vậy?”
Tiếng gọi kéo hồn cả hai quay về. Lâm Phong lập tức chạy tới:
“Thúc thúc, mấy cây ăn quả kia… là hôm qua Lận Tô các hạ giục sinh ra?”
Tô Cẩm mở cổng cho bọn họ vào:
“Đúng vậy. Nên sáng nay nó chưa dậy sớm đâu. Hai đứa ngồi ngoài sân một lát đi.”
Lâm Phong che ngực:
“Chú có thể cho con qua nhìn gần chút được không? Con đảm bảo không làm loạn.”
Tô Cẩm hiểu cảm giác của họ. Nếu không tận mắt thấy nhiều lần, ông ấy cũng sẽ giật mình y như thế:
“Đi đi.”
“Cảm ơn chú!”
Cả hai lập tức chạy sang sân bên, Lâm Phong còn nhắc nhở:
“Chậm thôi, cẩn thận đừng làm rơi quả!”
Tô Cách bĩu môi:
“Nói tôi chi, cậu chạy còn ầm hơn!”
Tô Cẩm nghe xong, bật cười lắc đầu, quay vào trong nhà.
Mục Ân đang điều khiển huyền phù từ từ hạ độ cao, ánh mắt vừa lướt qua trước cổng nhà Lận Tô đã lập tức chú ý đến chiếc xe lạ đang đậu trước viện. Ông ấy vừa định mở miệng hỏi thì đùi đột nhiên bị An Diệp véo mạnh một cái, cơn đau nhói khiến ông ấy không kìm được hét lên:
“Ông làm gì vậy?”
An Diệp vẻ mặt đầy kinh ngạc, tay run rẩy chỉ về phía trước:
“Ông nhìn xem!”
Mục Ân vừa xoa chỗ bị véo vừa theo hướng tay An Diệp nhìn lại. Vừa liếc một cái, ông ấy suýt đạp nhầm bàn đạp, suýt nữa gây tai nạn. Người luôn điềm đạm như ông lần đầu tiên bật thốt ra một câu chửi thề:
“Mẹ!”
“Rầm!” Đầu xe va thẳng vào đuôi chiếc huyền phù xa phía trước, lập tức vang lên tiếng cảnh báo đinh tai nhức óc.
Còn chưa kịp hoàn hồn, phía sau lại “phanh” thêm một tiếng, xe phía sau cũng đâm tới, khiến cả xe bọn họ nghiêng hẳn về phía trước vì quán tính.
Hai tiếng cảnh báo cao thấp vang lên nối tiếp, âm thanh chói tai luân phiên chồng lên nhau.
Nhưng không ai bận tâm đến chuyện xe cộ lúc này.
Ba người lập tức mở cửa, vội vàng bước xuống, ánh mắt đồng loạt dừng lại ở sân nhà Lận Tô, nơi đó vốn chỉ có vài khóm cây nhỏ, giờ đây mọc lên sáu cây ăn quả cao lớn, tán lá rậm rạp, trái treo đầy cành, xanh tươi rực rỡ.
Bất kể là ai, khi tận mắt chứng kiến cảnh tượng này cũng sẽ sững sờ.
Dù là Khổng Hàm đến từ Thủ Đô tinh, lúc này hô hấp cũng dồn dập, mắt đen gắt gao dán chặt vào từng thân cây trong sân, môi hé mở không phát ra âm thanh, biểu cảm trên mặt gần như đông cứng thành một khối, những kinh ngạc, ngỡ ngàng, và không cam lòng lẫn lộn vào .
Sáu cây.
Chỉ trong ba ngày ngắn ngủi.
Trong khoảng thời gian họ vừa rời đi, nơi này lại mọc thêm sáu cây ăn quả lớn.
Đây là thị uy sao?
Trong khoảnh khắc, đáy lòng Khổng Hàm cuộn trào cảm giác ghen tị không thể kìm nén được.
Vì sao?
Vì sao người có được loại năng lực này lại không phải là hắn?