Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/2VewrkrIyO
MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!
“Trời ơi, đây là cái gì?”
“Sao ở đây có nhiều cây ăn quả như vậy, tôi hoa mắt rồi sao?”
Đi theo Khổng Hàm là hai giống cái, họ cũng không kiềm được kinh ngạc thốt lên tiếng cảm thán.
Những âm thanh này vào tai Khổng Hàm đặc biệt chói tai, nhưng không may chúng cứ bốn phương tám hướng truyền đến.
Những người đi bộ trước cửa nhà ngày càng nhiều, họ cũng đang ngắm nhìn những cây ăn quả sum xuê, tuy những người ở nông trường số 13 không phải lần đầu tiên thấy, nhưng họ vẫn không khỏi kinh ngạc thốt lên: “Sao nhà Lận Tô có nhiều cây như vậy, thật là khó lường nha!”
“1, 2, 3, 4, 5, 6…… Mới có 6 cây, sao tôi có cảm giác như một mảng rừng xanh luôn vậy?”
“Nghe nói Lận Tô mua luôn cái nhà kế bên, cậu ta muốn trồng toàn bộ cây ăn quả sao?”
Toàn dùng để gieo trồng cây ăn quả?
Nội tâm Khổng Hàm chấn động một chút, chỉ cần nghĩ đến toàn bộ hai căn nhà đều là những cây ăn quả tươi tốt như thế này, thì sẽ là cảnh tượng như thế nào chứ.
Chỉ là thoáng nghĩ qua thôi, Khổng Hàm liền không khỏi rùng mình.
Lúc này Mục Ân và An Diệp đã lần lượt bình tĩnh, ngoái đầu nhìn Khổng Hàm, An Diệp một lần nữa nở nụ cười: “Khổng thượng giáo, thời gian đã không còn sớm, chúng ta cũng đừng chậm trễ thời gian.”
Khôi phục lại tinh thần, Khổng Hàm cưỡng chế đè nén những toan tính trong lòng, khẽ gật đầu, sắc mặt trầm xuống, quay người đi về phía sân nhà Lận Tô.
Tô Cách vốn đang bị cây ăn quả hấp dẫn toàn bộ sự chú ý, nghe thấy âm thanh cảnh báo chói tai liền giật mình hoàn hồn, chạm nhẹ vào Lâm Phong:
“Bên kia có chuyện gì vậy? Tôi qua xem thử.”
Lâm Phong ngửa đầu, cẩn thận đếm quả trên cây, không thèm để ý đến anh ta.
Tô Cách vốn cũng không muốn kêu y đi theo.
Từ dưới tàng cây đi ra, liền thấy An Diệp đang đi cùng với vài gương mặt lạ, trong lòng nhảy dựng, lập tức nhận ra thân phận của những người này.
Thấy Tô Cách, nụ cười trên mặt An Diệp liền chân thành hơn rất nhiều: “Sao đến đây sớm vậy?”
“Vâng, chú An cứ bận việc của mình đi, con chỉ qua xem thôi.” Tô Cách nhìn lướt qua Khổng Hàm, từ trong sân bước ra, hướng về phía chiếc xe lơ lửng đang dừng cách đó không xa. Đúng lúc này, Tô Cẩm cũng không nhịn được nữa, từ trong phòng bước ra. Vừa thấy Mục Ân ngoài cổng viện, vốn định nở nụ cười chào hỏi, nhưng khi ánh mắt rơi xuống người đi bên cạnh ông ấy, sắc mặt lập tức trầm xuống: “Sao các ngươi lại đến nữa, lần trước không phải đều nói rất rõ ràng sao, Lận Tô nhà chúng tôi không đăng ký gì hết, các người đứng đến nữa.”
An Diệp nghe vậy cười tủm tỉm mà đứng ở một bên, hoàn toàn không ý muốn tiến đến hòa giải.
Mục Ân đi đến trước hai bước, xin lỗi: “Chuyện lần trước đã làm ngài chê cười rồi, mà sao không thấy Lận Tô đâu?”
Nghe ông ấy cười làm lành như thế, sắc mặt Khổng Hàm tức khắc tối sầm, không chờ Tô Cẩm mở miệng, liền tiếp lời: “Ý của bộ trưởng Mục Ân là gì, tổ thẩm tra chúng ta xuống đây điều tra cậu ta là sai sao?”
