Đại Hồ Ly Lông Xù Rất Đáng Yêu - Chương 30

Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter

Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và

MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!

👉 https://s.shopee.vn/2VewrkrIyO

MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!

Bị Lận Tô xách trong tay, con thỏ tai dài lông đen vốn đang lủng lẳng đạp hai chân giữa không trung bỗng dưng cứng người lại, chỉ cảm thấy một luồng sát khí lạnh lẽo lặng lẽ tỏa ra xung quanh.

“Kỉ!”

Nó đáng thương rụt rụt hai chân trước lại, chà xát vào nhau, đôi mắt đỏ hoe đầy thấp thỏm và chờ mong nhìn về phía Lận Tô.

Lận Tô đúng là hơi kinh ngạc khi con thỏ tai dài này lại tự mò tới tận cửa. Đôi mắt mèo đen nhánh dừng trên cái mũi nhỏ hồng hồng, mềm mềm của nó, đầy ngạc nhiên xen lẫn thích thú. Cậu đưa tay nhẹ nhàng chạm lên đầu nó, vuốt dọc phần cổ nhỏ mảnh của thỏ tai dài. Bộ lông đen nhánh, mềm mượt tuy không bằng đuôi hồ ly nhà cậu nhưng sờ vào cũng rất đã tay.

Ôm thỏ tai dài đến bên giường William, cậu hỏi: “Nó chui vào từ cửa sổ à?”

Cửa sổ vốn đóng kín giờ đã hé một nửa, làn gió mang theo chút lạnh mát thổi vào. Tấm rèm bán trong suốt rủ xuống một bên, nhẹ nhàng đung đưa trong gió, mềm mại lại dịu dàng.

William thu lại cảm xúc nơi đáy mắt, gật đầu coi như thừa nhận. Cái đuôi cáo đặt ở mép giường khẽ đập nhẹ, lộ ra chút cảm xúc không tên.

“Con thỏ này là tôi gặp trong khu rừng Sương Mù lần trước, máu khế ước thú B cấp mà lần đó dùng để chữa cho Hùng phụ chính là của nó.” Vừa nói, tay Lận Tô vẫn không ngừng vuốt ve trên người thỏ tai dài. Con thỏ thích thú dụi sát vào người cậu, đôi mắt đỏ lớn híp lại, phát ra tiếng "mị~" hưởng thụ. “Không ngờ nó có thể tìm được tới tận đây, nhìn cũng khá thông minh.”

Ánh mắt William từ đầu đến cuối đều dõi theo tay Lận Tô, biểu cảm vẫn lạnh nhạt như cũ, môi mím lại, đỉnh đầu cặp tai chó cũng khẽ động, dựng lên cảnh giác.

“Anh ở một mình chắc cũng hơi buồn chán, hay là giữ nó lại làm bạn anh nhé? Nhìn qua cũng khá ngoan ngoãn.” Lận Tô cầm hai chân trước múp míp của thỏ tai dài nâng nó đứng dậy, vừa thấy bàn chân mềm phấn lộ ra trước mắt liền xuýt xoa, “Cái móng thịt nhỏ này, sờ thích thật đó.”

William quay đầu sang một bên, cái đuôi cáo rũ ở mép giường vòng lại cuộn tròn. Hừ, bàn chân của anh cũng mềm mịn thịt dày như vậy, còn sờ đã tay hơn gấp mấy lần!

“William, anh ôm thử xem, cảm giác mềm mềm đã lắm.”

Còn chưa kịp phản ứng, William đã bị nhét thẳng con thỏ vào lòng.

Một người một thú sát vào nhau, cùng lúc cứng đờ.

William cố kiềm chế xúc động muốn ném con thỏ này đi, còn con thỏ thì lập tức rụt người lại nép sát vào lòng anh, đôi mắt đỏ vô tội lại mang theo chút ranh mãnh.

“Sao rồi, giống như cục lò sưởi mini đúng không? Nếu nó có thể tự tìm đến, vậy giữ lại nuôi cũng được.” Lận Tô lại đưa tay vuốt thêm một lượt lông mềm của thỏ tai dài, rồi nhớ ra chuyện ban nãy: “À đúng rồi, vừa nãy Bộ trưởng Chấp Pháp có đến, nói muốn thu mua hạt giống tinh lọc lâu dài. Tôi thấy chuyện này có thể ký kết hợp đồng, nếu ổn định thu nhập thì nhà chúng ta cũng yên tâm hơn. Anh thấy sao?”

William cúi mắt nhìn vào đôi mắt đen tràn đầy mong đợi của Lận Tô. Cảm giác được người đặt trong lòng như vậy... thật tốt.

Anh gật đầu, đôi tai chó run lên một chút không kiềm chế được.

Lận Tô cong mắt cười, vươn tay túm lấy cái đuôi cáo đang rủ một bên, ôm vào ngực cọ cọ vào má. Gương mặt lộ ra lúm đồng tiền nhỏ, cười ngoan ngoãn: “Quả nhiên vẫn là cái đuôi này sờ thích nhất!”

William liếc xéo con thỏ đang thành thật nằm trên đùi mình không dám động, xì, một tiếng đầy ghét bỏ.

Thấy William đồng ý chuyện hợp tác với Mục Ân, tâm trạng Lận Tô cực kỳ tốt, đứng dậy nói: “Vậy hai người chơi với nhau nha, tôi còn chút việc chưa làm xong. Nhớ ở chung đừng có đánh nhau đấy!”

Nhìn theo bóng dáng Lận Tô đi khuất, một người một thỏ vừa mới còn thân thiết lập tức "xoẹt" một tiếng tách nhau ra.

Con thỏ tai dài lông đen cảnh giác nhảy vào góc phòng, quay đầu lại, dùng đôi mắt đỏ cảnh giác nhìn chằm chằm William, còn nhe răng gầm nhẹ, đâu còn chút dáng vẻ ngoan ngoãn trước đó.

William khinh thường liếc nó một cái, dời mắt đi: Hừ, anh còn chưa hạ mình tới mức so đo với một con thú cưng.

Huống chi —— William quẫy nhẹ cái đuôi cáo nhọn của mình, còn cố tình vẫy vẫy về phía con thỏ tai dài kia!

---

Lúc này tại Bộ Kiểm Tu Hậu Cần số 3 của Quân Khu cầu North, không khí hơi căng thẳng. Bố Đặc ném cái cờ-lê sang một bên, sau đó ngồi bệt luôn xuống đất, mở miệng hỏi:

“Các người có liên hệ được với Cách Ân không?”

Câu này vừa nói ra, cả phòng kiểm tu vốn đang ồn ào bỗng lặng đi ba phần.

Bố Đặc cũng đã quen với loại im lặng này. Mấy người lính cũ như bọn họ đều đang ở ranh giới giữa xuất ngũ và chuyển ngành. Cứ chờ xem ai chịu không nổi trước, một khi tinh thần của bọn họ bộc phát bệnh, lúc đó buộc phải rời khỏi quân đội, về nhà chờ... chết. Không lâu trước, người trẻ nhất trong số họ là Cách Ân, đã bị chẩn đoán mắc tinh thần hỗn loạn, hơn nữa còn có dấu hiệu chuyển từ cấp D lên cấp C, tình trạng càng ngày càng nặng.

Mà loại tình huống như Cách Ân cũng chẳng phải hiếm. Mấy năm nay, có bao nhiêu người rời đi vì chứng tinh thần hỗn loạn chứ?

Ở đây, không ai dám chắc chính mình sẽ không phát bệnh. Với giống đực mà nói, tinh thần hỗn loạn giống như một thanh kiếm treo ở cổ, không biết lúc nào dây xích sẽ đứt.

“Tôi nghe người ta đồn, không biết thật hay giả, nói là bên kiểm tra đo lường phát hiện trong hoa quả tinh lọc có tới 60% nguyên tố tự nhiên, giờ dịch dinh dưỡng bọn họ dùng cũng có hiệu quả trấn an.”

“Cái tin đó tôi cũng nghe rồi! Còn nói là 69% cơ, tôi thấy nghe chẳng giống thật chút nào!”

“Tôi cũng thấy vậy, hoa quả tinh lọc ở chỗ mình ai mà chưa từng ăn, có thấy hiệu quả gì đâu? Chẳng qua là vị ngon hơn dinh dưỡng tề một chút thôi. Nhưng mà giá thì đắt muốn chết, ai mà ăn nổi mỗi ngày? Theo tôi thì toàn là chiêu trò marketing, tôi không tin!”

“Nếu thật sự có hiệu quả, Thủ Đô Tinh chẳng lẽ lại không có động tĩnh? Sớm cử người xuống rồi! Chứ không phải nên tập trung nghiên cứu cách chữa tinh thần hỗn loạn còn hơn? Như vậy mới là cách tốt nhất.”

Chủ đề này vừa được khơi ra, không khí trong phòng kiểm tu cũng có chút sức sống trở lại. Bố Đặc dựa vào vách tường, tuy không tham gia vào cuộc trò chuyện, nhưng cũng không cắt ngang. Tin tức về người có năng lực tinh lọc được bộ chấp pháp phát hiện, trong quân khu vốn chẳng phải bí mật gì.

Chỉ là... chuyện nguyên tố tự nhiên lên tới 60% khiến hắn hơi chú ý.

“Ê, mọi người đều bận rộn hả?”

Cách Ân trong bộ quân phục xanh biển, dáng người thẳng tắp, tinh thần phấn chấn bước vào, trên mặt còn mang theo nụ cười sảng khoái.

Y vừa xuất hiện, âm thanh trong phòng lập tức im bặt. Tất cả mọi người như bị bấm nút tạm dừng, trợn tròn mắt nhìn người vốn dĩ không nên xuất hiện ở đây.

Cho đến khi Bố Đặc là người đầu tiên lấy lại phản ứng, kinh ngạc lên tiếng:

“Cách Ân... cậu không sao?”

Cách Ân cười, bước tới ôm lấy Bố Đặc một cái:

“Làm đội trưởng lo lắng rồi, tôi mới tái khám xong, bên phòng y tế nói trạng thái ổn định, tạm thời có thể quay lại làm việc.”

“Thật á? cậu thật sự có thể quay lại công tác?”

“Nhìn cậu như không có vấn đề gì luôn ấy!”

“Sao làm được vậy? Đội trưởng vừa nãy còn nhắc tới cậu đó, tụi tôi định liên lạc mà sợ quấy rầy cậu nghỉ ngơi... Giờ thấy cậu quay về, thật tốt quá!”

Mọi người rối rít vây quanh Cách Ân, ai nấy đều hưng phấn thể hiện niềm vui mừng. Trong mắt Cách Ân lộ rõ niềm hạnh phúc không thể che giấu. Một lần nữa đứng nơi này, y thật sự có cảm giác như vừa sống sót sau tai nạn.

“Hiện tại vẫn chưa thể nói là khỏi hẳn, chỉ là tạm thời khống chế được không chuyển biến xấu. Nói thế nào nhỉ… chính tôi cũng thấy rất kỳ diệu.”

Nghĩ lại mọi chuyện, Cách Ân vẫn cảm thấy như đang nằm mơ. Rõ ràng trước đó y đã tuyệt vọng đến mức muốn buông xuôi.

“Cậu được như này đã quá tốt rồi, là anh em nên nói thật lòng, bọn tôi còn nghĩ cậu sẽ phải chuyển ngành sớm nữa kia!”

Nghe xong câu này, mấy người vây quanh đều đỏ hoe mắt.

“Xem ra tôi còn có thể tiếp tục cố thêm một thời gian nữa.”

Cách Ân nghe nói vậy, mắt cũng nóng lên. Với giống đực, tinh thần hỗn loạn là căn bệnh nan y không thể chữa khỏi. Dù hiện tại ai nấy trông có vẻ khỏe mạnh, nhưng chẳng biết ngày nào đó, sẽ tới lượt mình.

“Nói thật tôi cũng không dám tin bản thân lại có thể chuyển biến tốt như vậy. Cũng nhờ Triệu An nhà tôi. Em ấy đặt mua ít trái cây ở một tiệm tên "Cửa hàng rau củ của Ngải Tô", vốn là muốn cho tôi cải thiện sinh hoạt, không ngờ ăn xong, tinh thần vực sưng đau đều giảm hẳn. Trước đây tôi hay mất ngủ, ăn trái cây xong lại ngủ ngon hơn. Giờ có thể đứng ở đây, phần nhiều là nhờ mấy thứ trái cây đó.”

Đây là lời giải thích đã được bàn bạc trước với Triệu An. Dù sao phía tinh cầu North vẫn chưa công bố công khai, họ cũng không thể tùy tiện tiết lộ tin tức từ La Từ Từ. Vừa khéo bên Lận Tô cũng mới mở cửa hàng rau quả, nên nói là phát hiện tình cờ cũng hợp lý.

“Cậu nói thật chứ? Trái cây đó là An Phủ Tề đấy à?”

“Cậu nói là cái tiệm Ngải Tô kia? Là tiệm này sao?”

Dù nghe thấy có phần khó tin, vẫn có người tò mò tra thử trên mạng. Rất nhanh, họ tìm được cửa hàng tên Ngải Tô. Trang chủ là một màu xanh mát mắt, hình ảnh các loại trái cây rau củ tươi mới hấp dẫn, táo đỏ mọng, cam vàng óng, dâu tây chín mọng, nhìn thôi đã muốn ăn.

“Hình ảnh này nhìn thật sự quá xinh đẹp! Không phải xử lý kỹ thuật đấy chứ?”

“Tôi muốn mua thử quá!”

“Nhưng mà giá này đắt thật đấy. Nhớ không nhầm táo chỉ 300 thú tệ, chỗ này đòi 400?”

“Sao đắt hơn cả hoa quả tinh lọc thường bán thế này?”

“Cách Ân, cậu thật sự ăn đồ của tiệm này rồi đỡ à?”

Bố Đặc rời mắt khỏi trang chủ cửa hàng, nhìn về phía Cách Ân đầy tò mò.

“Tôi đâu có đùa đâu. Báo cáo phục chức tôi cũng viết rõ như vậy rồi. Tiệm này giá cao hơn chỗ khác, nhưng tôi đảm bảo mua không lỗ. Ai mua rồi sẽ biết ngay. Tôi khuyên các ngươi cứ đặt đơn thử trước, rồi xem có đúng như lời tôi nói không.”

Rau quả có năng lực trấn an, trong mắt y, dù có đắt đến đâu cũng đáng giá. Huống chi bây giờ vẫn còn ít người biết, chờ đến khi ai cũng biết rồi, có khi muốn mua cũng chẳng tới lượt.

Mọi người nghe vậy đều dao động. Tuy rằng đắt thật, nhưng Cách Ân đang đứng sờ sờ trước mặt họ kia mà! Tình trạng tinh thần của y trước đó nghiêm trọng đến mức nào, mấy người ở đây đều rõ ràng hơn ai hết. Người mà họ đã mặc định “tử hình”, giờ lại có thể quay về khỏe mạnh — chẳng lẽ còn chưa đủ thuyết phục?

“Tôi đặt đơn thử luôn!”

“Tôi cũng mua! Mua quả cam! Nhìn ngon thật!”

“Tôi lấy dâu tây! Tôi thèm dâu tây lâu rồi, chỉ là tiếc tiền hoài không mua.”

“Vậy là cậu chịu chi rồi đó!”


Lận Tô đang đỡ William phơi nắng trong sân, William ôm trong lòng con thỏ tai dài mập mạp. Có Lận Tô ở đây, một hồ ly một thỏ ở chung khá hòa hợp.

Về chuyện trong nhà đột nhiên xuất hiện thêm một con thỏ tai dài B cấp, Cain và Tô Cẩm cũng chấp nhận dễ dàng. Nhà họ hiện tại điều kiện không tồi, nuôi thêm một con khế ước thú B cấp làm thú cưng cũng chẳng vấn đề gì. Huống hồ con thỏ này còn trông rất ngoan ngoãn.

“0052 đã đặt một đơn tại cửa tiệm của ngài...”

“7758 đã đặt một đơn tại cửa tiệm của ngài...”

“0642 đã đặt một đơn tại cửa tiệm của ngài...”

Âm thanh thông báo đơn hàng vang lên liên tiếp, khiến ba người trong sân đều kinh ngạc quay đầu nhìn về phía William. Lận Tô đặt đồ trong tay xuống, chạy tới bên William, cười tươi như hoa:

“Chẳng lẽ là khai trương rồi sao?!”

Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chap bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo