Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/2VewrkrIyO
MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!
Triệu An nhìn William xuất hiện ở cửa nhà. Dưới trạng thái nửa thú hóa, giống đực cao lớn, với khí chất đĩnh đạc ấy mang theo một vẻ đẹp yêu tà đầy quyến rũ.
Đôi đồng tử thú màu vàng kim quét về phía cậu ấy, chỉ một cái liếc mắt, Triệu An như bị một con dã thú hung tợn khóa chặt, đến cả hô hấp cũng thoáng chốc trở nên dồn dập.
Mãi đến khi ánh mắt kia rời đi, nỗi sợ sâu trong lòng mới dần tan biến.
Triệu An khẽ chớp mắt, cố trấn định lại cảm giác hỗn loạn đang cuộn trào. Nhưng cảm giác quen thuộc William mang đến lại càng lúc càng rõ rệt, khiến cho đáp án mà cậu ấy chỉ dám mơ hồ phỏng đoán... dường như ngày càng trở nên sống động.
"Anh Triệu, hôm nay tới đây thôi nhé, hẹn gặp lại vào ngày mai."
Đối diện với đôi mắt đen ngập tràn ý cười của Lận Tô, Triệu An vội gật đầu: "À… được, vậy hẹn tối ngày mai gặp."
Rời khỏi nhà Lận Tô, lên xe rồi mà Triệu An vẫn không nhịn được quay đầu lại nhìn về phía hai người đang đứng trước cửa.
Giống đực cao lớn, lạnh lùng đến thấu xương, thế mà khi nhìn về phía Lận Tô, đôi mắt thú màu vàng kim ấy lại dịu dàng như nước.
Triệu An quay đầu, suy nghĩ miên man. Cái đáp án vừa xuất hiện trong đầu khiến cậu ấy thấy khó mà tin nổi.
Lận Tô ôm thỏ tai dài trong lòng, con thỏ đột nhiên cứng người lại rồi bị nhét vào lòng William:
"Nè, nếu anh ra đây là để tìm nó thì ôm cho chắc."
Nói rồi còn đưa tay chọt nhẹ mũi Nhảy Nhảy mềm mại:
"Thấy hai ngươi thân thiết thế này, tôi cũng yên tâm rồi."
Trước đây cậu thật sự lo William sẽ không hòa hợp được với con thỏ này. Dù sao thỏ… cũng là một món trên thực đơn của hồ ly.
Nhưng giờ nhìn một hồ một thỏ ở chung hài hòa như vậy, Lận Tô cảm thấy bản thân đúng là lo xa quá rồi.
William dịu dàng thế kia, sao lại ghét bỏ một con thỏ nhỏ chứ!
William ôm "đại ngốc" vào lòng, lặng im mím môi.
Sau khi Triệu An rời đi không bao lâu, Lận Tô liền liên hệ với Mục Ân, hẹn thời gian thu mua rau quả. Nhân tiện, cậu cũng nhờ bộ trưởng Mục giới thiệu vài công nhân giúp tu sửa hai mảnh sân cho sạch sẽ.
Tô Cẩm nghe vậy thì tới hỏi: "Bộ trưởng Mục bảo khi nào đến?"
"Sáng mai."
"Vậy buổi chiều cha ra trấn mua thêm ít hạt giống."
"Để con đi cho, Thư phụ. Mua nhiều một chút hạt giống tinh lọc, mai con gửi cho bộ trưởng Mục mang về luôn."
Bây giờ còn sớm, đi một vòng rồi về vẫn kịp. Nói xong, Lận Tô định ra sau đẩy xe ba bánh thì chợt nhớ ra điều gì:
"Đúng rồi Thư phụ, tiện thể đưa Đinh Đinh đi bảo trì luôn."
Cái robot nhỏ trong nhà vì quá cũ, mỗi lần chạy là rung cả nền nhà, gần đây cậu toàn để nó ngủ đông, rủi không may nó hư chỗ nào nổ tung thì không hay.
Tô Cẩm nghe vậy, vào phòng bế con robot chân ngắn đặt lên thùng xe:
"Thật sự không cần cha đi cùng con sao?"
"Không cần đâu ạ, con đi rồi về liền. Thư phụ nếu rảnh thì giúp con xử lý con gà một chút, anh Triệu đặt rồi, hẹn tối mai tới lấy."
"Được, lát nữa cha làm, con đi đường cẩn thận."
"Yên tâm, con đi đây."
Lận Tô nhét thêm mấy quả cam, táo lên xe, định lát nữa ghé qua La gia đưa cho hắn một ít, tiện thể trả nợ hạt giống.
Chào tạm biệt Tô Cẩm xong, cậu đạp xe ba bánh ra khỏi nông trường số 13.
Ánh nắng rực rỡ, gió nhẹ mơn man mặt. Sau khi đến trấn trên, việc đầu tiên Lận Tô làm là ghé tiệm vàng, chỗ lần trước cậu đã để ý sợi dây xích vàng cho đại hồ ly từ lâu mà vẫn chưa mua được.
Tiếp đón cậu vẫn là giống đực trẻ lần trước. Vừa thấy cậu, người kia đã tươi cười:
"Ngài lại đến nữa à?"
"Anh còn nhớ tôi sao?" Lận Tô hơi bất ngờ. Tiệm vàng này buôn bán không tệ, khách ra vào nhiều, không ngờ mới đến một lần mà người ta vẫn nhớ.
"Dĩ nhiên. Giống cái vừa đáng yêu lại xinh đẹp như ngài không dễ gặp đâu. Hôm nay muốn mua gì vậy?"
Lời khen vốn là bình thường, nhưng nghe “đáng yêu xinh đẹp” vào tai Lận Tô lại thấy hơi... kỳ kỳ.
"Tôi thích người khác khen tôi anh tuấn tiêu sái hơn. Tôi muốn mua một sợi dây chuyền vàng và mặt dây đi kèm."
Nhân viên tiếp tân bị câu "anh tuấn tiêu sái" làm sửng sốt, nhưng không dám hỏi nhiều, chỉ cười đáp:
"Dây chuyền vàng ngài muốn loại dày hay mảnh? Đeo cho mình hay là...?"
"Là cho hồ... bạn lữ tôi. Không cần quá dày, cũng đừng quá mảnh. Lấy cho tôi vài mẫu xem thử đi."
Trong thế giới này, vàng không thuộc dạng kim loại hiếm. Vì không có tính năng đặc biệt, nó chỉ đơn thuần được yêu thích bởi màu sắc lấp lánh, nhất là trong giới thú nhân. Giá cả cũng không quá cao so với thế giới cũ của Lận Tô.
Sau một hồi lựa chọn, Lận Tô chọn được một sợi dây chuyền vàng có độ dày vừa phải. Loại quá dày nhìn kệch cỡm, đeo lên sẽ làm đại hồ ly nhà cậu ra vẻ nhà giàu mới nổi; còn loại quá mảnh thì dễ đứt. Loại trung đẳng này vừa vặn, tinh tế mà chắc chắn.
"Bên này là mặt dây. Có hình khế ước thú và cả khế ước thực vật. Ngài thích loại nào?"
"Khế ước thú sao. Có hình hồ ly không?"
"Cái mặt dây hồ ly này bán thế nào?"
Lận Tô vừa mới hỏi, thì một giọng nói lạ chợt chen vào.
Nhân viên tiếp tân hơi sửng sốt, có phần ngượng ngùng cười nói:
"Hai vị đều muốn xem món mặt dây hồ ly này sao?"
Lận Tô nghiêng đầu nhìn sang, bắt gặp một giống cái trẻ tuổi, mặc sơ mi trắng và quần yếm. Đối phương kiểu tiểu công tử, ánh mắt nhìn cậu đầy khinh miệt, không thèm che giấu.
Thấy Lận Tô đang nhìn mình, đối phương hừ lạnh một tiếng:
"Nhìn gì, cái mặt dây này, tôi muốn lấy."
Nhân viên tiếp tân lộ vẻ khó xử, quay sang hỏi Lận Tô:
"Ngài có thể xem mẫu khác được không?"
"Này, nhanh lên đi, tôi đang đợi!" Đối phương không kiên nhẫn thúc giục.
Lận Tô không định làm khó nhân viên:
"Trừ cái đó ra còn mẫu mặt dây hồ ly nào khác không?"
"Còn một mẫu nữa, để tôi tìm cho ngài xem."
"Được."
Nhân viên tiếp tân không ngờ Lận Tô lại cư xử thông tình đạt lý như vậy. Nói chung ở cửa tiệm này, khách hàng là giống cái chiếm đa số, mà phần lớn lại khá kiêu căng, tùy hứng, như vị vừa rồi không ngừng giục giã kia.
Ngay khi thấy hai người cùng lúc nhắm trúng một món mặt dây chuyền, hắn đã bắt đầu đau đầu. Mấy màn tranh giành như vậy, gần như ngày nào cũng có người diễn ngay trong tiệm.
Hắn vốn đã chuẩn bị tinh thần để đứng ra can ngăn, lại không ngờ tiểu giống cái khiến hắn ấn tượng sâu sắc này lại dịu dàng mà chủ động nhường bước.
Một người hiểu lý lẽ thế này thật sự dễ khiến người ta sinh thiện cảm.
Nhân viên tiếp tân cảm kích mỉm cười với Lận Tô, nhanh chóng tìm hộp gói mặt dây chuyền hồ ly vàng của người kia lại.
Đứng trước quầy, Tạ Bạch hếch cằm về phía Lận Tô, ra vẻ khoe khoang:
"Chắc có người không biết đâu nhỉ? Mặt dây hồ ly này là tác phẩm mới nhất của đại sư Khải Luân, giới hạn bán toàn tinh vực đó. Những mẫu hồ ly khác làm sao so được với cái này?"
Lận Tô dựa người vào quầy, ánh mắt đen lướt qua các mặt dây chuyền bên dưới. Thật ra cậu cũng không nhất định phải lấy hồ ly. Chẳng qua William hiện tại đang trong trạng thái nửa hồ nửa người, nên cậu mới theo bản năng muốn xem thử mặt dây hình hồ ly có hợp không. Cũng chỉ là xem thôi, chưa đến mức phải mua.
Tầm mắt dừng lại ở một bông hồng vàng nhỏ xinh. Trên đó khảm một viên hồng ngọc, dưới ánh đèn chiếu rọi, tỏa ra ánh sáng lấp lánh khiến người ta không thể rời mắt.
Làn da của William trắng như tuyết, nếu phối thêm sắc vàng kim sẽ càng tôn lên khí chất quý phái. Có điều vàng toàn bộ thì hơi đơn điệu, điểm xuyết viên hồng ngọc này thì vừa hay chạm đúng gu của cậu.
"Giúp tôi gói mặt dây chuyền hình hoa hồng này lại đi."
"À… được ạ." Nhân viên tiếp tân ngẩng đầu nhìn món Lận Tô chọn, có phần tiếc nuối. Quả thật như Tạ Bạch đã nói, chiếc hồ ly vàng là tác phẩm mới nhất của đại sư Khải Luân, một trong những nghệ nhân nổi danh nhất đế quốc. So với danh tiếng đó, bông hoa hồng tuy đẹp, nhưng có vẻ bình thường hơn một chút.
"Thật ra trong tiệm còn có mẫu mới khác của đại sư Khải Luân, nếu ngài muốn thì..."
"Thôi đi, người ta đã nói là muốn cái đó rồi, anh còn lắm lời làm gì?"
Tạ Bạch liếc mắt khinh miệt nhìn Lận Tô, giơ chiếc túi đựng mặt dây lên, hất cằm:
"Cảm ơn nhé."
"Cậu đang nói chuyện với tôi à?"
Từ nãy giờ vẫn im lặng, Lận Tô đột nhiên ngước mắt, đôi mắt đen thâm trầm nhìn thẳng vào kẻ cứ luôn tìm chuyện gây sự:
"Không cần cảm ơn, vì vốn dĩ tôi cũng không định lấy món đó. Cậu thích thì cứ lấy."
Lời vừa dứt, cậu khẽ cong môi, cười nhàn nhạt mà rộng lượng.
Nhân viên tiếp tân đứng sau quầy đột nhiên siết chặt nắm tay. Đẹp thật đấy! Ban đầu hắn còn tưởng tiểu giống cái này quá ôn hòa, dễ bị bắt nạt, hoàn toàn không ngờ người ta căn bản chẳng thèm để đối phương vào mắt.
Tạ Bạch hoàn toàn không ngờ Lận Tô sẽ nói như vậy, sắc mặt sầm xuống, tức giận quăng cái túi lên mặt quầy:
"Mày có ý gì?!"
Lận Tô khẽ siết người. Là giống cái, tuy thân hình cậu không thể sánh với đám giống đực trời sinh cao lớn, nhưng giữa giống cái với nhau thì vẫn thuộc hàng cao gầy nổi bật.
Trước mặt là một kẻ lùn hơn cậu cả cái đầu, lại cứ ưỡn ngực chống nạnh la hét, trông y như một trò hề. Mà Lận Tô thì chỉ yên lặng đứng đó, không nói gì cũng tự toát ra khí chất thanh sạch, trầm tĩnh khiến người ta khó lòng rời mắt.
Vây xem xung quanh bắt đầu xì xào:
"Giống cái này ở đâu ra vậy, làm ầm ĩ nơi công cộng, chẳng có chút quy củ nào."
"Ơ, không có ai quản à? Nếu chỗ này là như vậy thì lần sau tôi không đến nữa!"
"Cái cậu cao cao kia là nhà ai thế? Khí chất thật tốt. Hay là tôi qua hỏi xin bí quyết xem làm sao rèn được khí chất như thế?"
Tiếng bàn tán không hề nhỏ, rõ ràng chẳng thèm e dè.
Tạ Bạch nghe những lời đó, mặt trắng bệch rồi đỏ ửng lên, trông như bị tát vào má.
Lận Tô vẫn đứng yên tại chỗ, ánh mắt trầm tĩnh nhìn thẳng Tạ Bạch, như thể đang quan sát một vai hề vô nghĩa.
Càng bị đối xử bằng sự trầm lặng ấy, Tạ Bạch càng mất kiểm soát.
Cuối cùng, chịu không nổi không khí xung quanh, cậu ta dậm chân, chỉ tay vào mặt Lận Tô hét lên:
"Mày có biết Hùng phụ tao là ai không?!"
Nếu không phải vì An Diệp muốn làm quen với giống cái có dị năng tinh lọc đặc biệt kia, cậu ta đâu có ngu gì rời khỏi Thủ Đô Tinh, lặn lội đến nơi hoang vắng này chịu khổ!
"Hùng phụ tôi ở tinh cầu North, chính là phó—"
"Tạ Bạch, em đang làm gì đó?"
Tiếng quát bất ngờ vang lên cắt ngang lời cậu ta, khiến những người xung quanh cũng khó chịu.
"Trời ơi, như này thật mất hứng. Tôi còn đang hóng xem cha cậu ta là ai cơ mà!"
"Không nói được nữa thì lôi cha ra? Có người còn làm thế à? Đúng là sống lâu mới thấy!"
Bị tiếng xì xào xung quanh chọc đến phát khóc, Tạ Bạch đỏ hoe cả mắt, nhìn về phía giống đực cao lớn đang bước đến, bật khóc nhào vào lòng anh ta:
"Tô Cách, sao bây giờ anh mới đến! Có người bắt nạt em!"
Lận Tô cau mày nhìn sang giống đực kia, trong đáy mắt đã lộ rõ vẻ mất kiên nhẫn.
Tô Cách hơi ngẩn người khi bắt gặp ánh mắt đen láy, trong trẻo mà sắc bén của Lận Tô. Anh ta đẩy Tạ Bạch đang níu lấy ngực áo mình ra, cúi đầu nhìn tiểu giống cái nước mắt ngắn dài đang oán trách đầy ấm ức.
"Sao thế này?"
Tạ Bạch vừa khóc vừa kéo áo Tô Cách, đôi mắt đỏ hoe không ngừng cáo buộc Lận Tô.
"Không phải như vậy. Là vị tiên sinh này vẫn luôn nói năng lỗ mãng."
Nhân viên tiếp tân sau quầy cuối cùng cũng lên tiếng, rồi lập tức có người đứng bên cạnh phụ họa:
"Chúng tôi đều đứng đây nhìn rõ cả, người ta chẳng nói gì hết. Cậu ta cứ như tự viết kịch bản rồi tự diễn luôn vậy. Diễn giỏi thế sao không đi debut đi?"
"Trời ơi, bạch liên hoa hóa tinh rồi à, ghê quá!"
"Tô Cách, không phải vậy đâu, anh nghe em nói đi mà…"
Lời bàn tán mỗi lúc một nhiều, hốc mắt Tạ Bạch đỏ càng thêm, ánh mắt nhìn về phía Lận Tô ngập tràn oán giận.
Lận Tô nghiêng đầu, lễ phép nói với nhân viên tiếp tân:
"Cảm ơn anh đã bênh tôi. Phiền gói mặt dây hình hoa hồng lại cho tôi nhé."
"Không cần khách sáo, tôi làm ngay đây."
Nhân viên nhanh chóng gói món trang sức và sợi dây chuyền vàng lại cẩn thận, liền nghe tiểu giống cái trước mặt lên tiếng, giọng nhẹ nhàng nhưng lạnh lẽo:
"Tôi không có hứng thú với việc Hùng phụ cậu là ai. Dù sao có thể dạy ra một đứa như cậu, chắc cũng chẳng ra gì, khỏi cần giới thiệu."
Đôi mắt đen sâu lắng quét qua người Tạ Bạch, lạnh nhạt như nước. Dù Tô Cách đang đứng bên, Lận Tô cũng chẳng hề liếc mắt tới, chỉ bình tĩnh nhận lấy chiếc túi từ tay nhân viên:
"Cảm ơn."
Nhìn theo Lận Tô rời đi, không khí trong tiệm vàng đột nhiên náo nhiệt hẳn lên: "Oa trời, tôi thích cái tính cách này của cậu giống cái đó!"
"Hào sảng ghê, nhìn nhỏ nhỏ con vậy mà không ngờ lại nói ra những lời cứng cỏi đến thế!"
"Còn cả cái ánh mắt lúc nãy nữa, tuy không có tính công kích, nhưng lại có tính vũ nhục cực mạnh có đúng không? Bị nhìn một cái không mặn không nhạt, cứ như nhìn một cọng cỏ trên mặt đất vậy, cảm giác như cậu ta còn chẳng thèm để chuyện này vào mắt!"
"Không biết vì sao nhưng tôi chỉ thấy 'soái' hết sức!"
Nghe những lời bàn tán sôi nổi xung quanh, Tạ Bạch sắc mặt tái nhợt mím môi, trong ánh mắt tràn đầy ủy khuất không cam lòng. Từ nhỏ đến lớn cậu ta chưa từng phải chịu đựng sự tức khí như vậy, ở Thủ Đô tinh ai mà không phải nói chuyện theo ý hắn.
Quả nhiên cái nơi thâm sơn cùng cốc quái quỷ này chính là khắc tinh với cậu ta!
Tô Cách thu hồi ánh mắt khỏi người Lận Tô, giấu đi vẻ kinh ngạc tận đáy lòng, lạnh nhạt nói với Tạ Bạch bên cạnh: "Đi thôi."
"Tô Cách, em vừa mới thật sự..."
"Không cần giải thích với tôi, tôi chỉ phụ trách bảo hộ an toàn của em, mặt khác không liên quan đến tôi." Tô Cách nói xong liền xoay người đi ra ngoài trước. Tạ Bạch trên mặt xuất hiện một khoảnh khắc trống rỗng, nhưng thực mau liền lại biến thành bộ dáng đáng thương hề hề, xách lên cái túi trên quầy đáng thương mà đuổi theo ra ngoài: "Tô Cách anh chờ em với."
Lận Tô từ tiệm vàng ra, quơ quơ đồ trong tay, khóe môi nhếch lên một độ cong, có chút gấp không chờ nổi muốn thấy dáng vẻ của đại hồ ly khi đeo lên.
Sải bước lên xe ba bánh, trên đường đi đến cửa hàng hạt giống, cậu đưa Đinh Đinh đến cửa hàng bảo trì. Đinh Đinh quả thật có chút già rồi, chủ tiệm bảo trì thấy nó giật giật, luôn miệng hỏi đi hỏi lại cậu có phải thật sự muốn sửa chữa mà không phải đổi mới hay không, còn cố ý kiến nghị cậu đổi một con robot mới. Dòng robot này hiện giờ đều đã bị đào thải, cho dù có phục hồi lại, chip cũ cũng không dùng tốt.
Lận Tô nghĩ vật nhỏ này tuy đã cũ, nhưng ở nhà Tô Cẩm cũng đã sinh sống nhiều năm, Tô Cẩm và Cain vẫn luôn không nỡ vứt bỏ cũng là vì đã có tình cảm.
Cuối cùng cậu thương lượng với chủ tiệm đổi cho Đinh Đinh một cái xác ngoài mới, còn chip thì giữ nguyên là được.
Sau khi giao tiền đặt cọc và hẹn thời gian lấy, Lận Tô liền đi đến cửa hàng hạt giống.
Thấy cậu, chú La cười đón: "Nhóc con, Thư phụ con lần này sao không đi cùng con vậy?"
"Trong nhà có việc đi không được, cho nên lần này chỉ có con đi thôi. Chú La, mấy quả này được thu hoạch từ hạt giống lần trước con mua của chú đó, con mang đến một ít cho chú nếm thử."
Chú La đang định nói chuyện, bỗng nhiên im bặt khi nhìn thấy những quả cam, quả táo trên tay Lận Tô, há hốc miệng vài cái, trong mắt tràn đầy kinh ngạc: "Nhóc con, trái cây này thật sự là con trồng ra sao?"
Lận Tô cười gật đầu, đặt trái cây trong tay lên trước mặt chú La: "Tuy là con trồng nhưng cũng nhờ hạt giống của chú, cho nên chú đừng khách sáo nhé. Con đến đây cũng là muốn mua thêm ít hạt giống."
Sự chú ý của chú La hoàn toàn dồn vào mấy quả trái cây này. Những quả táo to tròn, những quả cam vàng óng tươi mới, còn chưa ăn nhưng hương thơm lan tỏa trong không khí đã đủ mê người.
"Nhóc con muốn mua gì, để chú lấy cho con."
Nhìn chú La trở nên càng nhiệt tình, Lận Tô cười nói: "Phiền toái chú giúp cọn..."
Lận Tô muốn số lượng và chủng loại không hề ít, chú La phải chia làm vài lần mới bổ sung đủ, sau đó chuyển lên xe đẩy nhỏ thì nhịn không được nói: "Mua nhiều hạt giống như vậy, nhà con có thể gieo hết không?"
Tổng cộng 500 kg hạt giống tuyệt đối không phải là số lượng nhỏ.
"Yên tâm đi chú La, sẽ không lãng phí đâu ạ."
"Về cẩn thận một chút, giúp chú gửi lời hỏi thăm tới Thư phụ con!"
"Dạ, con đi đây."
Nhìn theo Lận Tô rời đi, chú La cười ha hả xoay người trở về tiệm, vào cửa thì thấy quả cam quả táo trên bàn, trong lòng lộp bộp một chút. Hưng phấn quá nên ông ấy đã quên mất, thứ này không qua tinh lọc căn bản không ăn được, nhưng nếu được đế quốc thu mua thì lại đáng giá không ít tiền. Vừa nãy ông quá kinh ngạc nên quên từ chối.
Vuốt ve quả táo, quả cam trong tay, xung quanh toàn là hương trái cây tươi mát dễ chịu. Chú La nuốt một ngụm nước miếng, trái cây tốt như vậy, không thể ăn thật sự quá đáng tiếc.
Hay là cắt một miếng nếm thử?
Dù sao không ăn cuối cùng cũng sẽ hư, lỡ đâu có thể ăn được thì sao?
Nghĩ vậy chú La bóc vỏ một quả cam, trong nháy mắt hương cam nồng đậm liền lan tỏa. Chú La hít sâu vài hơi, chỉ cảm thấy mùi hương này vừa chữa lành lại vừa dễ ngửi.
Chờ vỏ cam bóc xong, bên trong là múi cam no đủ nhiều nước. Bẻ một múi, chú La đặt dưới mũi ngửi ngửi, sau đó mới cẩn thận bỏ vào trong miệng.
Nước sốt chua ngọt bùng nổ trong khoang miệng, hương cam nồng đậm cùng vị ngọt chảy xuôi giữa kẽ răng, không hề có vị chua chát trong tưởng tượng, ngược lại ngon đến mức linh hồn cũng muốn xuất ra.
Đối với chú La, người chỉ ăn qua dinh dưỡng tề, dù biết đế quốc có rau quả tinh lọc, nhưng vì giá cả đắt đỏ nên chưa mua bao giờ.
Bởi vậy ông ấy chưa từng có cơ hội thật sự trải nghiệm hương vị của nguyên liệu nấu ăn là như thế nào.
Giờ đây, ăn quả cam chua ngọt ngon miệng trong tay, chú La có một loại xúc động muốn khóc. Trên đời này cư nhiên có đồ ăn ngon như vậy, không biết vì sao lại bỗng nhiên cảm thấy đặc biệt hạnh phúc.
Chú La cẩn thận thu lại số táo và cam còn lại trên bàn, chuẩn bị mang về cho người trong nhà nếm thử.
Đồng thời trong lòng cũng tràn đầy cảm kích với Lận Tô. Ông không nghĩ tới lúc trước chỉ vì một chút thiện tâm mà đưa ra mấy hạt giống, cư nhiên sẽ nhận được hồi báo lớn đến vậy.
Tiểu giống cái kia nhìn là biết người có phúc khí, không nghĩ tới còn là người sở hữu năng lực tinh lọc.
Nói vậy nhất định rất được Thần Thú sủng ái.
Lận Tô từ cửa hàng hạt giống ra, trên đường trở về tiện thể đi qua cửa hàng bảo trì để đón Đinh Đinh.
Được thay xác ngoài mới, Đinh Đinh trông to lớn hơn rất nhiều.
Ban đầu chỉ cao bằng cẳng chân cậu, giờ đã đến eo.
Tiểu robot chớp một đôi mắt to tròn, nhìn thấy cậu liền ngoan ngoãn kêu một tiếng: "Tô Tô chủ nhân, phải về nhà sao?"
Chủ tiệm bảo trì thấy cậu đến cười ha hả nói: "Vừa hay tiện tay giúp cậu rửa sạch và bảo trì lại chip, thay xác ngoài mới xong, nó còn có thể dùng thêm một đoạn thời gian nữa."
"Cảm ơn ông chủ."
"Ai, đừng khách khí, tiện tay thôi, lần sau có hỏng hóc gì cứ đến đây là được."
"Vâng."
Lận Tô đi qua chuẩn bị bế Đinh Đinh lên xe, kết quả bị Đinh Đinh từ chối.
Chớp chớp hai cái mắt to, Đinh Đinh phát ra âm thanh máy móc: "Đinh Đinh có thể tự mình đi."
"Vậy thì đi đi." Lận Tô buồn cười mà sờ sờ cái đầu lớn của Đinh Đinh, chào cửa chủ cửa hàng, mang theo Đinh Đinh về nhà.
Trên đường về, Đinh Đinh và hạt giống cùng co lại trong thùng xe, đôi mắt to chớp chớp: "Hiện tại Đinh Đinh cảm thấy toàn thân tràn đầy sức lực, Đinh Đinh có thể giúp chủ nhân chia sẻ việc nhà, Đinh Đinh không cần về hưu."
Nghe tiểu robot nói, đôi mắt đen của Lận Tô nổi lên ý cười ôn nhu: "Đúng vậy, Đinh Đinh có thể không cần về hưu, còn có thể sống thật lâu."
"Dạ, Đinh Đinh sẽ mãi mãi làm bạn bên cạnh chủ nhân ^_^"
Tục ngữ có câu người lão gian, ngựa lão hoạt. Vạn vật sống lâu rồi đại khái đều dính chút linh tính.
Lận Tô cũng không biết tiểu robot như Đinh Đinh có phải vì sống cùng con người lâu ngày mà nhiễm "nhân khí", trở nên càng ngày càng giống nhân loại hay không. Nếu thật sự có thể như thế cũng không phải chuyện xấu.
Trên đường trở về, Lận Tô đạp xe cực nhanh. Thân thể cậu hiện tại tốt hơn trước rất nhiều, tâm trạng lại không tồi, dù chở một xe đồ vật cũng đạp ra khí thế của một chiếc xe thể thao.
Từ xa thấy dãy nhà trệt của nông trường số 13, Lận Tô dùng hết sức đạp xe ba bánh. Người đi đường thấy cậu đến, sôi nổi dừng lại, nhìn một đống đồ vật trong thùng xe, nhịn không được tụm lại bàn tán: "Nhà Lận Tô hiện giờ đúng là không thể đùa được, muốn mua cái gì thì mua cái đó, vừa rồi anh có thấy không, trong xe còn có cả một con robot!"
"Còn nhớ robot cũ trong nhà Cain không, hỏng như vậy mà không nỡ vứt, giờ thì nói đổi mới liền đổi mới."
"Còn có cái túi kia trong xe cũng không biết là thứ gì."
"Mọi người không biết chuyện vừa nảy sao?"
"Vừa nãy sao?"
"Vừa nãy có một chiếc huyền phù hỏi thăm vị trí nhà cậu ta, mọi người nói xem liệu hoa quả tinh lọc của nhà cậu ta có phải thật sự thần kỳ như vậy không, anh xem Cain hiện tại tốt thế kia, thật sự muốn nếm thử xem sao."
"Sao, nhà anh có tiền à, hoa quả tinh lọc đắt lắm đấy?"
"Chính vì đắt nên mới do dự đó!"
Bằng không đã sớm mua, còn đứng đây lưỡng lự làm gì nữa, thật là!
...
Lận Tô không biết những người này ở sau lưng mình đã thảo luận cái gì. Trên đường trở về, thấy chiếc huyền phù màu trắng xa lạ đỗ trước cửa nhà, trong mắt cậu lóe lên nghi hoặc.
Từ trên xe ba bánh bước xuống, Lận Tô đẩy xe đi vào nhà: "Thư phụ, trong nhà có khách ạ?"
Giọng nói vừa dứt, cậu liền chú ý tới ba người đang đứng trong sân, trừ một người có chút xa lạ ra, hai người còn lại, một cao một thấp, cậu vừa mới gặp cách đây vài tiếng.
Còn không phải là tiểu giống cái tùy hứng kiêu ngạo kia cùng cái giống đực đột nhiên xuất hiện sao!
Lận Tô nhẹ nhàng nhướng mày, dựng xe ba bánh ở cửa, đối diện với đôi mắt đen tràn ngập kinh ngạc của Tạ Bạch: "Các người đến gây sự à?"
Tác giả có lời muốn nói: William: Híp mắt.