Mục Ân chớp chớp mắt: “Tôi đâu có nói như vậy, An Diệp các hạ ngài nghe thấy tôi nói như vậy sao?”
An Diệp tỏ vẻ khó xử, lên tiếng:
“Khổng thượng giáo, có phải ngài nghe nhầm rồi không? Sao tôi nghe không giống ý đó chút nào.”
Trong sân, Tô Cẩm đứng nhìn đám người ngoài cửa, mặt lạnh lẽo:
“Ngươi đúng hay sai tôi không biết, nhưng nói chung là đừng tới nữa. Nhà chúng tôi không đăng ký, cũng không cần các người thẩm tra. Như vậy còn chưa rõ à?”
Mục Ân và An Diệp lập tức đồng loạt quay sang nhìn Khổng Hàm, trên mặt đều mang theo vẻ khó xử không biết phải làm sao.
Hai người phối hợp ăn ý đến kỳ lạ, như thể từng được huấn luyện đặc biệt rất nhiều lần, trong chốc lát trông hệt như thể lỗi thật sự nằm ở một mình Khổng Hàm vậy.
“Oa, bên ngoài sao náo nhiệt vậy?”
Lận Tô xuất hiện, mặc một chiếc sơ mi trắng sạch sẽ, quần jeans nhạt màu, chân đi dép lào. Có vẻ vừa mới ngủ dậy, tóc còn hơi rối, làn da trắng như sứ, ngũ quan tinh xảo, hai bên má còn treo đôi lúm đồng tiền xinh xắn khi cười, phối hợp cùng ánh nắng sớm, khí chất sạch sẽ nhẹ nhàng đến mức khiến người ta khó lòng rời mắt.
Không khí thoáng chững lại. Một lúc sau, Tô Cẩm mới lấy lại tinh thần, đi tới gần hỏi:
“Sao không ngủ thêm chút nữa? Không phải quá sớm sao?”
Lận Tô gật đầu:
“Cũng hơi sớm thật, nhưng con đói rồi.”
“Cha đang chuẩn bị xào trứng với ớt xanh, đợi một chút là ăn được.”
“Nhớ làm thêm một ly nước dâu!”
Tô Cẩm nghe vậy bật cười, xoa đầu cậu một cái:
“Biết rồi, biết rồi.”
Khoảnh khắc cha con thân thiết ấy diễn ra trước mặt mọi người, ấm áp đến kỳ lạ.
Sau khi Tô Cẩm rời đi, Lận Tô bước ra cổng sân, hướng về phía mấy người bên ngoài:
“Bộ trưởng Mục Ân, ngài An Diệp, còn vị này là…”
An Diệp đứng cạnh lên tiếng nhắc:
“Khổng Hàm, Khổng thượng giáo.”
Lận Tô nghiêng đầu liếc An Diệp, ánh mắt đầy tán thưởng, bỗng cảm thấy người này có vẻ… có thiên phú vai diễn phụ.
“Khổng thượng giáo à,” Lận Tô mỉm cười: “Lần trước tôi đã nói rõ rồi. Không đăng ký, cho nên cũng không cần ngài thẩm tra. Ngài không cần tốn thêm công sức, chắc ngài cũng rất bận rộn nhỉ.”
Khổng Hàm nhìn gương mặt cười ngoan ngoãn kia mà trong lòng cực kỳ rõ ràng, đối phương rõ ràng đang thị uy.
“Tôi biết lần trước có thể khiến cậu hiểu lầm. Nhưng không cần vì cảm xúc nhất thời mà từ chối cơ hội. Chỉ cần cậu thông qua thẩm tra, sẽ chính thức trở thành tinh lọc sư được đế quốc công nhận, hưởng đãi ngộ phong phú vượt ngoài tưởng tượng của cậu đó!”
“Ồ, vậy à?”
Lận Tô làm ra vẻ bừng tỉnh ngộ, còn chưa chờ Khổng Hàm vui mừng, đã tiếp tục nói ngay:
“Nhưng tôi không có hứng thú. Giờ tôi không thiếu tiền!”
Mục Ân quay đầu cố nén cười, ở phương diện này, da mặt ông ấy vẫn kém An Diệp một bậc.
Sắc mặt Khổng Hàm lập tức đen lại. Đồng thời, hắn cũng bắt đầu ý thức được mức độ nghiêm trọng của vấn đề, nếu Lận Tô thật sự quyết từ chối thẩm tra, hắn biết ăn nói với cấp trên thế nào đây?
“Lận Tô! Tôi vừa mới đếm xong rồi!”
Lâm Phong kích động chạy ra:
“Trên một cây mà có đến tận 1020 quả cam!”
Vừa dứt lời, y mới phát hiện ra có một đám ánh mắt đang đổ dồn về phía mình.
“A?!”
Khổng Hàm đồng tử co rút lại:
“Lâm… Lâm Phong các hạ?! Sao ngài lại ở đây?!”
Lâm Phong vừa nghe có người gọi mình, ngoái đầu lại nhìn, nhận ra Khổng Hàm đang đứng phía đối diện hàng rào, mắt lập tức sáng lên:
“Hóa ra là Khổng thượng giáo à, tới vừa đúng lúc! Mau cho tôi xem ghi chép thẩm tra mà ngươi làm đi!”
Vừa nói vừa sốt ruột bước nhanh về phía Khổng Hàm, cách hàng rào vươn tay ra như đang đòi bài tập vậy.
Hai thành viên tổ thẩm tra đi theo sau Khổng Hàm liếc nhìn nhau, đều có thể thấy trong mắt đối phương sự thấp thỏm và xấu hổ.
Bọn họ nào có mang theo báo cáo thẩm tra gì đâu! Việc thẩm tra còn chưa bắt đầu nữa là!
An Diệp vừa thấy Lâm Phong xuất hiện liền kéo Mục Ân lui về sau nửa bước, bộ dạng như muốn tuyên bố rõ ràng: “Chúng tôi chỉ đứng xem náo nhiệt, không liên quan gì đến mấy người đó. Dù có chuyện gì xảy ra cũng đừng lôi chúng tôi vào.”
Mục Ân thì cứ nhìn chằm chằm Lâm Phong suốt nửa ngày, trong lòng đầy ngạc nhiên. Không ngờ nhà khoa học vốn chỉ thấy qua trên mạng, vậy mà lại dễ dàng xuất hiện trước mắt mình như thế này.
Lâm Phong vẫn giữ tay đưa ra chờ đợi, thấy Khổng Hàm mãi không phản ứng liền nhíu mày:
“Gì vậy Khổng thượng giáo, chẳng lẽ không mang theo báo cáo thẩm tra à?”
Khổng Hàm da đầu tê dại, dù thế nào cũng không ngờ Lâm Phong sẽ xuất hiện ở đây.
Vị này bất luận là gia thế hay năng lực đều tuyệt đối không phải người hắn có thể động chạm.
Sớm biết thì… Sớm biết như vậy…
Khổng Hàm lập tức quay đầu nhìn Lận Tô, ánh mắt đầy nghi ngờ: Cậu ta cố ý sao?
Lận Tô bắt gặp ánh mắt chất chứa oán hận của Khổng Hàm, chỉ khẽ nhướng mày đáp lại.
“Xin lỗi, hình như Lận Tô các hạ có chút hiểu nhầm với tổ thẩm tra của chúng tôi. Do chúng tôi còn chưa kịp tiến hành thẩm tra nên mới chưa có báo cáo nào cả.”
Khổng Hàm cẩn thận lựa lời, cố ý nhấn mạnh bốn chữ ‘lần thứ hai tới cửa’, ra vẻ thành khẩn:
“Không biết ngài có thể nể tình chúng tôi hôm nay tới lần thứ hai tới cửa, cho phép tiến hành thẩm tra một chút rau quả đã được tinh lọc?”
Nghe đến đây, Lận Tô cuối cùng cũng hiểu ánh mắt vừa rồi của Khổng Hàm là có ý gì, thì ra là tưởng mình mượn hơi Lâm Phong để ức hiếp người.
“Hiểu lầm gì chứ? Khổng thượng giáo, ngài đang ỷ thế hiếp người đúng không?”
Lâm Phong lạnh lùng lên tiếng. Dù y không giỏi xã giao, nhưng chỉ số IQ thì không thiếu. Quan chức thủ đô dù chưa tiếp xúc trực tiếp nhiều, nhưng y đã nghe và thấy đủ kiểu.
Hơn nữa, với người sẵn sàng tiếp nhận chop y cơ hội như Lận Tô, rõ ràng không phải kiểu lòng dạ hẹp hòi.
Nếu người như thế mà vẫn dứt khoát từ chối, thì chỉ có thể là đối phương đã chạm vào giới hạn của cậu ấy rồi.
Câu nói bất ngờ của Lâm Phong khiến Lận Tô nhìn y thêm một cái, thầm nghĩ: Thì ra… cũng không ngốc.
Sắc mặt Khổng Hàm trong nháy mắt trắng bệch, vội vàng giải thích:
“Không phải như vậy! Hôm đó tôi chỉ là đến để trình bày ý định, là Lận Tô các hạ hiểu nhầm ý tôi… tôi thật sự xin lỗi! Lận Tô các hạ, tôi…”
“Ngài không cần xin lỗi tôi.”
Lận Tô lạnh giọng cắt ngang, không còn tâm trạng phối hợp đóng kịch nữa.
“Người ngài nên xin lỗi là An Diệp các hạ, Bộ trưởng Mục Ân, và toàn bộ nhân viên chính phủ Tinh cầu .
Dữ liệu của họ có làm giả hay không, có nói dối hay không, phải được các ngài điều tra chính xác rồi mới kết luận. Nếu không, chính là cố tình bôi nhọ, là hành vi gây tổn hại nghiêm trọng!”
Lời vừa dứt, An Diệp và Mục Ân cùng quay đầu nhìn về phía Lận Tô, ánh mắt đầy ngỡ ngàng và cảm động. Không ngờ cậu lại lên tiếng vì họ, còn nói sắc bén đến vậy.
Lâm Phong mặt không đổi sắc, đôi mắt lạnh lùng nhìn về phía Khổng Hàm:
“Việc thẩm tra hôm nay, dừng tại đây. Tôi sẽ báo cáo lại với cấp trên. Khổng thượng giáo, mời ngài rời đi.”
“Lâm Phong các hạ, ngài có thể… cho tôi một cơ hội nữa không? Tôi thật sự biết sai rồi…”
Khổng Hàm lập tức thay đổi thái độ, mắt đỏ hoe, bản năng vươn tay nắm lấy tay áo Lâm Phong, định dùng dáng vẻ đáng thương lấy lòng, nhưng hắn nhắm sai người rồi.
Lâm Phong lập tức hất tay hắn ra, lạnh nhạt nói:
“Khổng thượng giáo, xin ngài tự trọng. Mấy người cùng đi với hắn, còn không mau đưa hắn đi?”
Nói xong, y lại quay sang Lận Tô, giọng dịu đi thấy rõ:
“Chuyện này tôi sẽ xử lý ổn thỏa, cậu tuyệt đối đừng để trong lòng.”
Thái độ trước sau khác biệt quá rõ ràng khiến Khổng Hàm suýt nữa phun máu tại chỗ.
Đối xử khác biệt thế này… có phải quá lộ liễu rồi không?
Tô Cách vừa chuẩn bị xong xe quay lại thì phát hiện không khí có phần là lạ, còn chưa kịp hỏi gì đã bị An Diệp vỗ vai mỉm cười đầy ẩn ý, khiến anh ta càng thêm hoang mang.
Đợi đến khi nhóm người kia rời đi hết, anh ta mới lại gần hỏi nhỏ:
“Có chuyện gì vậy? Sao người thì cười vui thế, người thì mặt dài như cái thớt vậy?”
Lận Tô liếc anh ta một cái, tâm trạng rõ ràng đang rất tốt, quay đầu hỏi:
“Mọi người ăn sáng chưa?”
Lâm Phong thành thật đáp:
“Chúng tôi có uống dịch dinh dưỡng rồi.”
Tô Cách đảo mắt một vòng, lập tức chen lời:
“Nhưng tôi vẫn có thể ăn thêm chút nữa!”
“Vậy thì cùng nhau ăn đi.”
“Cái này có vẻ không tiện thì phải… Ưm—”
Lâm Phong còn chưa nói dứt, đã bị Tô Cách từ phía sau bịt miệng, cười híp mắt nói tiếp:
“Vậy thì chúng ta không khách khí nữa nhé!”
Nói xong còn không quên đưa mắt ra hiệu với Lâm Phong:
Ngốc à? Được Lận Tô đãi ăn, chắc chắn không phải đồ thường!
Loại cơ hội thế này không phải lúc nào cũng có đâu!
Mặc dù anh ta vẫn chưa hiểu rõ vì sao thái độ của Lận Tô lại thay đổi nhanh vậy…
Nhưng mà chuyện tốt thế này, không thể bỏ lỡ được!
Lận Tô mời Lâm Phong và Tô Cách ăn cơm không phải chỉ nói suông. Cậu lấy phần thịt đã được ướp muối và bảo quản từ trước, chuẩn bị làm món thịt kho tàu.
Số thịt này vốn là do cậu giao dịch với khế ước thú cấp S – Viêm Liệt. Mỗi bảy ngày, Viêm Liệt sẽ vào khu rừng sương mù bắt về dã thú để đổi lấy tinh quả.
Ăn không hết thì cậu ướp muối để bảo quản.
Tô Cẩm thì đang bưng hai dĩa ớt xanh xào trứng mới nấu xong:
“Tiểu Tô, làm thêm món canh nữa nhé?”
“Làm canh cà chua trứng đi.”
Nếu chỉ là mấy người bọn họ thì không sao, nhưng thêm hai tên ăn khỏe như Lâm Phong và Tô Cách thì lượng này không đủ.
Lận Tô rửa sạch phần thịt, cắt thành từng miếng nhỏ đầy một chậu lớn. Dựa theo khẩu phần giống đực mà tính thì chừng đó cũng chỉ vừa đủ ăn.
Tô Cách và Lâm Phong đang ngồi trong phòng khách cùng Tô Cẩm, nghe tiếng lạch cạch bận rộn từ bếp vọng ra, hương thơm lan tràn khiến người ta phải nuốt nước miếng.
Tô Cách cố gắng tỏ vẻ rụt rè, nhưng mùi thơm kia thực sự quá đáng, hoàn toàn khác với bất kỳ món nào anh ta từng ăn ở Thủ Đô tinh, cho dù là món làm từ quả tinh lọc cũng không có.
Nhưng tại sao lại thơm đến mức muốn bức người phạm tội thế này!?
Lâm Phong thì trông bình tĩnh hơn nhiều, đang cầm quyển sổ tay nhỏ cúi đầu viết chép. Nếu không vì thỉnh thoảng truyền ra tiếng nuốt nước miếng khe khẽ, thì đúng là rất ra dáng học giả.
Không chịu nổi nữa, Tô Cách dạo quanh phòng mấy vòng rồi ngượng ngùng lén đến cửa bếp, trông mong nhìn vào. Mùi hương chưa từng ngửi thấy hấp dẫn đến mức hắn suýt nữa chảy nước miếng, vội quay lại ngồi xuống trước mặt Lâm Phong:
“Này, cậu còn có tâm tình viết à? Không thấy mùi này thơm quá đáng à?”
“Ừ, đúng là thơm thật. Chứng tỏ gà trong nhà Lận Tô không phải nuôi làm cảnh, mà là để ăn. Mà nghĩ lại thì cũng hợp lý, với năng lực của cậu ấy thì việc tinh lọc thực phẩm cũng chẳng khó.”
Lâm Phong gật gù nói, hoàn toàn không bắt nhịp theo lời than thở của Tô Cách.
Tô Cách liếc trắng mắt, rõ ràng không có hứng nói chuyện tiếp.
Lận Tô chia thịt kho thành hai phần. Một phần bưng vào phòng William, phần còn lại Tô Cẩm đem ra bàn ăn.
Vừa thấy Tô Cẩm mang canh vào, Tô Cách vội chạy lại:
“Chú ơi, để con giúp một tay!”
“Được, vậy con mang tô canh này ra đi, ăn cơm thôi.”
“Dạ, mà chú ơi… Lận Tô không ăn cùng chúng ta sao?”
Tô Cách vừa đặt tô canh cà chua lên bàn vừa hỏi, vừa vặn thấy Lận Tô bên kia cũng đang bưng đồ ăn qua phòng bên.
“Nó ăn bên kia. Nhưng các con cứ tự nhiên, món thịt kho tàu này là Lận Tô đặc biệt nấu để mời hai người đấy. Nếm thử xem.”
Dù là món thường làm, nhưng Tô Cẩm mỗi lần ăn đều bị hương vị đó làm xiêu lòng.
Một chậu thịt kho tàu nóng hổi đỏ au, thơm nức mũi, như có lực công kích tràn ngập.
Tô Cách nhịn không nổi nữa:
“Vậy thì… con không khách khí nhé!”
Miếng thịt kho mềm mịn, vào miệng tan ra, thơm ngậy mà không ngán, nước sốt thấm đẫm từng sớ thịt, quả thực là hạnh phúc.
Tô Cách kêu “Oa!” một tiếng, lại vội vàng gắp thêm một miếng nữa vào miệng.
Lâm Phong cũng không nhịn được nữa, buông sổ tay, gia nhập vào “đội ăn thịt”.
Hai người đều không có tâm trạng nói chuyện, chỉ lo cắm cúi ăn.
Tô Cẩm thấy vậy chỉ bật cười, cảm thán:
“Chậm thôi, coi chừng nghẹn. Uống chút canh đi.”
Tô Cách và Lâm Phong nghe lời bưng canh lên uống. Vị chua chua ngọt ngọt thanh mát của canh trứng lập tức làm dịu đi cảm giác béo ngậy khi ăn thịt, vừa trôi xuống dạ dày đã thấy ấm áp dễ chịu như sắp mọc cánh thành tiên.
---
Bên kia, Lận Tô vừa đặt đồ ăn xuống, William đã từ giường bước xuống ngồi vào bàn, nhận lấy chén đũa.
“Trên người còn mệt chỗ nào không?”
Anh nghĩ đến tối qua Lận Tô một lần nuôi sáu cây cây ăn quả, còn lo lắng không thôi.
“Ổn rồi.” Lận Tô đưa đũa cho William, rồi vừa ăn vừa kể lại chuyện sáng nay tổ thẩm tra lại đến, kể cả ấn tượng về Lâm Phong.
“Tôi thấy Lâm Phong không tệ lắm. Nếu thật sự có thể nghiên cứu ra cách chữa hỗn loạn tinh thần thì sẽ là phúc lớn cho dân chúng đế quốc.”
William nghe vậy liền ngẩng đầu, ánh mắt mang theo xúc động khó hiểu:
“Em không sợ y biết năng lực của mình sao?”
“Sợ gì chứ? Y có thể cướp của tôi cái gì à? Có thì giữ, không có thì thôi. Huống hồ, nếu đã có năng lực mà không dùng, thì sống cũng chẳng có ý nghĩa gì. Dù sao tôi cũng không giỏi nghiên cứu, giúp được bao nhiêu thì giúp, coi như làm chút việc thiện, hy vọng được Thần Thú thương xót mà ban phúc cho anh mau khỏi, hoặc để tôi mạnh hơn, sớm chữa được cho anh.”
William lặng người nhìn Lận Tô. Mỗi câu nói nhẹ nhàng kia như đánh thẳng vào lòng anh, chấn động đến tận linh hồn.
“Trừ nguyện vọng đó, còn điều gì khác không?”
Lận Tô gắp miếng thịt kho, nghĩ nghĩ: “Dĩ nhiên còn. Ví dụ như mong Thư phụ và Hùng phụ khỏe mạnh, cuộc sống ngày càng tốt. Nếu nói lớn lao một chút thì… hy vọng thế giới hòa bình ha ha!”
Cậu vừa cười vừa nói: “Nói chung tôi cũng chẳng có tham vọng gì, chỉ muốn sống thật tốt, làm chút việc có ích trong khả năng của mình là được rồi.”
William nhìn cậu, không ngờ lại là một người vừa đơn giản vừa thiện lương đến thế.
“Còn anh, có nguyện vọng gì không?”
“Trước đây không có, nhưng bây giờ có rồi.” William mỉm cười, “Là giúp em thực hiện ước mơ.”
Lận Tô bị ánh mắt ôn nhu kia làm sững người, gò má hơi đỏ lên:
“Vậy tôi coi như anh nói thật đấy.”
“Ừ, anh đã nói thì sẽ làm, không bao giờ nuốt lời.”
Ánh mắt William cháy bỏng khiến Lận Tô cảm thấy cả không khí xung quanh như trở nên ngọt ngào. Như có gì đó đang xao động…
“Bộp!” – Một tiếng động cắt ngang cảm xúc. Thỏ con Nhảy Nhảy bị lơ đãng bấy lâu nay, đột nhiên từ trên giường nhảy xuống.
Lận Tô nhìn qua, phát hiện lông Nhảy Nhảy đã bắt đầu xuất hiện sợi trắng, vội vàng ôm lấy:
“Lông trắng này là gì vậy?”
William dựa lười vào tường, cầm ly nước nhìn qua:
“Là biểu hiện của tiến hóa.”
“Tiến hóa? Ý là Nhảy Nhảy cũng có khả năng thăng cấp? Giống như Cain trước đây từ B lên A sau khi chữa trị Thú Văn?”
William gật đầu, ánh mắt đầy cưng chiều: “Em rất có năng lực. Chúng ta có thể gặp được em, là nhờ Thần Thú ban phúc lớn nhất.”
“Tôi mà thật sự có năng lực như thế, giờ anh đã khỏi rồi. Nhưng không sao, một ngày nào đó tôi sẽ chữa khỏi cho anh. Tin tôi.”
“Anh sẽ chờ em.”
Lận Tô bị lời nói đó đánh trúng tim. Trong lòng gào thét:
— Không được, không được! Đại hồ ly sao lại đáng yêu thế này!
May mà cậu vẫn còn là người lý trí.
---
Ăn cơm xong, trời nắng đẹp. Lận Tô hỏi William có muốn ra sân phơi nắng một lát không. Cây ăn quả mới sinh hôm trước giờ đã xanh tốt, đúng là nơi lý tưởng để thư giãn.
William tất nhiên vui vẻ đồng ý.
Phía bên kia, Tô Cẩm thấy hai người trẻ ăn hết cả chậu thịt mà còn chưa thỏa, chỉ biết lắc đầu bật cười:
“Ăn nhiều thế này, lát nữa phải làm việc chăm chỉ đấy nhé.”
“Chú yên tâm, vì chậu thịt này, mạng của con cũng có thể bán cho nhà chú luôn.”
Tô Cách xoa bụng no căng, cảm thấy mình hôm nay mới thật sự hiểu “mỹ vị nhân gian” là gì. Nếu mỗi ngày đều được ăn thế này, làm con ở cho nhà Lận Tô cũng đáng.
May mà anh ta chưa nói ra miệng, nếu không chắc chắn sẽ bị Lận Tô đáp lại: “Nằm mơ đi!”
Lâm Phong nhỏ giọng đánh một cái ợ, có hơi rụt rè:
“Cảm ơn đã chiêu đãi.”
“Chỉ cần ăn ngon là được, không cần khách sáo.”
Tô Cẩm hiếm khi thấy nhà náo nhiệt như hôm nay, cảm giác cũng không tệ.
Tô Cách thấy Tô Cẩm dọn dẹp, tiện tay phụ giúp, rồi hỏi:
“Đúng rồi, chú, nghe nói nhà chú có hai người mắc rối loạn tinh thần? Sao chưa thấy ai?”
“Đúng là có hai người, nhưng gần đây bạn lữ của chú đang đi xa chưa về. Còn bạn lữ của Tiểu Tô sức khỏe không tốt, bình thường ít ra ngoài. Nhưng hôm nay thời tiết đẹp, có khi lát nữa sẽ ra sân phơi nắng, các con cứ chờ xem.”
Tô Cẩm vừa nói vừa dọn chén bát. Câu trả lời này lại làm Lâm Phong chú ý.
Trước đó y đã nghe Tô Cách kể bạn lữ của Lận Tô là một giống đực đã nửa thú hóa.
Chuyện đó khiến y vẫn luôn ghi nhớ, nhưng chưa có cơ hội tìm hiểu kỹ.
“Chú, chú nói bạn lữ của chú cũng bị rối loạn tinh thần lực? Sao có thể ra ngoài được?”
Lâm Phong hỏi đúng trọng tâm.
Tô Cách cũng sáng mắt, đồng dạng tò mò nhìn về phía Tô Cẩm.
Ba người đang đứng ở cửa, đúng lúc đó, cánh cửa bên đối diện đột ngột mở ra.
Lận Tô cười bước ra, nhìn ba người:
“Đứng ở cửa làm gì thế?”
Ngay sau đó, William theo sau cũng bước ra, nhàn nhạt liếc qua họ rồi chậm rãi đi về phía nắng.
Nhưng chỉ với bóng dáng đó thôi, khí tràng quá mạnh mẽ khiến Tô Cách và Lâm Phong như bị điểm huyệt, đứng chết trân tại chỗ, ngơ ngác nhìn về phía người vừa xuất hiện.
“Thân… Thân vương điện hạ…?!”
— Sao lại ở đây?!