Đại Hồ Ly Lông Xù Rất Đáng Yêu - Chương 39

Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter

Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và

MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!

👉 https://s.shopee.vn/2VewrkrIyO

MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!

Trên đường trở về, Triệu An nhận được cuộc gọi video từ Thư phụ. Vừa kết nối, màn hình đã hiện lên hình ảnh một giống cái tóc đen đeo kính gọng bạc, mở miệng hỏi:
“Tiểu An, con đang định đi đâu đấy?”

Triệu An cười đáp:
“Thư phụ, chúng con đang trên đường về nhà. Con vốn cũng định gọi video về cho người, hôm qua chúng con mang thú huyết đến tìm vị kia để trị liệu. Hiệu quả rất tốt, Cách Ân đã ngủ một giấc đến sáng, hôm nay tinh thần vô cùng tốt.”

“Thật sự dám đi thật, không sợ bị lừa à? Đến cả đế quốc còn không giải quyết được tinh thần hỗn loạn, ta thực sự không tin mấy nơi nghèo rớt mồng tơi như thế mà lại có thể chữa được bệnh. Nghe qua đã thấy vớ vẩn.”

Tuy miệng thì nói vậy, nhưng lúc Triệu An nhờ tìm thú huyết, Thư phụ vẫn âm thầm nhờ người bên thủ đô giúp một tay, thậm chí còn gửi thẳng về bằng bưu kiện.

Biết rõ Thư phụ chỉ là lo lắng cho họ, Triệu An cười xoay camera, hướng về phía người đang lái xe:
“Thư phụ, người nhìn trạng thái của Cách Ân với Hùng đi.”

Cách Ân nghe vậy quay đầu, mỉm cười chào hỏi. Con tiểu racoon đang ghé vào vai anh ta vừa vẫy đuôi vừa liếm móng vuốt, trông vừa ngây ngô vừa đáng yêu.

Thư phụ kinh ngạc:
“Cách Ân trông không tồi chút nào.”

Chẳng những không tồi, mà còn có thần sắc hồng nhuận, tinh thần sáng láng, hoàn toàn không giống người mắc chứng rối loạn tinh thần lực.

“Tiểu An, nói cha nghe cụ thể một chút, rốt cuộc là chuyện gì vậy?”

Nhìn thấy trạng thái của Cách Ân, Thư phụ đã bỏ vẻ nghi ngờ ban đầu, rõ ràng tin tưởng hơn hẳn.

Triệu An cũng không giấu diếm, kể lại toàn bộ quá trình trị liệu:
“Thư phụ, khi nào Hùng phụ rảnh, hai người cùng nhau đến đây một chuyến đi. Lần này thật sự có hy vọng.”

“Hùng phụ mấy đứa dạo này không sao, nhưng nếu đúng như con nói, là do Thú Văn tàn khuyết, vậy thì thật nên để ông ấy đến đó xem thử. Nếu trị được, sau này cũng yên tâm hơn nhiều. À, đúng lúc ông ấy vừa về, cha kêu ông ấy đến.”

Đang nói, liền nghe thấy một giọng trầm thấp vang lên:
“Đang nói chuyện với Tiểu An à? Cách Ân sao rồi?”

“Thôi, các con cứ về trước đi, cha và Hùng phụ con nói chuyện riêng một lát, sau sẽ gọi lại.”

Chưa để Triệu An kịp nói gì thêm, video đã bị cắt. Nhìn màn hình tối om, Triệu An bất đắc dĩ nói với Cách Ân:
“Thư phụ mỗi lần đều như vậy, em còn chưa nói xong đâu mà!”

Cách Ân mỉm cười nắm lấy tay cậu ấy:
“Về nhà rồi nói tiếp.”

“Cũng đành vậy. Không biết phải chăng tới tuổi rồi ai cũng thế. Anh nói xem, sau này em có thành như vậy không?”

“Vậy em càng phải cố gắng sinh cho anh một nhóc con, để cũng có cơ hội trải nghiệm cảm giác này.”

Triệu An nghe vậy liền đỏ mặt, nhưng trên gương mặt lại nở nụ cười rạng rỡ.

Giây phút này, Triệu An thực lòng cảm thấy, Cách Ân luôn cười rạng rỡ năm xưa đã trở về rồi. Thật tốt quá!

Hai người vừa bước chân vào cửa, video mời từ Thư phụ lại vang lên lần nữa. Vừa mở lên, đã thấy Hùng phụ nghiêm mặt hỏi:

“Cách Ân, con thực sự thấy khá hơn rồi?”

“Hùng phụ, không thể nói là khỏi hẳn, nhưng hiện đang trong quá trình điều trị. Hôm qua là lần đầu tiên trị liệu, kết quả rất khả quan, khiến con thấy được hy vọng.”

Nghe vậy, Hùng phụ trầm mặc một lát rồi nói:
“Con kể rõ mọi chuyện cho cha nghe.”

Triệu An liền để Cách Ân ở lại nói chuyện với Hùng phụ, còn mình chuẩn bị theo phương pháp Lận Tô chỉ mà nấu canh.

Không ngờ vừa mới chuẩn bị xong nồi, còn chưa đổ nước vào, Cách Ân đã chạy ra:
“Tiểu An, Hùng phụ bảo ngày mai ông và Thư phụ sẽ mua vé đến đây!”

“Nhanh vậy? Hai người nói gì thế?”

“Hùng phụ nói gần đây đế quốc cũng đang đồn thổi về Hoa quả tinh lọc có tác dụng trấn an tinh thần. Ông còn âm thầm tìm hiểu, nói đế quốc đã cử một tổ điều tra tới tinh cầu North, có lẽ chính là vì việc này.”

“Nếu đúng là vậy thì đúng là nên tranh thủ đến sớm. Dù sao nếu năng lực của Lận Tô bị điều tra tổ xác thực, e rằng Lận Tô cũng không thể ở lại tinh cầu North được bao lâu.”

Triệu An trầm ngâm một lúc, rồi nhỏ giọng nói tiếp:
“Cách Ân, em vốn định nói với anh, bạn lữ của Lận Tô chắc là thân vương điện hạ. Hôm qua em may mắn nhìn thấy dung nhan của anh ta, không nhầm được. Bệ hạ từng tổ chức khánh công yến mừng chiến thắng cho thân vương, em đã tham dự, nhận ra ngay.”

“Sao có thể? Nếu là thân vương điện hạ, vì sao lại ở nơi này, lại còn trong bộ dạng ấy? Đế quốc cũng chẳng có lấy một tin tức?”

“Em nghĩ vì nếu tin tức lộ ra, dân chúng sẽ hoang mang. Thân vương điện hạ trong lòng dân chúng là ai, anh cũng rõ.”

“Nếu như vậy, chẳng phải Lận Tô là… thân vương phi?”

“Chuyện này… tạm thời cứ xem như chưa biết gì thì hơn.”

“Ừ.” Cách Ân gật đầu nghiêm túc. Nếu đối phương thật sự là thân vương, tin tức này bị rò rỉ, hậu quả không phải thứ họ có thể gánh vác.

Thân vương điện hạ là anh hùng của cả đế quốc. Trận chiến tại Trùng Tinh, nếu không có anh đánh bại Trùng Hoàng, có lẽ giờ này cả bọn họ đều đã thành tù nhân của Trùng tộc.

Khi ấy, thân vương vừa mới trưởng thành đã chỉ huy quân đoàn số 11 ra trận, trở thành nguyên soái trẻ tuổi nhất lịch sử, chinh chiến nơi biên cảnh suốt 5 năm, cuối cùng đổi lấy hòa bình cho đế quốc.

Họ tuy không được đồng hành cùng người trong trận chiến, nhưng đều nghe kể không ít chiến công. Có điều vì lý do bảo mật, tư liệu về thân vương luôn rất ít, hình ảnh càng hiếm thấy.

Mục Ân được gọi vào văn phòng của Tinh Vực trưởng Lôi Sâm, vừa bước vào liền chú ý tới ba gương mặt xa lạ đang ngồi bên trong.

Ngồi chính giữa là một giống cái trẻ tuổi, mang cấp bậc Thượng giáo, hơi ngẩng cằm, dáng vẻ cao ngạo tự giữ. Sau lưng y là hai giống cái khác cũng trẻ tuổi, thần sắc lạnh nhạt, không dễ tiếp cận.

An Diệp đang ngồi phía tay trái của người kia, trên mặt là nụ cười nhàn nhạt. Nhìn thấy Mục Ân bước vào, ông ta chủ động lên tiếng chào hỏi:

“Xin chào, Mục Ân bộ trưởng.”

“Xin chào, An Diệp các hạ.” Mục Ân gật đầu đáp lại, rồi ánh mắt dời về phía vị thượng giáo xa lạ kia.

Đối phương thản nhiên nhìn ông ấy, khẽ nâng tay:
“Chào ngài. Tôi là Khổng Hàm, tổ trưởng tổ điều tra lần này.”

Nghe vậy, Mục Ân lễ độ bước lên một bước, nhẹ nhàng bắt tay đối phương, cúi người hôn nhẹ mu bàn tay:
“Rất hân hạnh được gặp ngài, Khổng các hạ. Tôi là Mục Ân, hiện giữ chức Bộ trưởng Bộ Chấp Pháp tại đây.”

Lúc này, Lôi Sâm đang ngồi sau bàn làm việc, tháo kính mắt đặt xuống bàn, ánh mắt nhìn lướt một vòng:

“Được rồi, nếu mọi người đã làm quen xong thì không cần vòng vo nữa. Trong khoảng thời gian này, Mục Ân, ông sẽ phụ trách phối hợp với tổ điều tra của Khổng thượng giáo. Có vấn đề gì, có thể tìm An Diệp, cũng có thể tìm .”

 

“Rõ, các hạ.” Mục Ân nghiêm túc gật đầu.

“Ừm, nếu vậy, ông đưa Khổng thượng giáo đi nghỉ ngơi trước, mọi chuyện sau đó cứ nghe theo sự sắp xếp của Khổng thượng giáo.”

Lôi Sâm nói xong, một lần nữa đeo kính lên: “Nếu không còn việc gì, các ngươi có thể rời đi.”

Ra khỏi văn phòng, An Diệp bất ngờ mở miệng: “Tôi đi với ông đưa Khổng thượng giáo về nơi ở.”

Ai ngờ lời còn chưa dứt, Khổng Hàm phía trước đã quay đầu nói: “Không cần vội. Mục Ân bộ trưởng, làm phiền ngài dẫn đường, chúng ta muốn đến nơi điều tra một chút.”

“Ngay bây giờ?” An Diệp hơi nhướn mày cười: “Khổng thượng giáo, có phải ngài hơi sốt ruột rồi không?”

“Bệ hạ rất coi trọng cuộc điều tra lần này. Nếu có thể sớm chứng thực tin tức, thì sẽ sớm có lợi cho quốc gia và dân chúng. Không nóng ruột mới là lạ.”

Lời đã nói đến thế, Mục Ân không tiện từ chối: “Vậy mời các vị đi theo tôi.”

Lận Tô lúc này đang theo sau Đinh Đinh gieo hạt giống trên mảnh đất mới dọn, Tô Cẩm thì theo sau tưới nước lấp đất, hai người phối hợp ăn ý.

Hôm nay thời tiết âm u, William không ra phơi nắng mà ở lại trong nhà lo việc quản lý cửa hàng online.

“Thư phụ, cha muốn nghỉ chút không? Chờ con gieo xong rồi hả tới giúp.”

“Không cần, con cứ làm việc của con, mấy chuyện này với cha chẳng đáng là gì.” Tô Cẩm cười, “Ngược lại con, mệt thì phải nghỉ, đừng gắng sức.”

Lận Tô cũng cười, bắt chước câu nói của ông: “Con cũng không mệt, mấy chuyện này với con cũng chẳng đáng là gì.”

“Cái đồ ranh!” Tô Cẩm cười mắng. Ông vừa định đứng dậy đi lấy nước thì bỗng thấy trên trời lần lượt đáp xuống ba chiếc phi thuyền, một trong đó có khắc logo Bộ Chấp Pháp: “Là xe của Mục Ân bộ trưởng, con có hẹn với ông ấy à?”

Lận Tô ngừng tay lắc đầu: “Con không có hẹn.”

Gần đây cậu bận trang trí lại nhà cửa, còn chưa kịp tinh lọc thêm hạt giống. Mục Ân không lâu trước mới mua một lô rau quả, làm gì đến nhanh vậy?

Lại nói, vừa mới từ Triệu An nhận được 500 vạn, có thiếu tiền đâu mà phải vội.

Ba chiếc phi thuyền từ từ đáp xuống trước sân nhà Lận Tô, thu hút không ít ánh nhìn. Nhưng chuyện này gần đây xảy ra thường xuyên, mọi người cũng quen rồi.

Lận Tô rửa sạch tay, ra mở cửa sân đúng lúc Mục Ân từ xe bước xuống, theo sau là An Diệp và ba khuôn mặt xa lạ.

Mục Ân vẫy tay chào: “Lận Tô, ngại quá, quấy rầy rồi.”

“Ngài khách khí rồi, Mục Ân bộ trưởng.” Lận Tô liếc qua ba người phía sau, “Hôm nay tới có việc gì sao?”

“Thật sự là có việc.” Mục Ân đáp, “Trước đó không phải đã nói với cậu, Tinh Vực Trường đã gửi tin tức về Thủ Đô tinh. Vị này là Khổng Hàm, trưởng tổ điều tra được phái tới, hai người sau là trợ lý của hắn.”

“Điều tra? Điều tra cái gì?” Lận Tô nhìn người trẻ tuổi mặc quân phục xanh lam, da trắng, mặt lạnh, ánh mắt đầy ngạo mạn.

Đối phương cười lạnh, giọng không hề khách sáo: “Tất nhiên là điều tra nội dung đăng báo từ tinh cầu North có phải là thật hay không. Những tinh hệ có hạ tầng thấp như các ngươi, tám phần mười đều phóng đại số liệu. Giờ phải xác minh năng lực của ngươi. Mau đem rau quả tinh lọc ra.”

Ngữ khí vô lễ, lại mang theo thái độ khinh miệt toàn thể tinh cầu North, khiến An Diệp và Mục Ân sắc mặt đều trầm xuống.

Lận Tô nhìn thấy Mục Ân xin lỗi, nhưng cậu không định bỏ qua. Loại người đến cửa nhà người khác còn ra vẻ uy phong, đúng là quá phận: “Thủ đô tinh phái người điều tra thì cũng nên có giấy ủy quyền và lệnh công tác chứ?”

An Diệp bên cạnh cười nhạt, bỗng trở nên chân thành hơn. Ban nãy còn nghĩ tiểu giống cái này khó chiều, giờ lại thấy rất được việc. Dù gì, Khổng Hàm cũng vừa mới bôi nhọ cả Tinh Vực Trường lẫn tinh cầu North ngay trước mặt họ.

Lời của Lận Tô nói ra, đúng là rất vừa lòng hai người họ.

Khổng Hàm nheo mắt, nhìn Lận Tô với ánh mắt đầy chán ghét, sau đó ra lệnh cho trợ lý: “Mang giấy chứng nhận đến.”

Trong lúc chờ đợi, ánh mắt Khổng Hàm vô thức quét khắp sân, đến khi dừng lại ở bốn cây ăn quả phía sau thì cả người khựng lại, tim đập thình thịch.

Một trong bốn cây trĩu quả vàng óng, ba cây còn lại tuy chưa có trái nhưng tán lá xanh mượt, khỏe mạnh. Đây không phải chuyện bình thường!

Là tổ trưởng phụ trách danh sách tinh lọc giống cái toàn đế quốc, hắn quá rõ việc nuôi trồng hoa quả khó thế nào. Mà người trước mắt lại có tận bốn cây!

Toàn đế quốc, số cây ăn quả có thể tự trưởng thành chưa đến mười cây, mà đều do cả nhóm chuyên gia cùng nhau nuôi trồng.

Hắn không nhịn được mà ghen tị đến nghiến răng.

“Trưởng quan, giấy tờ đã mang tới.”

“Đưa cho hắn xem.”

Lận Tô vẫn cười tươi: “Không cần đâu. Có Mục Ân bộ trưởng và An Diệp các hạ ở đây, tôi tin các ngươi sẽ không gạt tôi.”

An Diệp bật cười khẽ khụ một tiếng: “Khổng thượng giáo sao lại là loại người đó chứ. Lận Tô các hạ yên tâm.”

Lận Tô cười nhàn nhạt: “Đã vậy thì được.  Hoa quả trồng trong sân, các ngươi muốn lấy cứ tự nhiên. Nhưng hái xuống là phải trả phí.”

“Ngươi biết mình đang nói gì không? Trưởng quan ta đường xa vạn dặm tới xét duyệt cho ngươi, ngươi còn dám đòi phí?” Một trợ lý tức giận: “Chưa từng thấy giống cái nào vô lễ như ngươi!”

“Mục Ân bộ trưởng, An Diệp các hạ, cảm ơn ý tốt của hai người. Nhưng thẩm tra này, tôi có thể từ chối chứ?” Lận Tô bình thản hỏi.

Mục Ân ngẩn người. Cục diện hôm nay tuy là thất bại trong việc phối hợp điều tra, nhưng ông ấy lại thấy... rất khoái chí. Ai bảo nhóm người Khổng Hàm này quá kiêu ngạo.

An Diệp bước đến cạnh Lận Tô, cười ôn hòa: “Đương nhiên cậu có quyền từ chối. Chỉ là nếu thế, cậu sẽ không được đưa vào danh sách giống cái có năng lực tinh lọc, và không được hưởng các đãi ngộ liên quan.”

“Thế à.” Lận Tô quay sang Mục Ân: “Nếu không được đưa vào danh sách, tinh cầu North còn thu mua rau quả của tôi không?”

Mục Ân hiểu rõ lúc này ông ấy và An Diệp đều không hoàn thành nhiệm vụ Lôi Sâm giao, nhưng lại không hối hận chút nào: “Dĩ nhiên thu mua như bình thường.”

“Vậy không đăng ký cũng chẳng sao.” Lận Tô nhún vai: “Mời các vị về cho.”

“Ngươi tưởng có chút bản lĩnh là có thể làm càn?” Khổng Hàm lạnh lùng nhìn cậu: “Ngươi sẽ phải trả giá vì sự vô lễ hôm nay.”

“An Diệp các hạ, Mục Ân bộ trưởng, những việc hai người hôm nay cũng khiến ta ghi nhớ.”

Nói xong, Khổng Hàm dẫn người rời đi.

Nhìn theo Khổng Hàm rời đi không thèm ngoảnh lại, An Diệp cười nói:
“Lận Tô các hạ, hôm nay vở kịch này tôi cũng coi như tận lực phối hợp, không biết chuyện hôm đó, cậu có tính toán gì không?”

“Ông hôm nay ra tay, chỉ là đang giúp chính ông, liên quan gì đến tôi?” Lận Tô chẳng hề nể tình, chẳng buồn che giấu chuyện vừa rồi đám người kia đã khinh mạn chính quyền tinh cầu North ra sao.

Nụ cười trên mặt An Diệp thoáng trầm xuống, nhưng miệng vẫn không chịu yếu thế:
“Lận Tô các hạ thật sự là người không biết mềm mỏng.”

“An Diệp các hạ đừng đùa giỡn nữa, tôi nghĩ chúng ta nên sớm quay lại gặp Tinh Vực Trường một chuyến.”

Khổng Hàm giận dữ rời đi, chắc chắn sẽ tìm Lôi Sâm mách tội. Dù bản thân không thấy mình làm gì sai, nhưng rõ ràng việc không xử lý ổn thỏa sẽ bị đẩy lên đầu bọn họ.

“Bộ trưởng Mục Ân không cần lo. Để Khổng thượng giáo đến Lôi Sâm các hạ phát tiết chút bất mãn cũng tốt. Dù sao Lận Tô các hạ nếu thật sự quyết định ở lại phát triển ở tinh cầu , thì với chúng ta, cũng chỉ có lợi chứ không có hại, đúng không?”

An Diệp cười sáng rỡ, rõ ràng đã hiểu ra điểm mấu chốt: Khổng Hàm mang nhiệm vụ từ Thủ đô tinh đến, hiện tại nên gấp gáp là hắn ta, không phải họ. Nếu điều tra mãi chẳng ra kết quả, bên trên sẽ không thể khoanh tay đứng nhìn.

Nghĩ thông điểm này, Mục Ân liếc nhìn vẻ mặt gian xảo của An Diệp, bật cười:
“Quả nhiên vẫn là An Diệp các hạ nhìn rõ nhất.”

Lận Tô lắc đầu:
“Nếu hai người không vội quay về, vậy giúp tôi xử lý nốt bên vách đi. Hạt giống rải mới một nửa, hai người giúp tôi lấp đất tưới nước là được.”

Mục Ân chẳng do dự, xắn tay áo:
“Còn nói gì nữa, bắt tay vào làm thôi!”

An Diệp thì có phần bất ngờ:
“Giúp thì giúp, nhưng Lận Tô các hạ không thể bắt chúng ta làm không công chứ?”

Lận Tô nhướng mày:
“Lát nữa khi đi tôi sẽ cho ông hai quả cam mang về.”

An Diệp lập tức đổi thái độ:
“Thế thì tôi không khách sáo nữa. Mục Ân, để tôi đi trước!”

Tô Cẩm thấy Lận Tô tùy tiện sai khiến cả quan viên chính phủ, trong đó còn có cả phó Tinh Vực Trường, thì hơi lo:
“Tiểu Tô, vậy có ổn không?”

Lận Tô bật cười:
“Có gì mà không ổn, lại đâu phải bảo bọn họ làm không công.”

Thế là, những ai đi ngang qua sân nhà Lận Tô đều thấy một cảnh tượng hiếm thấy: Bộ trưởng chấp pháp cùng phó Tinh Vực Trường tinh cầu North đang xắn tay áo, cầm bình tưới nước, phối hợp vun đất trong sân nhà người khác.

Trong khi đó, Lận Tô nhẹ nhàng đi phía trước, rải hạt giống.

Cảnh tượng ấy khiến không ít người sững sờ:
“Lận Tô đúng là lợi hại thật đấy!”
“Ngay cả phó Tinh Vực Trường và bộ trưởng chấp pháp cũng dám sai khiến, rốt cuộc tiểu giống cái đó có năng lực gì?”

“Nghe nói Ngô gia mua rau quả tinh lọc mấy ngày trước đấy. Có ai nghe thêm gì chưa?”
“Họ mang rau đến viện điều dưỡng cho bạn lữ trị liệu rồi, giờ vẫn chưa quay lại, ai mà biết được.”
“Anh cũng định mua rau nhà họ à?”

“Thấy chính phủ còn sốt ruột như vậy, tôi không tin các người không động lòng. Đồn đãi tám phần là thật đấy!”

 

Lời bàn tán như một hòn đá ném xuống mặt hồ tĩnh lặng, lập tức dấy lên từng vòng sóng gợn…
---

Tô Cách đến bến cảng tinh hàng ở tinh cầu North đón Lâm Phong, người kia vẫn mặc đúng bộ đồ ngủ từng xuất hiện trong video hôm trước.

Lâm Phong vừa thấy y, câu đầu tiên đã là:
“Cái nửa quả cam đó ngươi có mang theo không?”

Tô Cách thầm nghĩ, cái quả cam đó bị anh ta ăn mất từ đời nào rồi. Nhưng vẫn cố nén lại, tô vẽ cho dễ nghe chút:
“Trong nhà có cam mới hái, cậu về liền được ăn, không thua gì nửa quả đó đâu. Cậu mặc bộ này ra đường luôn đấy à?”

Lâm Phong cúi đầu nhìn bộ đồ ngủ tơ tằm trên người, thản nhiên đáp:
“Sao, không phải cũng được à?”

“Bộ này là đồ ngủ, tơ tằm đấy. Mà mũ đâu?”

“Mũ trong ba lô.”

“……” Thật sự vậy cũng được nữa hả! “Cậu định cứ vậy mà ra đường mãi sao?”

“Vội quá, không kịp thay. Lát nữa cho tôi mượn bộ quần áo của cậu mặc tạm. Giờ tôi phải báo tin cho Hùng phụ.”

“Cậu đến đây, bọn họ còn chưa biết à?”

“Ừ, là quyết định gấp.”

Tô Cách im lặng, cảm thấy thật sự không còn gì để nói về tên này nữa.

Lâm Phong gửi xong tin, rồi quay sang hỏi:
“Chắc là hôm nay tổ thẩm tra cũng đến rồi, không biết kết quả thế nào. À phải, cậu với Tạ Bạch ở chung ra sao?”

Tô Cách suýt không nghẹn: hai việc chẳng liên quan, cậu ta lại đặt vào cùng một câu hỏi?!

“Tôi không biết kết quả thẩm tra. Còn ở với Tạ Bạch, cũng chẳng tốt là bao. Bất quá, cam mà cậu sắp ăn là do cậu ta mua, nhớ đưa cậu ta tiền.”

“Đương nhiên phải trả, không thể chiếm tiện nghi không đâu.” Lâm Phong gật đầu nghiêm túc. Sau đó quay đầu nhìn ra cửa sổ một lúc, rồi nói:
“Hay là tôi với cậu đi thẳng đến chỗ vị giống cái tinh lọc kia trước?”

“Không được. Về nhà thay bộ áo ngủ chướng mắt đó trước rồi tính.”

“Được thôi.” Lâm Phong nghe vậy liền quay đầu lại, nghiêm túc đánh giá Tô Cách từ đầu tới chân:
“Sao cậu lại thấy Tạ Bạch không tốt?”

“…… Này, chủ đề này không qua được đúng không? Có phải Tạ Bạch cho cậu tiền, bảo cậu đến đây để suốt ngày nhắc tên cậu ta trước mặt tôi hả?”
Tô Cách suýt không đè nổi cơn tức. Anh ta vẫn luôn tự nhận mình là người có tính tình tốt, chỉ cần đừng bị đặt cạnh Lâm Phong.

Lâm Phong lặng lẽ nhìn cậu ta, ánh mắt không hề có biểu cảm gì, dù không đeo kính nhưng lại khiến Tô Cách có cảm giác như bị giải phẫu sống.

Ngay lúc Tô Cách sắp nổi bão thật sự, Lâm Phong rốt cuộc dời ánh mắt soi mói kia đi, nói:
“Tôi hiểu rồi. Cậu đúng là không thích cậu ta thật. Vậy sau này trước mặt cậu, tôi sẽ không nhắc đến cậu ta nữa, tên cũng không nói.”

 

Tô Cách: “……”
Sao cái giọng điệu đó lại khiến người ta cảm thấy như mình phải nói “Cảm ơn” ấy nhỉ?

 

Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chap bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo