Đại Hồ Ly Lông Xù Rất Đáng Yêu - Chương 40

Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter

Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và

MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!

👉 https://s.shopee.vn/2VewrkrIyO

MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!

Tạ Bạch bị sự xuất hiện bất ngờ của Lâm Phong dọa đến sững người. Lâm Phong là nhị thiếu gia của Lâm gia ở Thủ Đô tinh, là cháu trai của Nguyên soái Lincoln, người từng cùng Thân vương điện hạ hợp lực lập chiến công hiển hách trong một trận chiến lớn ở tinh vực. Chỉ tiếc rằng sau nhiều năm chinh chiến, thân thể ông tổn thương nặng nề, rất hiếm khi xuất hiện trước công chúng.

Lâm Phong đứng thứ hai trong hàng thừa kế, giống như Thư phụ y, đều trực thuộc Viện Nghiên cứu rối loạn tinh thần lực của Đế quốc. Chính dự án nghiên cứu An Phủ Tề cũng do Thư phụ y là Tần Dật khởi xướng.

Tuy Tạ gia ở Thủ Đô tinh cũng thuộc dạng danh môn vọng tộc, nhưng đem so với Lâm gia, loại gia tộc quyền quý cắm rễ sâu vào đế quốc thì thật sự chẳng đáng là gì.

Bây giờ người thường chỉ thấy trên mạng đột nhiên xuất hiện ngay trước cửa, Tạ Bạch không khỏi căng thẳng, luống cuống tay chân:
“Ngài… ngài khỏe. Xin hỏi… ngài tìm ai?”

Tiểu giống cái trước giờ vẫn hay tùy hứng, nay đột nhiên ngoan ngoãn đến mức khiến người ta hoài nghi có phải bị dọa cho cứng họng rồi không.

Lâm Phong sắc mặt vẫn bình tĩnh như thường, dường như hoàn toàn không nhận ra sự căng thẳng của đối phương, chỉ nghiêm túc nói:
“Lần này tôi đến tinh cầu North là để nghiên cứu Hoa quả tinh lọc được cho là có chứa lực trấn an. Ở chỗ cậu còn quả nào không?”

“Có, có chứ!” Tạ Bạch vội vã xoay người vào trong. Thực tế, từ khi mua về đến giờ cậu ta còn chưa kịp ăn miếng nào. Cậu ta chộp lấy túi giấy tùy tiện đặt trên bàn, đưa tới trước ngực Lâm Phong: “Đều ở đây cả!”

Lâm Phong cúi đầu nhìn túi giấy. Trong đó không chỉ có cam, mà còn có cả táo. Số lượng còn nhiều hơn y nghĩ, tâm trạng lập tức trở nên tốt hơn: “Cảm ơn. Bao nhiêu tiền?”

Tạ Bạch vội vàng xua tay: “Không cần đâu! Ngài cứ cầm đi là được… chỉ là… sao ngài lại ở đây?”

Chẳng lẽ là Hùng phụ cậu ta mời tới? Nhưng trước giờ chưa từng nghe nói An Diệp có giao tình gì với Lâm gia.

“Ừm… Tôi không tiện nói rõ là ai, nhưng người cậu biết. Tiền tôi sẽ chuyển khoản sau.”

Lâm Phong giơ giơ túi giấy, xoay người bỏ đi, để lại Tạ Bạch đứng như trời trồng:
“…Cái gì mà ‘không tiện nói’? Mà hắn còn ‘biết’?”

Tô Cách vừa tắm xong bước ra khỏi phòng tắm, liền thấy Lâm Phong mặc đồ của mình đi vào, trên tay ôm cái túi giấy quen thuộc:
“Cậu vừa đi tìm Tạ Bạch sao?”

“Ừ. Tôi không nhắc tới cậu.” Lâm Phong đặt túi giấy lên bàn, tiện tay móc ra một quả cam: “Nhưng ta cần tài khoản của ân ân để chuyển khoản. Có không?”

Tô Cách lau tóc, khựng lại một chút:
“‘Ân ân’ là ai?”

“Không thể nói tên. Tôi đã hứa với cậu là không nhắc tới cậu ta trước mặt cậu rồi, cả tên cũng không nói luôn.”

Tô Cách nhìn thẳng vào đôi mắt nghiêm túc của y, nhớ lại lúc trên đường về từng bị "giải phẫu tâm lý" một trận, quả thật Lâm Phong có nói như thế. Nhưng anh ta thật không ngờ “không nhắc đến” lại được hiểu theo kiểu này.

Làm nhà nghiên cứu đúng là quá mức nghiêm túc rồi.

Khi Tô Cách còn đang tiêu hóa lời nói đó, Lâm Phong đã bắt đầu lột vỏ quả cam. Mùi cam ngọt dịu lan tỏa khắp không gian, khiến cả hai người đều vô thức sáng bừng mắt.

“Thơm thật. Loại hương này nhất định chứa hàm lượng nguyên tố tự nhiên rất cao, chỉ ngửi thôi cũng khiến người ta thư thái.” Lâm Phong vừa nói vừa chăm chú ghi chép.

Tô Cách nhíu mày, ngồi xuống bên cạnh:
“Cậu chỉ cần ngửi là biết?”

“Đã làm thí nghiệm rồi. Trên 60% nguyên tố tự nhiên sẽ toát ra hương dịu nhẹ, đơn thuần hít vào cũng có tác dụng trấn an. Mà những nguyên tố này rất khó để tinh luyện trong phòng thí nghiệm.” Lâm Phong nói, ánh mắt vẫn không rời quả cam.

Quả cam rất nhanh đã được lột sạch. Múi cam to đều, mọng nước, nhìn vô cùng mê người. Tô Cách vô thức nuốt nước bọt.

Anh ta biết rõ vị của thứ này ngon đến mức nào, rất dễ khiến người ta “nghiện”, cho nên khi mùi hương ấy tỏa ra, bản năng mới phản ứng nhanh như vậy.

Lâm Phong không để ý đến phản ứng của anh ta, tiếp tục vừa ghi chép vừa đưa múi cam lên miệng. Vị chua ngọt bùng nổ, hương thơm xộc thẳng lên não, khiến y thoải mái nheo mắt lại.

Tô Cách lập tức ngồi thẳng người:
“Sao? Có ‘lên’ không?”

Anh ta hỏi mà trên mặt tràn đầy sự đắc ý thầm kín. Rõ ràng không chỉ có anh ta là người không giữ được phong độ khi ăn món này.

—Ai ăn ai biết. Ai ăn, người đó ‘lên’.

Lâm Phong không trả lời, chỉ tiếp tục ăn. Chẳng mấy chốc đã xử lý xong cả quả cam, còn liếm môi một cách đầy tiếc nuối:
“Vậy là hết rồi sao?”

Tô Cách: “…”

Một quả cam to như vậy mà nuốt hết không chừa một múi, thậm chí còn không nghĩ đến việc chia cho người bên cạnh nếm thử?

Miệng thì than "hết rồi", tay thì sạch bóng, bụng thì no căng. Rồi lại sáng rỡ mắt nói:
“Chúng ta đi luôn đi.”

Tuy không nói rõ là đi đâu, nhưng Tô Cách lập tức hiểu được mục tiêu của y. Đối mặt với loại học giả cuồng nghiên cứu như Lâm Phong, anh ta chỉ biết thở dài, chấp nhận số mệnh.

Nếu hôm nay không để y đi xem, chắc chắn cái mạng già này không yên... Tô Cách lẩm bẩm, rồi đứng dậy vào phòng thay đồ: “Tôi đi thay đồ đã.”

“Vậy nhanh lên. Tôi chờ dưới lầu.”

Không đợi anh ta đáp lại, Lâm Phong đã đi mất.

Chờ Tô Cách xuống lầu, liền thấy Lâm Phong đứng bên xe, vẻ mặt như đang đếm từng giây, thúc giục anh ta mau lên xe.

Vừa vào xe, Tô Cách nhịn không được hỏi:
“Tổ thẩm tra của Thủ Đô tinh chắc đã tới, cậu không cần gặp bọn họ trước sao?”

“Không cần. Hành trình của tôi không do họ quản.” Lâm Phong từ đâu lôi ra một cuốn sổ, bắt đầu viết vài công thức hóa học mà Tô Cách nhìn chẳng hiểu gì: “Dữ liệu đăng báo của tinh cầu North không làm giả. Quả cam kia chứa ít nhất 60% nguyên tố tự nhiên mới có hiệu quả trấn an rõ như vậy. Đáng tiếc là  đến mức ‘tuyệt đối’, nhưng tích tiểu thành đại thì đủ rồi.”

Tô Cách nhìn nụ cười rạng rỡ không che giấu nổi trên mặt Lâm Phong, lặng lẽ quay mặt đi.

…Loại nụ cười này, mà còn nói là "tiếc nuối"?

Làm gì có ai tiếc nuối mà mặt rạng như trúng số thế kia!

“Chút nữa gặp rồi, cậu tính làm gì?” Tô Cách rốt cuộc hỏi ra điều mình để tâm nhất. Anh ta luôn cảm thấy, nếu chỉ dựa vào việc Lâm Phong hiểu biết một chút về tiểu giống cái kia, thì rất khó để tiểu giống cái kia nể mặt. Dù An Diệp ở tinh cầu cũng được xem là nhân vật có địa vị, nhưng cũng không thấy Lận Tô có phản ứng gì lớn.

Không ngờ nghe xong câu hỏi này, Lâm Phong liền cắn nhẹ móng tay cái, nghiêm túc đáp: “Nếu cậu ấy chịu theo ta về Thủ Đô tinh thì tốt, tôi muốn nghiên cứu cậu ấy.”

Tô Cách đang lái xe vững vàng lập tức run tay một chút, quay đầu nhìn sang Lâm Phong, vẻ mặt không thể tin nổi: “Cậu điên rồi sao? Cậu nghĩ người bình thường sẽ đồng ý để cậu mang về làm đối tượng nghiên cứu à?”

Lâm Phong không chút do dự đáp: “Vậy tôi ở lại đây cũng được.”

Tô Cách: “…”

Ý tôi là vậy sao?!?

Sau đó cả đoạn đường hai người im lặng. Tô Cách trong lòng giằng co, không biết có nên xuống xe cùng Lâm Phong hay không. Dù sao chuyện lần trước với Tạ Bạch chắc Lận Tô vẫn chưa quên anh ta đâu. Lỡ như Lâm Phong lại chọc giận người ta, anh ta lại bị vạ lây thì… rõ ràng anh ta vô tội mà, vì sao cứ bị kéo vào chung chịu trận?

Xe chậm rãi tiến vào Nông trường số 13. Khi mục tiêu đã ngay trước mắt, trong mắt Lâm Phong lập tức lóe lên ánh sáng hưng phấn.

Tô Cách mở miệng: “Cậu đi đi, tôi chờ trong xe, không đi cùng cậu đâu.”

Lâm Phong cũng không để ý, hiện tại toàn bộ tâm trí y đều đặt vào việc sắp được tận mắt nhìn thấy giống cái có năng lực tinh lọc đặc biệt này.

Y vừa xuống xe đã chạy vội, không kịp chào Tô Cách một câu. Tô Cách nhìn theo bóng lưng y, chỉ biết bất đắc dĩ bĩu môi. Loại người như Lâm Phong, một khi vướng vào sự tò mò thì đến cả ăn ngủ cũng có thể bỏ quên.

Lúc trước chỉ để tăng cường hiệu quả An Phủ Tề, y từng cần một trợ lý riêng để nhắc ăn nhắc ngủ, nếu không rất dễ… đột tử.

Lâm Phong đứng trước cổng viện nhà Lận Tô, vừa định gọi cửa thì đã trông thấy bốn cây cam sai trĩu quả phía sau tường.

Y mở miệng định kêu, rồi lại ngậm lại, sau đó lại mở ra… Lặp đi lặp lại vài lần, cuối cùng Lâm Phong đưa tay che ngực, như thể chỉ có vậy mới đè xuống được trái tim đang đập loạn.

Chớp chớp mắt vài cái để ổn định tâm trạng, y nỗ lực không để mình lộ ra bộ dạng quá non nớt.

Bởi vì dù là ở Thủ Đô tinh, cây ăn quả thế này cũng vô cùng hiếm thấy. Mỗi cây đều được bảo vệ nghiêm ngặt. Mà ở đây, cái sân nhỏ này lại có đến bốn cây!

Lâm Phong hít sâu một hơi, rồi lớn tiếng: “Xin hỏi có ai ở nhà không?”

Lận Tô đang ở phòng bếp với Tô Cẩm nấu mứt quả nghe thấy thì đáp vọng ra: “Có! Chờ một chút.”

Tô Cẩm nhanh tay nhận lấy muỗng gỗ: “Con đi đi, để cha trông.”

“Thêm chút nữa là xong rồi.” Lận Tô lau tay, xoay người đi ra, liền trông thấy một giống đực cao lớn trẻ tuổi đang đứng chờ ở ngoài cửa, ánh mắt sáng rực rỡ, che không nổi niềm hưng phấn.

Lâm Phong suýt bị sự xuất hiện của tiểu giống cái làm cho ngây ngẩn. Dưới ánh nắng, làn da trắng nõn của đối phương gần như chói mắt, đặc biệt là đôi mắt mèo đen láy, sáng long lanh như biết nói chuyện. Một cảm giác mềm mại cùng ham muốn lại gần nảy lên trong lòng y.

“Chào cậu, xin hỏi đây có phải là nhà Lận Tô không?”

“Đúng vậy, tôi là Lận Tô. Có việc gì sao?” Lận Tô bước ra mở cổng, mời y vào: “Anh có thể vào trong nói chuyện.”

“Cảm ơn. Tôi là Lâm Phong, nghiên cứu viên của Viện nghiên cứu tinh thần lực ở Thủ Đô tinh. Tôi đến đây vì hoa quả tinh lọc của cậu. Không biết cậu có đồng ý trở thành đối tượng nghiên cứu của tôi không? Tôi đảm bảo toàn bộ quá trình nghiên cứu đều an toàn, vô hại.”

Lâm Phong vừa nói vừa tiến lại gần, ánh mắt cháy bỏng, còn khẽ hít lấy hương thơm tự nhiên mát lành từ người Lận Tô.

Lận Tô cụp mi mắt, thản nhiên hỏi: “Ngoài chuyện đó ra, anh còn chuyện gì khác không?”

Lâm Phong ngẩn ra, không hiểu ý lắm, chớp chớp mắt: “Chuyện gì khác là chuyện gì?”

Lận Tô bật cười: “Tôi không muốn. Không có việc gì khác thì anh có thể quay về rồi.”

Nói xong định quay người đi, thì Lâm Phong đã vội vàng nói tiếp: “Vậy… tôi có thể ở lại quan sát quá trình tinh lọc được không?”

Lận Tô nhìn y, thấy đối phương vẫn rất nghiêm túc, tuy có hơi đường đột nhưng không có ác ý. Chỉ là: “Tại sao tôi phải đồng ý?”

Lâm Phong cắn môi dưới. Y rất ít bị từ chối, đặc biệt là ở Thủ Đô tinh, thường chỉ cần chuyên tâm nghiên cứu là có người khác lo tất cả mọi việc. Đây là lần đầu tiên y bị người ta từ chối thẳng như vậy.

Nhưng kỳ lạ là, y không hề cảm thấy Lận Tô sai, mà chỉ thấy bản thân còn thiếu sót.

Y nhẹ giọng nói: “Cậu nói đúng. Tôi không có lý do gì để ép ngươi.”

Lận Tô hơi khựng lại, ngước nhìn đối phương, không hiểu sao cảm thấy người này có chút… đáng thương.

Sau một hồi suy nghĩ, Lâm Phong chậm rãi lên tiếng: “Vậy… cậu cần điều kiện gì mới đồng ý? Tôi có thể trả tiền. Chỉ cần cho tôi lưu lại một thời gian, tôi có thể làm việc, những chuyện cậu không muốn, tôi cũng sẽ không làm. Tôi chỉ muốn sưu tầm số liệu, sẽ tuyệt đối không làm phiền cậu.”

Thái độ vội vã và chân thành khiến Lận Tô thấy buồn cười. Người này đúng là điển hình của dạng "nghiện nghiên cứu", mà ở thời mạt thế cậu từng gặp không ít những nhà khoa học như vậy.

“Anh có thể ở lại.” Lận Tô gật đầu.

“Thật sao?!”

“Nhưng đừng vội mừng. Tôi không có phòng cho anh ở. Anh tự tìm chỗ trọ, hằng ngày đến giúp tôi làm việc. Làm tốt thì tôi sẽ cho nghiên cứu.”

“Tôi đồng ý! Tôi còn có tiền, tôi có thể đưa cậu .”

“Vậy đưa tôi trăm ngàn trăm triệu trước xài chơi?”

“…”

“Giỡn thôi, lo mà làm việc cho đàng hoàng.”

 

“Không cần đưa tiền đâu, chỉ cần làm việc đàng hoàng là được.” Chờ sân rau quả ở bên cạnh phát triển ổn định, chỉ hai người cậu với Tô Cẩm e là không xoay xở xuể, bây giờ tự nhiên có thêm một lao động miễn phí, không dùng thì phí quá.

“Tôi sẽ làm.” Lâm Phong mặt mày nghiêm túc không chút biểu cảm, lại nở nụ cười sáng lạn khiến Lận Tô không khỏi thấy người này có chút ngốc đáng yêu. “Vậy anh ở lại luôn hôm nay, hay mai tới?”

“Ở luôn hôm nay đi.”

“Vậy cũng được, vườn bên kia tôi vừa gieo xong hạt giống, còn chưa tưới nước. Anh lấy thùng tưới bên kia tới tưới xong rồi quét sân luôn một thể luôn đi.” Lận Tô chỉ về phía thùng tưới to chình ình ở góc tường.

“Được! Nhưng để tôi báo bạn tôi một tiếng đã.” Lận Tô liếc xe huyền phù lơ lửng ngoài cổng, gật đầu: “Đi đi.”

Trong xe, Tô Cách đang dỏng tai nghe lén, thấy Lâm Phong trở lại thì lập tức ngồi thẳng lên, vẻ mặt sẵn sàng đón nhận thất bại của bạn mình. 

Lâm Phong mở cửa xe, cúi người hỏi: “Cậu định về trước, hay đợi tôi xong rồi về cùng?”

“Ý gì, cậu không định về à?”

“Tôi còn việc chưa làm xong, làm xong mới đi.” Lâm Phong vừa nói vừa xắn tay áo, lộ ra hai cánh tay rắn chắc.

Tô Cách không dám tin trợn mắt: “Cậu ấy thật sự đồng ý cho cậu nghiên cứu sao?”

“Cũng chưa.” Lâm Phong bình tĩnh đáp, “Nhưng cậu ấy cho tôi làm việc trước, nếu làm tốt thì sẽ cho.”

Tô Cách cạn lời: “Làm việc? Làm gì cơ?”

“À, tưới cây, rồi quét sân một chút, chắc cũng không khó lắm.” Lâm Phong ngắm nghía đôi tay trắng thon dài của mình, vẫn khá tự tin.

Tô Cách cảm thấy đầu gối mình muốn rạp xuống kính nể Lận Tô. Một nhà khoa học cấp quốc bảo của đế quốc, so với cả Tần Dật cũng chỉ kém một chút, vậy mà Lận Tô dám bảo y đi tưới cây, thật sự ngầu quá thể.

“Vậy rốt cuộc là cậu định chờ tôi hay về trước?”

Lâm Phong định đóng cửa xe, Tô Cách vội gọi: “Chờ chút! Cậu thật sự định ở lại làm việc? Thật ra không cần thiết mà. Cậu còn nhớ tổ thẩm tra không? Có thể chờ kết quả rồi—”

“Tôi không chờ nổi.” Từ khi nhìn thấy bốn cây cam trong vườn nhà Lận Tô, y đã không chờ nổi nữa.

Từng nghiên cứu rất nhiều cá thể có khả năng tinh lọc, người giỏi nhất cũng chỉ khiến một đóa hoa nở. Muốn ra một cây ăn quả, ít nhất phải vài người hợp lực. Nhưng Lận Tô lại có bốn cây!

Năng lực như thế này mạnh cỡ nào chứ!?

Thấy ánh mắt nóng rực của Lâm Phong, Tô Cách biết không lay chuyển được y, đành gật đầu: “Vậy tôi đợi cậu.”

“Được!” Lâm Phong vừa nhận được câu trả lời, đã không đợi được nhảy xuống xe.

Tô Cách nhìn bóng y đi xa, nghĩ một hồi rồi cũng mở cửa xe: “Chờ chút!”

Lâm Phong nhíu mày, vẻ mất kiên nhẫn: “Còn gì nữa?”

“Tôi đi cùng cậu, cậu ấy chắc không ngại thêm một người đâu?”

“Vì sao?”

“Tôi chờ cậu cũng chán, đi cùng đỡ buồn.”

Lâm Phong nhìn anh ta như đang soi X-quang, nửa ngày mới cắn răng: “Cậu không được giành việc với tôi đấy, nhỡ đâu cậu ấy không cho tôi nghiên cứu thì sao?”

Tô Cách: “……”

Hảo tâm thành lòng lang dạ thú! Đúng là không nên hy vọng gì từ cái tên cuồng nghiên cứu này!

Lận Tô nghe động tĩnh ra xem, thấy Lâm Phong quay lại còn kéo thêm Tô Cách phía sau thì khẽ nhướng mày — chuyện gì đây?

May mà Tô Cách chủ động mở miệng: “Tôi quen y, không phiền nếu thêm một người giúp việc chứ?”

Lận Tô thật sự không ngại. Mặc dù Tô Cách từng có liên hệ với Tạ Bạch, nhưng đã tình nguyện đến làm việc thì từ chối cũng chẳng có lý.

“Vậy tùy ý.”

Ba chữ tùy ý này khiến Tô Cách nghẹn họng. Anh ta vốn tưởng ít nhất Lận Tô sẽ nói gì đó, ai ngờ lại nhẹ nhàng đến vậy. Anh ta bắt đầu nghi ngờ, mình thật sự hết mị lực rồi sao?

“Đi thôi, nhanh làm việc!” Lâm Phong sốt ruột nói, nếu không vì Tô Cách xen vào, giờ y đã làm xong một nửa rồi.

Tô Cách ngậm ngùi theo sau. Ai cười ai bây giờ, anh ta cũng đâu khá hơn?

Tô Cẩm từ trong nhà ra thấy hai giống đực cao lớn, một cầm chổi, một cầm thùng tưới, hoang mang hỏi: “Thật sự ổn không?”

“Gọi Đinh Đinh canh chừng, đừng để họ phá hỏng hạt giống con vừa gieo.”

Tuy phần lớn giống là do Mục Ân và An Diệp làm giúp, nhưng làm lại thì vẫn mệt chết, tránh được thì cứ tránh.

Thế là khi Tô Cách đang tưới cây thì thấy một con robot cồng kềnh “leng keng leng keng” bước ra, ngồi xuống mép sân, mắt to lập lòe: “Tôi tên là Đinh Đinh, chủ nhân Lận Tô kêu tôi đến giám sát các người, phải làm việc chăm chỉ đó, không thì  sẽ méc đó nha, hí hí~!”

Tô Cách: “……”

Tổn thương thì không lớn, nhưng nhục nhã thì cực kỳ cao.

……

William ngồi trong phòng, thu toàn bộ đoạn đối thoại giữa Lận Tô và những người đi cùng vào tai, ngón tay nhè nhẹ vuốt ve thiết bị màu đen trong tay. Con thỏ tai dài giữ ranh giới rõ ràng nằm bên mép giường, chỉ lặng lẽ liếc anh một cái qua đôi mắt thỏ nhỏ xíu.

Bỗng nhiên cảm nhận được một luồng khí lạnh lạnh lẽo phả thẳng vào, thỏ tai dài lập tức cảnh giác, ngẩng đầu nhìn chằm chằm William: “Kỉ!”

Làm gì đó? Muốn làm gì?

William khẽ thu lại hơi thở, bất chợt dựa cả người vào đầu giường, mắt nửa nhắm nửa mở, vẻ mặt lười biếng lại có chút mệt mỏi.

Có nhà khoa học của Lâm gia chen vào, tổ thẩm tra mấy người kia… e là không dễ dàn xếp nữa rồi.

Đuôi cáo rũ bên mép giường khẽ động, mang theo vài phần bực bội mà ve vẩy…

Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chap bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo