Đại Hồ Ly Lông Xù Rất Đáng Yêu - Chương 29

Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter

Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và

MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!

👉 https://s.shopee.vn/2VewrkrIyO

MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!

Đối diện với ánh mắt “Cha hiểu rồi” của Tô Cẩm, Lận Tô cảm thấy mình vẫn là không nên giải thích thì hơn. Lỡ đâu càng nói lại càng đen, khiến Tô Cẩm và Cain lại tưởng cậu thật sự vì mê sắc của William mà chủ động nhảy vào lòng người ta.

… Ai bảo anh ấy lớn lên thật sự quá đẹp chứ!

Cain hồi phục khá tốt, Lận Tô lại khuyên nên tăng thêm chút vận động. Tô Cẩm cũng không cản nữa. Thả cho Cain làm vài việc vặt cũng coi như rèn luyện thân thể.

Sự chuyển biến của Cain thật sự không thể che giấu nổi ai. Từ sau khi Lận Tô có được năng lực tinh lọc, cả nhà bọn họ lập tức thành danh nhân của nông trường số 13. Hễ có chuyện gió thổi cỏ lay gì là cả khu đều biết.

Mới mấy ngày trước Cain còn phải bám tường đi đứng, sau lại tuy đã rời được bức tường, nhưng bước đi vẫn chưa vững. Ai ngờ chỉ chớp mắt vài ngày, tính cả thời gian tính toán sai lệch, người từng nằm liệt giường nhiều năm lại đột nhiên có thể hành động tự nhiên, thậm chí còn giúp được việc nhà. Dù mấy việc đó chỉ là quét sân, tưới nước đơn giản, cũng đủ khiến người ta kinh ngạc.

Trong chốc lát, cổng sân nhà Cain bỗng rộn ràng hẳn, người đi “tản bộ” đột nhiên đông lên không ít.

An Luân nghe đồn cố ý ghé qua thăm Cain, vừa đến liền thấy Cain đang tưới nước thu hoạch ngoài vườn.

“Cain, cậu… cậu thật sự khỏe rồi hả?” Lời thốt ra không giấu nổi kinh ngạc.

Cain thấy là y, liền cười, đặt bình tưới sang một bên, bước nhanh đi lại, động tác dứt khoát, bước chân vừa vững vừa linh hoạt. Còn đâu dáng vẻ run rẩy, yếu ớt ngày trước.

Hiện tại nhìn Cain gần như không khác gì thời chưa mắc bệnh, chỉ có hơi gầy một chút. Nhưng chỉ cần tinh thần vực hồi phục rồi, thân thể gầy gò cũng có thể từ từ bồi bổ lại.

An Luân đi tới, giơ tay nhéo nhéo bả vai Cain, cười rạng rỡ: “Trông cậu bây giờ rất khá. Nếu Ngải Thần biết cậu hồi phục thế này chắc cũng an lòng rồi.”

Nhắc đến Ngải Thần, nét mặt Cain lập tức trở nên ôn hòa hẳn. Năm đó bọn họ từng cùng nhập ngũ, dù An Luân không cùng đơn vị, lại xuất ngũ sớm hơn, nhưng giữa Cain và Ngải Thần vẫn luôn giữ liên lạc. Sau khi Cain phát bệnh, Ngải Thần biết chuyện liền không ít lần lấy tiền túi ra hỗ trợ.

Là chiến hữu cũ, Cain vẫn luôn ghi nhớ phần ân tình này: “Tôi đang định chờ khi khỏi hẳn sẽ tự mình qua thăm anh ấy một chuyến.”

“Phải đó, cho anh ta một phen kinh hỉ.” An Luân cười, sau đó chuyển đề tài, dò hỏi: “Cain, bệnh của cậu… có liên quan gì đến nhãi con nhà cậu không?”

Tuy không thân bằng Ngải Thần, nhưng vì cùng sống trong nông trường số 13 nên dù sao cũng gần gũi hơn người ngoài nhiều. Ai có mắt cũng thấy Cain chuyển biến tốt lên chính là ở mảnh đất này. Nói không liên quan đến Lận Tô, chẳng ai tin nổi. Huống chi chuyện này đúng là thật.

Cain mặt đầy tự hào gật đầu: “Đúng vậy, đều nhờ nhãi con nhà tôi cả. Nếu không có nó, nhà tôi giờ làm sao sống được thoải mái như vậy.”

Nghe vậy, trong lòng An Luân càng thêm kinh ngạc. Chẳng lẽ người có năng lực tinh lọc còn có thể chữa cả tinh thần hỗn loạn sao? Nếu vậy, sao trước giờ chưa từng nghe ai nhắc đến?

Nghĩ vậy, ánh mắt An Luân nhìn về phía Lận Tô không giấu được sự hoài nghi lẫn tán thưởng.

Ai mà ngờ được, tiểu giống cái từng bị cả nông trường cười nhạo vì không có Thú Văn, sau khi thành niên lại sở hữu năng lực tinh lọc lợi hại đến vậy? Nếu lúc trước không ai khinh thường, một người tốt thế này sao có thể rơi vào cảnh bị ép buộc ghép đôi?

Giờ nghĩ lại, không biết bao nhiêu người trong bụng đều hối hận đến xanh mặt. Cũng may nhà mình cũng là tiểu giống cái, từ đầu đã không có cơ hội, nên khỏi phải tiếc. Huống hồ lúc Cain bệnh, y cũng không giúp đỡ được gì, bây giờ người ta tốt lên rồi, lại càng không thể vì thấy tốt mà nhào tới nịnh bợ. Không trở mặt đã là tốt lắm rồi.

Chú ý thấy rau dưa trong vườn nhà Cain tươi tốt hơn nhà khác không ít, trong lòng An Luân cũng thấy mừng thay: “Thôi, mới khỏi bệnh đừng làm nhiều quá, nhớ giữ gìn sức khỏe.”

“Biết chứ! Cái này cũng là được nhãi con nhà tôi đồng ý mới được làm đấy, chứ không Tô Cẩm còn bắt tôi nằm yên kia kìa. Tôi là nằm chán đến mức sắp mốc luôn rồi!”

Thấy trên mặt Cain hiện rõ sự thỏa mãn, An Luân vui vẻ phụ họa: “Cũng phải, Tô Cẩm lo cho cậu mà. Thôi cậu làm tiếp đi, tôi về đây. Thấy cậu khỏe lại, tôi cũng yên tâm rồi.”

An Luân nói xong phất tay rồi quay người rời đi. Trên đường vừa lúc thấy một chiếc xe có gắn biểu tượng của bộ Chấp Pháp chạy tới, y không khỏi bước chậm lại, nhìn theo hướng xe. Quả nhiên, chiếc xe dừng lại ngay trước cửa nhà Cain. An Luân bật cười, quay đầu đi tiếp.

Quả thật là không giống người thường chút nào.


Mục Ân đột nhiên lái xe tới khiến Cain giật cả mình, vội chạy ra hậu viện gọi Lận Tô: “Tiểu Tô, Bộ trưởng Mục Ân tới!”

Nghe thấy tiếng gọi, Lận Tô lên tiếng đáp lại, rửa sạch tay rồi từ hậu viện bước ra, mỉm cười chào Mục Ân.

Lần này Mục Ân tự mình đến, thấy Lận Tô trên người còn dính đất liền cười hỏi: “Đang bận à, Lận Tô?”

“Vâng, đang dọn dẹp lại sân sau một chút, cháu xem thử còn chỗ nào trống có thể trồng thêm được gì không.”

Nghe vậy, Mục Ân nhìn quanh bốn phía. Các nhà trong nông trường số 13 đều có cấu trúc giống nhau nên diện tích sân cũng tương đương. Trước kia ông không thấy sân nhà này nhỏ, nhưng giờ đến xem thì đúng là hơi chật. Ánh mắt thoáng nhìn sang nhà hàng xóm sát cạnh Lận Tô, chợt nhớ hình như nhà kia vẫn đang bị xử phạt vì báo cáo sai sự thật. Ông bèn mở miệng: “Sân này hơi nhỏ nhỉ, có từng nghĩ đến chuyện đổi sang chỗ rộng hơn không?”

Lận Tô nghe xong, mắt lập tức sáng lên: “Có thể cân nhắc, nếu Bộ trưởng Mục Ân có chỗ nào phù hợp thì giới thiệu cho cháu một tiếng. Giá cả có thể thương lượng.”

Câu trả lời ấy khiến trong lòng Mục Ân thêm vững tin. Ít nhất thì chứng tỏ trong thời gian ngắn Lận Tô chưa có ý định rời khỏi tinh cầu North.

“Vậy tôi sẽ để ý giúp cậu, cố gắng tìm chỗ nào giá tốt, lại hợp lý. Đúng rồi, lần này tôi đến là có tin tốt muốn báo cho cậu.”

Mục Ân vừa nói vừa chú ý thấy Tô Cẩm mang ghế ra cho hai người, ông gật đầu: “Cảm ơn nhé.”

“Không có gì, hai người cứ nói chuyện.”

Chờ Tô Cẩm đi khỏi, Mục Ân tiếp tục: “Chắc La Từ Từ lần trước đã nói với cậu rồi, rau quả mang về đợt trước đã được kiểm nghiệm. Kết quả cho thấy trong đó chứa tới 60% nguyên tố tự nhiên. Điều này có nghĩa là lô rau đó đã có khả năng trấn an. Đợt trái cây lần trước cũng được kiểm tra, kết quả còn tốt hơn, hàm lượng nguyên tố tự nhiên lên tới 69%, năng lực trấn an tự nhiên cũng cao hơn nhiều. Tôi muốn hỏi, giữa hai lô hàng đó, trong quá trình nuôi trồng cậu có làm gì khác biệt không?”

Nghe đến đây, Lận Tô đã hiểu mục đích chuyến đi lần này của Mục Ân, cũng không giấu giếm gì: “Nếu có khác thì là lô đầu là trái cây đã được thu hoạch rồi mới tinh lọc, còn lô sau là tôi tinh lọc từ giai đoạn hạt giống. Chắc khác biệt nằm ở chỗ đó.”

Không ngờ Lận Tô lại hào phóng nói ra như vậy, trong lòng Mục Ân thầm tán thưởng một tiếng đại lượng. Đồng thời không khỏi chấn động. Ở Thủ đô tinh cũng có nhiều trung tâm giống cây dùng hạt giống đã qua tinh lọc để gieo trồng, nhưng chưa từng nghe có nơi nào cho kết quả nguyên tố tự nhiên cao tới 69%.

Nếu thật sự là thế thì...

“Mọi việc liên quan đến cậu, Tinh Vực Trưởng đã duyệt và đang trình hồ sơ về Thủ đô tinh. Hiện tại đang chờ thủ tục hoàn tất, tin là không lâu nữa sẽ có kết quả. Ban đầu chúng tôi định không nói sớm, vì thật ra chúng tôi cũng muốn giữ cậu lại tinh cầu North phát triển. Nhưng điều kiện tự nhiên ở đây kém hơn Thủ đô tinh nhiều, chúng tôi vẫn còn do dự chưa dám ngỏ lời.”

“Bây giờ lại càng không có lý do để giữ cậu ở đây. Thủ đô tinh mới là nơi thích hợp cho cậu phát triển. Nhưng... nếu xét tới việc tinh cầu North là mẫu tinh của cậu, chúng tôi muốn thương lượng một việc—có thể thu mua hạt giống đã được tinh lọc từ cậu không? Tất nhiên sẽ trả giá xứng đáng. Chỉ mong có thể thiết lập mối quan hệ thu mua lâu dài.”

Lời nói của Mục Ân chân thành, nghe vào tai Lận Tô lại vô cùng dễ chịu. Huống chi loại chuyện sinh ý tự tìm đến cửa, cậu không có lý gì để từ chối: “Bộ trưởng Mục Ân có yêu cầu cụ thể về việc thu mua không? Nếu có thì chúng ta có thể bàn kỹ hơn. Giống như ngài nói, tinh cầu North là mẫu tinh của cháu, cháu cũng hi vọng nơi này sẽ càng ngày càng phát triển.”

Câu này nghe vào tai Mục Ân càng khiến ông vui vẻ hơn: “Chi tiết thì tôi sẽ về bàn thêm, sau đó mang hợp đồng lại. Đến lúc đó chúng ta bàn tiếp.”

“Được, ngài thêm thông tin liên lạc của cháu đi. Nếu có gì cần cứ trực tiếp liên hệ. Đúng rồi, ngài không nói là muốn mở cửa hàng online sao? Hiện tại cửa hàng đã sẵn sàng rồi, ngài cũng có thể theo dõi Cửa hàng rau quả Ngải Tô, sau này muốn mua gì riêng cũng có thể đặt đơn trên đó. Cháu đảm bảo giá sẽ công bằng và hợp lý.”

Trong lòng Mục Ân càng thêm yên tâm. Cậu tiểu giống cái này tuy còn trẻ, nhưng cách đối nhân xử thế không có gì để chê.

Rời đi lúc này, tâm trạng Mục Ân vô cùng tốt. Nhiệm vụ Tinh Vực Trưởng giao đã hoàn thành xuất sắc, lại còn có thêm thu hoạch ngoài dự kiến.

Về đến nơi, ông lập tức âm thầm lên mạng đặt mua ít rau quả—thỏa mãn nhu cầu một cách lặng lẽ.

 

Tiễn Mục Ân xong, tâm trạng Lận Tô cũng rất tốt. Nếu có thể thiết lập mối quan hệ giao dịch ổn định lâu dài với tinh cầu North, với cậu mà nói cũng là một chuyện tốt. Cậu định tìm William nói chuyện một chút. Dù sao nhìn William cũng như kiểu hiểu rất nhiều chuyện.

Nghĩ vậy, Lận Tô đẩy cửa phòng ra. Còn chưa kịp bước vào, một bóng đen đã đột ngột lao tới khiến cậu giật bắn, bản năng vươn tay bắt lấy cục bông thịt múp míp.

“Kỉ!”

Bị xách trong tay, quả cầu lông đạp chân hai cái, uất ức phát ra một tiếng rên rỉ.

Lúc này Lận Tô mới nhận ra mình đang cầm gì, chẳng phải là con thỏ tai dài lông đen từng bị Hắc Viêm Báo dọa ngất, chú thỏ B cấp có khế ước kia sao?

“Sao ngươi lại ở đây?”

Ngồi trên giường, William nheo mắt nhìn rõ vẻ kinh ngạc trên mặt tiểu giống cái, còn có hành động vô thức xoa bóp thân thể tròn trịa của thỏ tai dài. Tất cả đều lọt vào mắt anh.

Cái đuôi cáo thả bên mép giường không vui quật xuống đất mấy cái.

Quả nhiên con thỏ ngốc này... nên bị giết từ sớm mới phải!


Tác giả có lời muốn nói:

William: Em nắm tai anh còn chưa đủ, giờ còn hôn anh…

Cầu cất chứa~~~~~

Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chap bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo