Đại Hồ Ly Lông Xù Rất Đáng Yêu - Chương 31

Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter

Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và

MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!

👉 https://s.shopee.vn/2VewrkrIyO

MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!

Tiếng nhắc nhở vang lên liên tiếp khiến William giật mình. Kể từ khi cửa hàng online khai trương, đừng nói đến đơn đặt hàng, ngay cả một người vào hỏi thăm cũng không có.

Mặc dù Lận Tô chưa bao giờ quá để tâm đến cửa hàng này, nhưng dù sao nó cũng do anh phụ trách. Việc cửa hàng luôn "án binh bất động" khiến trong lòng William ít nhiều cũng có chút bận tâm, cảm giác như... mình thật vô dụng.

Anh thường xuyên lén lút lên các diễn đàn tìm hiểu kinh nghiệm, nhưng hễ anh nói mình mở tiệm bán hoa quả tinh lọc, cư dân mạng hoặc là chửi anh là đồ lừa đảo, hoặc là lén nhắn tin riêng gạ gẫm! Nghĩ đến cảnh nếu tấm danh thiếp kia mà Lận Tô đưa cho người khác, cậu cũng sẽ bị nhắn tin như vậy... William liền kéo hết bọn họ vào danh sách đen! Lòng anh tức điên lên!

"Quả nhiên rượu ngon không sợ hẻm sâu, mau mau anh William, xem thử có bao nhiêu đơn hàng đi, nghe tiếng nhắc nhở thấy cũng không ít nha!"

Lận Tô vừa nói vừa tiến lại gần, ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh William, nghiêng người nhìn vào màn hình. Khoảng cách gần trong gang tấc, trên người tiểu giống cái toát ra hương thơm thanh mát, khiến đáy lòng William cũng mềm nhũn hẳn.

Giao diện màu xanh lục trang nhã, sạch sẽ, mỗi lần mở ra đều khiến người ta cảm thấy dễ chịu. Lận Tô nhìn William nhấn vào phần đơn hàng ở góc dưới bên phải, dãy số hiện ra trên màn hình khiến cậu kinh ngạc: có tới 12 đơn hàng!

Tuy rằng mỗi người chỉ mua một phần, nhưng 12 đơn gộp lại cũng là một con số không nhỏ.

"Địa chỉ đặt hàng hình như đều giống nhau, chẳng lẽ là mua theo nhóm?"

Lận Tô nhìn địa chỉ nhận hàng giống hệt nhau: Khu quân sự số ba... Chắc là có ai đó đã giúp cậu quảng bá rồi?

Tô Cẩm và Cain nghe thấy động tĩnh liền ló đầu lại: "Thật sự có người đặt hàng à?"

"Đúng vậy, tận 12 đơn cơ. Có thể kiếm được một khoản nho nhỏ rồi." Lận Tô vừa lẩm nhẩm ghi nhớ từng đơn hàng vừa nói: "Con đi lấy túi đóng gói, Hùng phụ giúp con liên hệ bên chuyển phát nhanh nhé."

Cain mỉm cười gật đầu: "Được thôi!"

Tô Cẩm cũng xoay người đi theo sau Lận Tô: "Cha giúp con một tay."

William thì chuyển trạng thái của cả 12 đơn hàng thành đang đóng gói.
-----

Tin tức Cách Ân được phục chức lan truyền khắp bộ phận hậu cần, lập tức gây chấn động không nhỏ. Dù sao trước đây, ai mắc chứng rối loạn tinh thần thì hầu hết đều không thể quay lại, chưa từng có tiền lệ phục chức thành công.

Không ít người kéo nhau đến nghe ngóng xem rốt cuộc là chuyện gì. Dù sao rối loạn tinh  cũng là cái gai trong lòng mỗi người lính.

Cách Ân cũng không giấu giếm gì, ai hỏi đều nói là nhờ ăn trái cây nhà Ngải Tô, nhờ vậy mà cái tên "Ngải Tô" ngay lập tức nổi như cồn ở khu hậu cần.

Sáng sớm, trên bàn kiểm tra an ninh của khu quân sự số ba xếp chồng một đống hộp chuyển phát nhanh giống nhau như đúc.

Nhân viên kiểm tra đến gần nhìn qua, từ kích thước, màu sắc đến địa chỉ người gửi đều y hệt:

"Gần đây chỗ hậu cần các anh phát tài à? Cả đám mua hoa quả tinh  ăn tập thể luôn?"

Đồng nghiệp nghe vậy cũng tò mò bước tới nhìn:

"Ngải Tô… cửa hàng rau quả này chưa nghe bao giờ, chẳng lẽ bên đó đang sale?"

Vừa nói vừa cầm thử một túi giấy lên ngửi, kết quả mắt sáng rỡ, kinh ngạc nói:

"Ô, thật sự có mùi trái cây! Hình như là cam, thơm ghê á! Để xem địa chỉ rồi về cũng đặt thử coi sao."

Nhân viên kiểm tra nhìn vẻ mặt ngạc nhiên của đối phương, bán tín bán nghi cười nói:

"Giỡn à? Qua lớp túi giấy cũng ngửi ra mùi được? …Ủa, thật đó! Cái này hình như là dâu tây, thơm ghê nha!"

Ban đầu còn tưởng đồng nghiệp nói đùa, kết quả tự mình cầm thử một túi, không ngờ thật sự ngửi được mùi dâu tây ngọt lành.

"Để lát nữa tôi cũng đặt thử một đơn nếm thử, mùi này đúng là có gì đó rất lôi cuốn."

Nói xong, anh ta đưa một túi vào máy kiểm tra an ninh. Không có cảnh báo gì.

"Kiểm tra xong rồi, để tôi mang đi giao luôn, tiện thể ghé hỏi bọn hậu cần xem vụ mua đồ ăn tập thể này là thế nào, có phải đang có sự kiện gì không."

Vừa nói vừa đẩy xe rời khỏi phòng kiểm tra.

Bố Đặc lúc này đang mở cửa phòng sửa chữa, định nhân lúc trời đẹp thì mở cửa thông gió một chút.

Vừa hay thấy có xe đẩy đi tới, không khỏi cười hỏi:

"Giao hàng cho bên tôi à?"

"Đúng rồi, cả xe này là gửi cho chỗ hậu cần các anh đó. Cái cửa hàng tên Ngải Tô này có gì ghê gớm mà khiến mấy anh mua ầm ầm vậy? Sale mạnh lắm à?"

Tiếng nói chuyện khá lớn, khiến những người xung quanh cũng tò mò kéo đến:

"Hàng tới rồi!"

Bố Đặc tránh ra để mọi người vào lấy hàng, cười nói với nhân viên kiểm tra:

"Cửa hàng này đặc biệt thế nào thì chắc anh phải tự trải nghiệm mới biết được."

Nhân viên kiểm tra chớp mắt:

"Thần bí dữ vậy? Chẳng phải chỉ là hoa quả tinh lọc thôi sao, tôi cũng từng ăn rồi mà."

Đúng lúc này, Cách Ân từ bên ngoài bước vào, thấy đám đồng nghiệp vây quanh xe đẩy thì bật cười:

"Mọi người nhận được trái cây rồi à?"

"Cách Ân, mau tới xem! Tôi đặt được dâu tây nè, to hết hồn, y như bàn tay tôi vậy! Tôi còn tưởng hình ảnh là ghép thêm hiệu ứng, ai ngờ là thật, thấy đáng đồng tiền ghê!"

Nhân viên kiểm tra nhìn chằm chằm quả dâu tây đỏ au trong tay người kia, kích thước quả thật lớn cỡ lòng bàn tay một giống đực trưởng thành. Thịt quả trông đầy đặn chắc nịch, chỉ nhìn thôi cũng đã thấy hấp dẫn vô cùng.

"Trời má, dâu tây gì mà to dữ vậy, nghiêm túc á?"

"Quả cam cũng không nhỏ đâu, cái này chắc phải nặng cả ký ấy!"

"Mau nếm thử đi, tôi chờ không nổi rồi, phải tự mình cảm nhận cái cảm giác ‘massage tinh thần’ mà Cách Ân nói mới được!"

Nhìn người kia nâng trên tay quả cam vàng óng ánh to chà bá, nhân viên kiểm tra cố gắng dời mắt khỏi nó, quay sang hỏi Bố Đặc:

"Tin đồn mấy ngày nay nói Cách Ân khỏi bệnh là nhờ ăn rau quả, thật sao?"

Tuy không làm cùng tổ, nhưng việc Cách Ân từng mắc chứng rối loạn tinh thần lực bất ngờ khỏi bệnh và được phục chức lại đúng là đã nghe phong phanh.

"Không rõ nữa, bọn tôi cũng chỉ nghe Cách Ân nói vậy, còn thực tế có đúng không thì chưa kiểm chứng được."

Vừa nói, Bố Đặc vừa lấy phần hàng của mình trên xe xuống, mở ra cho nhân viên kiểm tra xem, bên trong là một quả dâu tây đỏ au to tròn.

"Ồ, đội trưởng cũng mua dâu tây à? Tôi hơi hối hận rồi, lần sau tôi cũng đặt dâu tây, nhìn thôi đã thấy thèm!"

"Đội trưởng, mau ăn thử một miếng đi! Ui, quả cam này thơm quá, tôi sắp chảy nước miếng rồi!"

Trong phút chốc, cả phòng sửa chữa tràn ngập mùi cam tươi mát dễ chịu.

Nhân viên kiểm tra muốn đi mà lại không nỡ rời, bị hương trái cây quyến rũ đến mức nuốt nước miếng cái ực.

"Chỉ ngửi mùi thôi mà tôi đã muốn ăn rồi, phải giới thiệu ngay cho mấy anh em trong đội mới được!"

 

"Tôi rửa dâu tây xong rồi này, aaa… Ngon quá!"

Thịt quả tươi mới, nước sốt chua ngọt tan ra giữa môi răng, kết hợp với hương thơm thanh mát thoang thoảng, đúng là ngon không thể tả!

"Giờ thì tôi cuối cùng cũng hiểu vì sao thứ đồ đắt đỏ thế này vẫn có người mua... ngon quá đi mất! Nếu mà..."

"Nếu mà cái gì? Sao cậu lại..."

"Khoan, khoan đã! Vừa rồi… hình như có cái gì đó vừa lướt qua tinh thần vực của tôi! Mấy người có cảm giác gì không?"

"Tôi, tôi cũng thấy vậy! Như có một luồng khí mát lành lướt qua, giờ đầu óc tôi tỉnh táo hẳn ra rồi, không chịu nổi, tôi muốn ăn thêm một miếng nữa!"

"Dễ chịu thật đấy, đúng là cảm giác như có người đang massage cho tinh thần vực vậy!"

"Trời ơi, tôi bây giờ chỉ muốn lăn một cái, thoải mái gì mà quá sức!"

"Hiệu quả này thật thần kỳ, tôi muốn đặt thêm đơn nữa ngay lập tức!"

Đứng ở cửa, thẩm kiện viên chậm chạp không muốn rời đi, thu hết thần thái và lời nói phấn khích của những người kia vào mắt, vào tai. Anh ta quay sang nhìn Bố Đặc vừa ăn xong nửa quả dâu tây, nuốt nước bọt hỏi với giọng khàn khàn:

"‘Massage cho tinh thần vực’ là có ý gì? Mấy người rốt cuộc ăn phải thứ gì vậy?"

Nếu không phải còn sót lại vài phần lý trí, anh ta thật sự rất muốn nhào tới lắc mạnh Bố Đặc một trận: Không thể nói rõ ràng ra được à?!

Bố Đặc liếm môi, nuốt nốt miếng dâu tây cuối cùng. Quả đó rất to, ăn thực sự đã miệng, nhưng xong rồi vẫn thấy chưa đủ. Nghĩ lại thì hối hận quá, lúc ấy đáng lẽ nên mạnh tay mua hai quả mới phải!

Nhìn vào ánh mắt tha thiết của thẩm kiện viên, Bố Đặc ngượng ngùng cười:
"Tôi thấy tốt nhất là anh tự mình mua ăn thử đi rồi sẽ biết. Tôi chỉ có thể nói, thân là giống đực, không ai có thể cưỡng lại được. Cách Ân không nói dối đâu, mấy lời đồn kia cũng là thật đấy. Loại trái cây này thực sự có tác dụng trấn an tinh thần vực."

Lời này nói ra đã quá rõ ràng. Thẩm kiện viên không dám tin, nhìn chằm chằm vào quả dâu tây đã bị cắn dở trong tay đối phương, mắt chớp liên tục —
Ý của Bố Đặc là… trái cây của cửa hàng Ngải Tô có thể chữa được tinh thần hỗn loạn?

“Thình thịch! Thình thịch!”
Thẩm kiện viên nghe rõ tiếng tim mình đập mạnh. Anh ta lập tức kéo xe trở về, không hỏi gì thêm nữa mà xoay người rời đi trong vội vàng.

Anh cần phải lập tức về đặt hàng!
Bất kể có thật sự chữa được chứng rối loạn tinh thần hay không, chỉ riêng mùi hương quyến rũ và vị nước trái cây ngọt lành ấy thôi, cũng đủ khiến người ta không thể không nếm thử một lần! Không ăn thử, thật sự là có lỗi với chính mình!

Lận Tô nhìn vào phần lợi nhuận trên giao diện quản lý cửa hàng online. Dù không bằng số tiền đơn hàng từ Bộ chấp pháp, nhưng dòng tiền này lại khiến cậu vui hơn hẳn, vì điều đó chứng minh, cho dù không dựa vào Bộ chấp pháp, nhà họ cũng vẫn có thể duy trì cuộc sống.

"Chỗ tiền này để anh giữ đi, muốn mua gì thì cứ lấy từ đó, đừng tiết kiệm cho tôi làm gì."
Lận Tô cười tủm tỉm, vừa nói vừa vươn tay vuốt một cái lên cái đuôi to bên cạnh William.

Tục ngữ chẳng phải đã nói sao, cậu phụ trách kiếm tiền nuôi nhà, tức phụ thì chỉ cần xinh đẹp như hoa là được — cho nên việc vòng tay vàng, dây chuyền gì đó phải sớm lên lịch trình thôi!

Càng nghĩ Lận Tô càng cảm thấy, đại hồ ly lông trắng nhà cậu mà đeo thêm trang sức vàng thì vừa cao quý vừa tao nhã. Hiện tại trên chân William đang đeo chiếc lục lạc cậu treo lên, ánh sáng chói lóa vô cùng bắt mắt.

Quả nhiên, ánh mắt của cậu vẫn là rất tốt!

William hoàn toàn không ngờ Lận Tô lại tin tưởng mình như vậy. Dù lợi nhuận của cửa hàng chưa nhiều, nhưng thái độ không hề do dự của cậu khiến anh thấy lòng mình như được sưởi ấm. Tiểu giống cái này luôn chạm đến nơi mềm mại nhất trong tim anh.

Khóe môi khẽ nhếch, đôi mắt vàng ánh lên tia dịu dàng. William khẽ vẫy đuôi, chuẩn bị chủ động quấn lấy mắt cá chân của Lận Tô thì bất chợt phát hiện con thỏ ngốc đang nằm trên giường kia, đôi mắt tròn nhỏ đang nhìn chằm chằm vào Lận Tô không chớp, ánh mắt đầy tham vọng rõ ràng!

William nheo mắt, nhân lúc Lận Tô không chú ý, đột nhiên duỗi chân — đạp một cái!

"Bịch!"
Lận Tô, đang chú ý vào cửa hàng online, giật mình quay đầu:
"Ây? Tiếng gì thế?"

William chớp mắt vô tội, đuôi lập tức quấn lấy mắt cá chân Lận Tô, lấy lòng cọ cọ vài cái.

Lực chú ý của Lận Tô lập tức bị dời đi, ánh mắt sáng bừng lên, khóe môi cong cong, tay duỗi ra xoa xoa hai cái.

Cảm giác mềm mịn mượt mà đúng là sờ không chê vào đâu được.

 

Con thỏ đen béo ụt ịt ngã trên mặt đất, mắt đỏ lừ như đèn muỗi chuyển sang vòng tròn trắng, chân sau khẽ run rẩy, phát ra một tiếng đầy ủy khuất:
“Kỉ!”

Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chap bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo