Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/2VewrkrIyO
MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!
Gần đây tiệm nhỏ Ngải Tô bắt đầu nổi như cồn, từ lúc khai trương đến giờ đơn đặt hàng mỗi ngày đều chưa từng gián đoạn.
Ban đầu sau khi Bộ chấp pháp thu mua một đợt trái cây, Lận Tô cũng không vội trồng thêm lứa mới, chỉ để lại một cây cam, tính ra cũng đủ bán trong một khoảng thời gian. Ai ngờ sáng sớm hôm nay tỉnh dậy, lại nhận được hơn ba mươi đơn đặt hàng, đến mức số cam còn lại trên cây và dâu tây trong đất cũng không đủ để giao hết một lượt.
Tô Cẩm thấy Lận Tô sáng sớm đã ngồi xổm trong vườn đếm trái cây thì bật cười hỏi:
“Lại có đơn đặt hàng nữa à?”
Mấy ngày nay tiếng nhắc đơn đặt hàng vang lên liên tục, Tô Cẩm và Cain đương nhiên cũng biết.
“Đúng vậy, sáng nay thêm hơn ba mươi đơn nữa, trái cây còn lại không đủ để giao một lượt.”
Nghe vậy, Tô Cẩm đề nghị:
“Vậy báo với họ chậm giao một chút có được không?”
“Cũng chỉ còn cách đó thôi.”
Lận Tô nhìn hàng cây ăn quả trong sân, chuẩn bị tối nay lại phải vất vả một phen nữa rồi.
Đang nói chuyện thì từ xa có một chiếc xe tải chạy tới. Tô Cẩm theo bản năng bước đến cạnh Lận Tô:
“Là tới tìm nhà chúng ta sao?”
Lận Tô nghĩ lại, gần đây cũng không hẹn ai tới cả. Nếu là Mục Ân thì chắc chắn sẽ đi xe có ký hiệu của Bộ chấp pháp, còn nếu là Triệu An thì cũng phải đi loại xe treo phù hiệu nhà riêng:
“Hẳn là không phải.”
Quả nhiên lời vừa dứt, xe tải kia dừng lại trước cửa nhà bên cạnh – nhà của Đồng Nhiên.
Cửa xe mở ra, bốn giống đực to cao lực lưỡng từ trên xe nhảy xuống, mang theo dây thừng lần lượt bước vào nhà Đồng Nhiên.
Chẳng bao lâu sau, đám người đó bắt đầu khiêng từng món đồ trong nhà Đồng Nhiên ra xe.
“Họ đang làm gì vậy?”
Tô Cẩm tròn mắt ngạc nhiên: “Chuyển nhà à?”
“Chắc là vậy.”
Lận Tô không có hứng thú với việc nhà của Đồng Nhiên, đáp một câu rồi xoay người đi về phía ổ gà. Hai ngày nay bận rộn xử lý đơn hàng, cậu cũng chưa kịp kiểm tra xem mấy con gà rừng có đẻ trứng cho mình hay không.
Không ngờ vừa định cúi xuống đưa tay sờ thử ổ gà, thì một cái đầu nhỏ vàng óng từ trong ổ ló ra.
Đôi mắt tròn như hạt đậu xanh ngước nhìn cậu đầy tò mò.
Ánh mắt giao nhau.
Lận Tô trừng to mắt: “!”
Gà con ngẩng đầu, kêu một tiếng “Pi pi.”
Tiếng này không sao, tiếng hai tiếng ba liền có thêm bốn con gà con khác chui ra!
Lông vàng xù xù, nhỏ nhắn đáng yêu đến mức khiến người ta muốn tan chảy.
Lận Tô ngồi xổm xuống cười, ôm cả bốn con gà con vào lòng. Cảm giác lông mềm nhuyễn, ấm áp khiến tim người cũng run lên theo.
Khóe môi cậu cong lên, má lúm hiện ra, ánh mắt sáng rực đầy vui vẻ. Cậu hết xoa con này lại sờ con kia, đám gà con thì kêu “kỉ kỉ” không ngớt, vô cùng hoạt bát đáng yêu. Con gà rừng trưởng thành thì xoay quanh bên chân cậu, giống như cũng đang líu ríu điều gì đó.
Nghe thấy động tĩnh, Tô Cẩm bước lại. Thấy trong lòng Lận Tô là mấy con gà con, ông cũng không nhịn được cười:
“Thật sự nở ra rồi?”
“Đúng vậy, hơn nữa nhìn còn rất khoẻ mạnh.”
Nói xong, Lận Tô đưa gà con cho Tô Cẩm ôm, tiện tay rải thêm ít đồ ăn cho gà lớn, phải đãi ngộ mấy vị công thần này thật tốt mới được.
Xong việc, cậu còn chuẩn bị thêm một cái ổ mới cho gà con. Tô Cẩm đặt chúng vào bên trong, bốn nhóc nhỏ ngay lập tức tỏ ra vô cùng tò mò với “ngôi nhà mới” này.
Lận Tô đứng bên cạnh ngắm một lúc, rồi nghe thấy bên kia mấy người chuyển nhà vừa la hét đến lại la hét đi.
Cậu vốn không để tâm đến chuyện này, chỉ nghĩ chắc Đồng Nhiên ở đây sống không được nên phải dọn đi.
Không ngờ sáng hôm sau, Mục Ân lại lái xe của Bộ chấp pháp đến.
Vừa vào sân, ánh mắt ông ta lập tức bị bốn cây ăn quả kết trái đầy hấp dẫn thu hút:
“Nhà cậu lại có trái cây rồi à, định bán thế nào?”
Thấy hai mắt Mục Ân sáng rỡ, Lận Tô bật cười:
“Bộ trưởng Mục Ân đến thật đúng lúc. Tối qua tôi vừa trồng xong, vốn định để dành bán cho cửa hàng online. Gần đây buôn bán tốt lắm. Nhưng đã đến rồi thì tôi để lại cả cây cho ngài.”
Nói đến cửa hàng online, gần đây Mục Ân cũng đặt không đơn. Nhưng không chỉ có ông ta, gần đây khắp Quân khu ba đều lan truyền chuyện mua hoa quả tinh lọc, người bên cạnh ông cũng tìm hiểu khắp nơi. Tin đồn rằng hoa quả tinh chứa năng lượng trấn an tinh thần cũng ngày càng khó giấu.
Lần này ông đến là vì chuyện đó. Trường Tinh Vực đã bắt đầu lên kế hoạch kỳ công trình mới, chờ đến kỳ công trình tiếp theo, chỉ sợ tiệm nhỏ nhà Lận Tô sẽ càng buôn bán phát đạt hơn. Đến lúc đó muốn mua cũng chưa chắc dễ dàng.
Vì vậy phải nhanh chóng xác định phương án thu mua hạt giống tinh lọc trước đã.
Dù có thiếu đi hai cây ăn quả thì cũng chẳng đáng kể so với việc có được quyền mua hạt giống:
“Vậy thì tốt, lát nữa tôi sẽ cho người tới lấy. Giá vẫn giữ như lần trước.”
Lận Tô nghe vậy mỉm cười gật đầu:
“Được thôi, một cây cam, một cây táo, cứ bảo người đến hái đi.”
Lận Tô hào sảng như vậy khiến Mục Ân rất hài lòng:
“Thật ra lần này tới là vì hai chuyện. Một là về việc thu mua hạt giống tinh lọc, còn chuyện kia là liên quan đến khu đất nhỏ nhà ngươi. Lần trước không phải nói tới việc mở rộng sân sao? Vừa hay bên nhà hàng xóm cũng đồng ý bồi thường. Sau khi thương lượng với phía chúng ta, họ đồng ý bán lại đất với giá giảm.”
"Nếu mọi người đang có ý kiếm nhà, vừa lúc nhà bên kia bồi thường giảm giá, mọi người tham đi, nếu không ưng chúng tôi sẽ tìm cách bồi thường khác ."
Nói xong, Mục Ân im lặng chờ quyết định của Lận Tô.
Không ngờ vụ chuyển nhà đột ngột hôm qua lại là vì chuyện này.
Sân nhà Đồng Nhiên có diện tích tương đương nhà họ, lại ở sát bên, chỉ cách một hàng rào. Nếu tháo rào ra thì diện tích lập tức được nhân đôi, không cần dọn đi đâu cả, phòng bên cạnh cũng có thể tận dụng. Quan trọng hơn nữa là, Nông trường số 13 vốn là nơi phù hợp nhất để làm căn cứ gieo trồng tại tinh cầu North.
Một sân tương đương mà giá lại giảm phân nửa, rõ ràng là mua lời chứ chẳng lỗ.
Lận Tô thật sự không tìm được lý do để từ chối.
"Bộ trưởng Mục Ân đã tốn công vì chuyện này, bên cháu không có ý kiến." Lận Tô không ngốc. Đồng Nhiên chịu ngoan ngoãn bán nhà rời đi, chắc chắn không thể thiếu phần hỗ trợ của Mục Ân và các bên liên quan.
"Việc nhỏ thôi. Nếu đã đồng ý thì một lát nữa có thể ký thủ tục luôn. Về tiền bạc, nếu các cháu chưa chuẩn bị đủ thì có thể chia ra trả từng kỳ."
Tóm lại là tạo điều kiện hết sức có thể cho họ.
Lận Tô hỏi giá sau khi giảm, vừa hay đúng bằng toàn bộ tiền tiết kiệm của cậu: "Không cần chia kỳ đâu ạ, cháu vừa đủ chi trả luôn."
Nghĩ tới việc Lận Tô có năng lực tinh lọc đặc thù như vậy, chắc chắn không thiếu tiền, nên Mục Ân cũng không nói thêm gì, chuyển sang chuyện thu mua hạt giống tinh lọc.
Để công bằng, phía họ còn chuẩn bị hẳn một bảng danh sách thu mua, chia riêng rau và trái cây.
Ví dụ, mỗi hạt giống rau xanh được thu mua với giá 150 thú tệ, còn trái cây như táo sẽ là 2.000 thú tệ một hạt. Tại sao hạt giống lại đắt hơn cả trái cây? Bởi vì nó còn tính cả chu kỳ sinh trưởng, sản lượng lẫn tuổi thọ cây trồng.
Lận Tô nhìn bảng giá là biết ngay đây là thành ý thực sự của tinh cầu North.
"Cháu thấy có thể bổ sung thêm một mục: mỗi năm cháu sẽ cố định cung cấp cho tinh cầu North 2.000 cân rau xanh, 300 hạt giống trái cây, kéo dài trong 20 năm. Xem như một phần góp sức cho tương lai phát triển của tinh cầu North."
Đối phương đã có thành ý, Lận Tô cũng không keo kiệt.
Thật ra trong chuyện này, Mục Ân và cả Tinh Vực Trường Lôi Sâm đều đã cân nhắc rất nhiều. Cuối cùng quyết định mở rộng giới hạn, chỉ mong Lận Tô cảm nhận được thiện ý từ họ. Không ngờ cậu lại hồi đáp bằng thiện ý thật sự.
Tiểu giống cái này tuy tuổi còn nhỏ, nhưng lần nào cũng khiến người ta bất ngờ theo hướng tích cực.
Mục Ân cười gật đầu: "Tôi nghĩ Tinh Vực Trường đại nhân mà biết, nhất định sẽ rất vui."
"Cháu cũng rất mong chờ tương lai của tinh cầu North." Lận Tô vừa nói vừa dứt khoát ký tên lên hiệp nghị.
Lúc rời đi, ngoài hẹn ngày mai thu mua trái cây, Mục Ân còn đặc biệt dặn: nếu cần người hỗ trợ sửa sang sân bên cạnh, họ có thể điều người đến giúp.
Lận Tô chưa nghĩ ra sẽ sử dụng khoảng sân ấy thế nào, chuẩn bị quy hoạch sau, nên cũng chưa vội sửa sang.
Không chỉ Mục Ân hài lòng rời đi, mà Lận Tô bên này cũng có một niềm vui bất ngờ.
Tiễn Mục Ân xong, Tô Cẩm và Cain lại gần hỏi: "Tiểu Tô, con thật sự mua lại sân bên cạnh à?"
"Dạ đúng. Thư phụ, Hùng phụ đây là giấy tờ sân bên cạnh, hai người giữ lấy. Chúng ta cùng suy nghĩ xem nên tận dụng sân thế nào. Mai mời người tới tháo rào trước."
Cain nghe vậy liền lắc đầu: "Còn cần mời ai, cha tháo được."
Đại Hắc đi sau lưng ông phấn khởi vẫy đuôi. Phản ứng của thú khế ước luôn phản ánh trung thực tâm trạng chủ nhân.
Hiển nhiên, nhìn thì trầm ổn như vậy, chứ trong lòng Cain lúc này đang nhảy nhót không thôi.
Lận Tô giơ tay xoa đầu Đại Hắc. Từ sau khi Cain trị liệu, cơ thể Đại Hắc cũng ngày càng chắc khỏe.
Được xoa đầu, cái đuôi đang lắc lư nhẹ liền biến thành cái cánh quạt, thân mật cọ vào lòng bàn tay của Lận Tô, còn phát ra tiếng “lộc cộc lộc cộc” vui vẻ.
"Hùng phụ, cha chỉ trông coi sân giúp con. Sân bên cạnh không chỉ cần dỡ rào, mà còn phải dọn dẹp một chút."
"Con đừng lo, còn ông ngồi yên đấy. Thân thể ông như thế nào còn không rõ sao? Đừng bày thêm việc!" Tô Cẩm trách nhẹ.
Bị giáo huấn mà Cain vẫn vẻ mặt hưởng thụ, gật đầu vui vẻ: "Được được, tôi không nhúc nhích, ngồi xem thôi là được."
Lận Tô cười tủm tỉm: "Nếu Hùng phụ thấy mình khỏe rồi, vậy chi bằng chúng ta bắt đầu buổi trị liệu cuối cùng luôn?"
"Thật à?" Cain mắt sáng rỡ. Theo kế hoạch ban đầu thì mỗi lần chữa trị phải cách nhau một khoảng thời gian, nhưng vì Lận Tô cẩn thận nên mới quy định thế. Thực ra Cain cảm thấy không cần thiết. Nay nghe cậu nói vậy, sao mà không vui được chứ.
Tô Cẩm hơi lo lắng: "Không sao chứ? Còn chưa đến một tuần nữa mà."
"Con cảm thấy hiện tại rất ổn, thử một lần cũng không sao." Cain cười lớn, giọng đầy hào hứng.
Lận Tô trấn an: "Thư phụ đừng lo, tình trạng Hùng phụ hiện tại thực sự rất tốt, hoàn toàn chịu được lần cuối cùng này."
"Chỉ cần Tiểu Tô con không quá mệt là được." Tối qua con thức rất khuya để giục cây kết trái, điều này Tô Cẩm đều biết cả.
"Dạ, Thư phụ yên tâm, con biết sức mình."
Mỗi lần chữa trị cho Cain, dị năng của Lận Tô đều tiến bộ. Dù còn chưa thăng cấp, nhưng so với trước đây thì đầy đặn hơn hẳn. Cho dù tối qua dùng lực khá nhiều, sáng nay chân cũng không mỏi.
Quyết định trị liệu lần cuối, Tô Cẩm cũng bắt đầu chuẩn bị. Cắt dâu tây thành miếng nhỏ để bổ sung thể lực cho Lận Tô.
Lận Tô trở vào phòng lấy huyết B cấp khế ước thú rồi đến phòng Cain. Vừa lúc Cain đang rửa mặt đơn giản, Đại Hắc tinh thần phấn chấn đi theo, đôi mắt đen bóng tràn đầy thân mật khi nhìn thấy Lận Tô.
"Hùng phụ đừng lo, giống như hai lần trước, ngài chỉ cần nằm yên là được."
"Biết rồi, cứ thật mạnh tay vào. Tiểu Cẩm, đến giúp đó nhớ giữ tay với chân anh lại nhé."
Tô Cẩm gật đầu: "Yên tâm, để em đè lại."
"Vậy thì bắt đầu thôi. Tiểu Tô, liệu sức mình, đừng mệt quá."
Lận Tô đổ máu thú khế ước vào tay, làn năng lượng mạnh mẽ lan trong không khí. Đại Hắc ngẩng đầu tru một tiếng, như thể biết sắp được hưởng thụ điều gì đó cực kỳ dễ chịu, cái đuôi vẫy liên hồi như chuẩn bị cất cánh.
Phía sau cổ Cain, Thú Văn hiện rõ, từ những nét rời rạc ban đầu giờ đã gần như hoàn chỉnh.
Đường cong màu xanh lam trải dài trơn mượt, mang khí chất cổ điển pha chút uy nghiêm.
Lận Tô khởi động dị năng, ánh sáng xanh lục nhạt phát ra từ lòng bàn tay, hóa thành từng sợi tơ len lỏi vào trong Thú Văn, nhanh chóng kết thành một mạng lưới mát lạnh, gom tụ những điểm hỗn loạn lại một chỗ.
"Ưm…" Cảm giác mát lành ấy như nước cam lộ, tưới mát từng ngóc ngách trong thân thể khô cạn, khiến Cain thấy như đang trôi bồng bềnh trên một con thuyền nhỏ giữa dòng gió nhẹ, bao quanh là hương thơm thanh khiết.
Chưa bao giờ hắn thấy dễ chịu đến vậy, bất giác thở ra một tiếng rên khẽ.
Đôi mắt mèo đen nhánh của Lận Tô ánh lên vẻ nghiêm túc. Dị năng tràn ra mượt mà, không còn cảm giác trúc trắc như những lần trước. Các điểm giao nhau của Thú Văn cũng dần nghe lời, thuận theo dị năng mà cải thiện.
Theo quá trình đó, Thú Văn từ xanh lam chuyển dần sang màu xanh lục tràn đầy sinh khí.
Đại Hắc nằm bên cạnh cũng im lặng hẳn, khác hẳn vẻ hoạt bát thường ngày, an tĩnh ngủ say.
Tô Cẩm vẫn luôn quan sát tình hình, bỗng trợn to mắt. Không khí xung quanh tràn ngập khí tức tự nhiên, khiến khế ước thực vật của ông cũng không kìm được mà tự động tiến giai.
Từng nụ hoa trà đỏ nở rộ, thanh nhã tỏa hương, khiến lòng người thư thái.
Sao lại thế này? Tô Cẩm ngạc nhiên nhận ra khế ước thực vật của mình đang biến đổi. Loài cây ấy đã ở trạng thái nụ hoa rất lâu, ông cũng chẳng còn kỳ vọng gì, vì gen của ông chỉ là cấp C. Dù hoa có nở thì cũng chẳng giúp được bao nhiêu cho tình trạng tinh thần hỗn loạn của Cain.
Nào ngờ lại đột phá vào thời điểm không thể ngờ nhất.
Lúc này, Lận Tô vẫn tập trung trị liệu, hoàn toàn không chú ý tới căn phòng đã đầy hoa trà nở rộ.
Mùi hương hòa cùng khí tức tự nhiên lan tỏa, khiến thỏ tai dài đang co rúm trong góc giường phải mở to mắt, đôi mũi nhỏ khẽ động như đang lần theo hơi thở quen thuộc.
Nó lăn một vòng, mũm mĩm vặn vẹo trên khăn trải giường, phát ra âm thanh “lộc cộc” đầy khoái cảm.
William mở mắt, trong mắt kim sắc lóe lên kinh ngạc. Dù không phải lần đầu tiếp xúc tự nhiên chi khí, nhưng lần này lại quá mãnh liệt, khiến anh cũng bị chấn động.
Chỗ ngực hắn, Thú Văn màu đỏ rực hiện rõ, tham lam nuốt lấy khí tức tự nhiên trong phòng.
Vết rách tinh thần vực vốn luôn rình rập xé nát lý trí anh cũng đang dần dần được chữa lành.
William nheo mắt hưởng thụ, hai tai chó bạc khẽ động, dáng vẻ thỏa mãn như con thú vừa ăn no bụng.
Mà ở góc giường, con thỏ tai dài vốn đang vui vẻ bỗng sững lại, sau đó xoay người nhìn chằm chằm con hồ ly to gan dám “cướp tài nguyên” của nó, giận dữ kêu lên “kỉ kỉ!”
William bỗng có một linh cảm mãnh liệt: lần trị liệu này… dường như không chỉ là bước ngoặt của Cain.
Toàn bộ khí tức tự nhiên trong không khí đều bị hấp thu hết, cuối cùng cũng tan đi.
William mở mắt, liếc nhìn con thỏ ở góc giường đang nhảy dựng lên vì bất mãn, khẽ run nhẹ cái đuôi, mặt đầy chê bai.