Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/2VewrkrIyO
MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!
Ban đầu Lận Tô còn chưa lập tức hiểu được ý tứ trong lời Cain vừa nói. Mãi đến khi Tô Cẩm bước tới đập nhẹ vào người Cain một cái, liếc mắt thấy sắc mặt Lận Tô thì mới nhớ ra nhãi con nhà mình da mặt mỏng, bèn gấp rút cản lại: “Ông nói linh tinh cái gì đấy!”
Cain cũng bỗng dưng nhận ra lời mình vừa thốt có phần quá trực tiếp. Lận Tô là tiểu giống cái, da mặt lại mỏng, nhưng vừa nghĩ tới con mình vừa mệt rã rời mà còn bị William làm tới làm lui như vậy, ông liền nhịn không được mà giận.
Mãi đến lúc hiểu ra được ý Cain, mặt Lận Tô vừa mới bình tĩnh lại được đôi chút lập tức đỏ bừng trở lại. Cậu thật không ngờ mọi chuyện lại bị hiểu lầm thành như vậy. Một lần thì thôi, chứ hai lần? Thật sự cần phải vì danh dự hồ ly nhà mình mà giải thích rõ ràng!
“Thư phụ, Hùng phụ, hai người nghĩ quá nhiều rồi. Với tình trạng hiện giờ của William thì anh ấy làm được gì con chứ? Con không ra tay với anh ấy là may lắm rồi.”
Lận Tô cảm thấy, dù mình không cao lớn như William, nhưng không có nghĩa là chắc chắn mình sẽ nằm dưới. Nếu cậu mạnh hơn, còn không phải bẻ gãy đè xuống làm một phát bá vương cưỡng thượng cung sao! Tất nhiên, cậu sẽ không làm vậy—chuyện này phải là hai bên tình nguyện mới được! Nghĩ đến đây, Lận Tô không nhịn được mà dùng mũi chân vẽ vòng tròn dưới đất, trong lòng mơ hồ có chút mong chờ gì đó không rõ.
Cain và Tô Cẩm đều sững người, nghĩ tới bộ dạng hiện giờ của William, hởi tí là thở không ra hơi rồi, đúng là trông không làm nổi gì thật. Hai người bất giác đỏ mặt, quả nhiên là quá lo thì dễ nghĩ lệch.
“Vậy còn lần trước, sao con đi đứng kỳ lạ như thế?” Cain không nhịn được hỏi.
“Phải đấy, còn cái mặt này hôm nay sao lại đỏ thế?” Tô Cẩm tiếp lời.
Lận Tô lập tức nhớ lại lần trước bị hiểu lầm vì tư thế đi đường, còn cả tuýp thuốc mỡ đang giấu trong ngăn kéo tầng chót... “Là hôm đó hái trái cây bị trượt chân té, đau tới tận hông nên đi mới vậy. Còn mặt này... là nóng thôi! Buổi sáng phòng hơi nóng, mặt con mới như vậy đó!”
Nói xong, cậu giơ tay dụi mặt, ai bảo cậu da mặt mỏng chứ, chỉ bị đại hồ ly xoa đầu một cái đã không kiềm chế nổi chính mình!
Cain và Tô Cẩm nhìn nhau, thật không ngờ mình lại gây ra hiểu lầm như vậy. Hai người ho nhẹ một tiếng, giả vờ nghiêm túc dặn dò: “Nếu chỉ vậy thì không sao, nhưng William giờ thân thể còn yếu, con cũng đừng có chọc người ta lung tung.”
“Đương nhiên rồi!” Lận Tô rất có ý thức tự giác, cảm thấy mình là người rất biết thương người yêu—ngoại trừ có ôm đuôi người ta một cái, sờ nhẹ một chút, thì cũng chưa từng làm gì quá đáng, tính ra cũng là một quý ông lắm chứ?
Dùng xong bữa sáng, Lận Tô kiểm tra lại thân thể một chút.
Dị năng hệ mộc quả nhiên đúng như cậu dự đoán. Sau hôm qua trị liệu Thú Văn cho Cain, dị năng đã có dấu hiệu thăng cấp. Dù khoảng cách tới cấp 2 vẫn còn khá xa, nhưng rõ ràng đã có hy vọng. Chỉ cần tiếp tục trị liệu Thú Văn, dị năng của cậu cũng sẽ ngày càng mạnh lên.
Nghĩ vậy, khi ánh mắt rơi lên người William, đôi mắt mèo đen láy của Lận Tô liền ánh lên tia giảo hoạt. Cậu vươn tay kéo kéo tay áo William: “Tôi muốn xem lại Thú Văn của anh.”
William vừa thấy Lận Tô nhấc tay áo mình lên thì cả người khẽ cứng lại, nhưng rất nhanh đã buông lỏng, gật đầu nhẹ rồi tự tay kéo cổ áo xuống. Thấy đối phương phối hợp như vậy, trong lòng Lận Tô cũng có chút vui, liền xoay người quỳ ngồi xuống cạnh William, bàn tay áp lên lồng ngực anh. Một tầng ánh sáng lục nhạt từ lòng bàn tay dần lan ra, sắc mặt Lận Tô cũng theo đó trở nên nghiêm túc, hàng mi đen cong nhẹ khẽ run lên, tạo thành một vẻ đẹp mỏng manh dịu dàng.
William hơi khép mắt, đồng tử vàng kim lại xoay tròn, cố đè nén cảm xúc đang dâng trào.
Dị năng của Lận Tô vừa xuất hiện, Thú Văn đỏ rực trên ngực William liền hiện rõ, hơn nữa còn tham lam mà hấp thu nguồn năng lượng kia.
Quả nhiên, dị năng mộc hệ của cậu đối với William mà nói cấp bậc vẫn còn quá thấp, đừng nói là chữa khỏi, ngay cả giảm bớt triệu chứng cũng làm không nổi. Lận Tô thật sự có chút tò mò, không biết gen của đại hồ ly kia rốt cuộc cao tới mức nào. Cậu cảm thấy so với Cain một thú nhân khế ước cấp B thì William còn vượt xa hơn nhiều.
Thú Văn cuồn cuộn như không có điểm dừng này khiến cậu không dám tùy tiện thâm nhập, thậm chí chỉ nhìn thôi cũng thấy sợ hãi.
Dị năng mộc hệ trên tay tan biến, Lận Tô lui sang một bên, tiếc nuối lắc đầu: “Xem ra vẫn chưa được, anh chỉ có thể chờ thêm một thời gian nữa thôi.”
Cậu giúp William chỉnh lại cổ áo, đang định đứng dậy thì phát hiện đầu gối đã tê rần, thân mình nghiêng qua liền nhào thẳng vào lòng William.
Trước tình huống bất ngờ như vậy, William theo bản năng dang tay đón lấy tiểu giống cái nhào vào người mình. Trong nháy mắt, mùi hương nhàn nhạt trên người đối phương như bị phóng đại trong vòng tay anh.
Ngay khoảnh khắc William còn đang bàng hoàng, cơ thể vì quán tính mà ngửa ra sau...
Một cảm giác mềm mại bất ngờ truyền đến từ môi. Cả người William cứng đờ, không dám cử động, đôi mắt vàng kim vốn luôn bình tĩnh lúc này lại tràn đầy hoảng loạn.
Lận Tô trừng to mắt. Môi chạm vào nhau mềm mại đến mức khiến tim cậu rớt một nhịp. Trong lúc hoảng loạn muốn từ lòng William bò dậy, cánh cửa vốn chỉ khép hờ lại bị ai đó đẩy ra, Tô Cẩm bước vào định tìm người, thấy cảnh trước mắt thì sững sờ há miệng: “Ờm... mấy đứa tiếp tục đi…”
Nói xong liền vội vàng cúi đầu đóng cửa lại, động tác liền mạch không chút do dự.
Lận Tô lập tức bò ra khỏi lòng William, mặt đỏ như máu, vội giải thích: “Vừa rồi chân tôi bị tê, anh... anh không sao chứ?”
William vẫn nằm thẳng trên giường, tựa như bị điểm huyệt, mãi đến khi nghe thấy lời Lận Tô mới giật giật ánh mắt, hai tay đang đặt hai bên người cũng theo bản năng siết chặt. Thấy biểu cảm trên mặt anh vẫn xem như bình thường, Lận Tô càng thêm chột dạ, không dám hỏi thêm. Cậu tay chân luống cuống bò dậy khỏi giường, trong lòng chỉ cảm thấy chuyện vừa rồi e là khó giải thích rõ ràng với Tô Cẩm.
Sáng nay mới thề thốt đảm bảo không “nháo” William, kết quả giờ bị bắt tại trận.
Lúc cúi đầu lau mặt, không cẩn thận đụng trúng khóe môi, cơn đau khiến Lận Tô khẽ nhíu mày, sờ thử thì thấy ngón tay dính máu. Cậu mới sực nhớ—cú va chạm vừa rồi dường như làm môi bị rách. Quay đầu nhìn William vẫn nằm trên giường, quả nhiên thấy khóe môi đại hồ ly kia cũng có một vết đỏ bất thường.
“Khụ… cái đó… môi anh có đau không? Hình như vừa rồi bị đụng hơi mạnh… Nhưng mà chỗ này lành cũng nhanh lắm, anh chỉ cần đừng liếm là được.” Nói xong câu đó, Lận Tô chỉ cảm thấy mình không thể ở thêm một giây nào nữa, không khí trong phòng lúc này thật sự quá mức kỳ quái!
Mãi đến khi nghe thấy tiếng cửa phòng đóng lại, thân thể William mới như tìm lại được tri giác, khẽ động đậy. Sau đó anh cuộn người lại, vùi mặt vào gối, đôi tai chó trên đầu khẽ run lên không ngừng, cái đuôi cáo bên cạnh cũng cuộn lại thành một vòng tròn như bánh quai chèo!
Lận Tô vừa bước ra ngoài liền thấy Tô Cẩm đang đứng ở cửa. Cậu ho khan một tiếng, cố làm ra vẻ bình tĩnh: “Thư phụ, vừa rồi người tìm con có chuyện gì?”
Lúc này trong lòng Tô Cẩm vẫn còn hơi rối bời. Dù sao sáng nay Lận Tô còn nói William thân thể không tốt, tuyệt đối không làm gì được, cũng nhờ vậy mà gỡ bỏ hiểu lầm. Ông thậm chí còn thấy áy náy với William. Vốn định suy nghĩ xem nên bù đắp thế nào cho hiểu lầm trước đó, ai ngờ mới quay đi một cái, tiểu giống cái nhà mình vừa mới đảm bảo xong, quay lưng đã trực tiếp đè William lên giường! Giờ ông phải nghiêm túc suy nghĩ lại, có khi trước đây mình đã nhìn nhầm con trai mất rồi.
Quả nhiên những lời dặn dò buổi sáng là đúng, thậm chí còn hơi muộn nữa là khác. Cũng không biết mấy ngày nay William mãi không thấy khá hơn có liên quan đến chuyện này không…
“Tiểu Tô, con ra rồi à, khách đang đợi nãy giờ.” Cain bước tới, vội vàng nói, “Tô Cẩm, em đứng ngẩn người ở đây làm gì, Tiểu Tô ra rồi mà không nói gì với nó?”
Tô Cẩm lấy lại tinh thần, ánh mắt nhìn Lận Tô cứ như muốn nói lại thôi, khiến Lận Tô cảm thấy da đầu tê rần. Giờ phải giải thích thế nào để Thư phụ tin là—thật sự không có chuyện gì xảy ra cả! Cái gọi là bá vương ngạnh thượng cung đều là hiểu lầm!
“Con đi tiếp khách trước, lát nữa lại nói chuyện.”
Biết lúc này không phải lúc giải thích, Lận đầu gật đầu rời khỏi phòng.
Ngoài sân, Triệu An đang mặc một chiếc áo gió màu vàng nhạt. Thiết kế ôm dáng khiến thân hình cậu ấy trông cao ráo và rất có khí chất.
Vừa thấy Lận Tô, Triệu An liền cười tươi: “Tôi lại đến làm phiền rồi.”
Lận Tô cũng mỉm cười: “Gọi tên tôi là được, lần trước mua trái cây đã ăn hết rồi sao? Sao nhanh vậy đã tới nữa? Hay là có vấn đề gì?”
“Chưa ăn hết đâu. Hôm nay đến là muốn mua thêm một ít. Ngoài ra cũng muốn nói lời cảm ơn, trái cây của cậu thực sự có hiệu quả rất lớn với bạn lữ của tôi. Hôm qua ăn xong, không chỉ ngủ một giấc ngon lành mà sáng nay tỉnh dậy còn thấy tinh thần tốt hơn nhiều, cảm giác sưng đau ở tinh thần vực cũng biến mất. Ban đầu còn định đi cùng tôi đến đây, chỉ là vừa mới hồi phục chút ít nên tôi không dám để anh ấy đi nhiều, mong cậu thông cảm.”
Trước đây Lận Tô đã biết Triệu An mua trái cây là để bạn lữ bị tinh thần hỗn loạn dùng. Giờ nghe nói sau khi ăn có chuyển biến tốt, cậu cũng vui thay: “Có giúp được là tốt rồi. Bạn lữ của anh bị tinh thần hỗn loạn cấp mấy?”
“Là cấp D, nhưng đang có dấu hiệu tăng lên cấp C, nên tôi mới luôn lo lắng. Lần trước đến, cậu cũng thấy tình trạng anh ấy không tốt.”
Nhắc tới chuyện này, Triệu An vẫn còn hơi sợ hãi.
Lận Tô gật đầu: “Bạn lữ anh có nói cảm giác như thế nào sau khi ăn không?”
Nhận ra Lận Tô đang muốn ghi nhận phản hồi, Triệu An rất phối hợp: “Anh ấy nói có một luồng mát lạnh tràn vào tinh thần vực, cảm giác đau nhức và sưng phù dần dịu lại. Tình trạng mất ngủ trước đó cũng cải thiện rõ rệt.”
Lận Tô nhớ lại phản ứng của William sau khi ăn trái cây thì không thấy hiệu quả rõ ràng như vậy. Quả nhiên, với dị năng cấp hiện tại của cậu, trái cây đào tạo ra chỉ có tác dụng với người bị tinh thần hỗn loạn cấp thấp. Còn với William, hiệu quả gần như rất yếu.
“Cảm ơn. Tôi cũng đang tìm hiểu xem trái cây này có thực sự hữu ích với các cấp tinh thần hỗn loạn không. Nghe anh nói vậy tôi cũng yên tâm hơn rồi. Hôm nay muốn mua thêm gì không? Hiện tại chỉ có cam, dâu tây và cà chua bi.”
Triệu An chú ý thấy lần này không có vị thú nhân giống đực đi cùng, cũng không tiện hỏi, chỉ cười đáp: “Tôi biết bên cậu ngoài trái cây còn có bán rau củ. Không biết tôi có thể mua thêm được chút nào không?”
“Rau củ hiện giờ chỉ có một phần nhỏ có thể bán.” Lận Tô vừa nói vừa nhìn về phía mảnh đất gần đó, “Đậu que với dưa leo đều có thể lấy một ít.”
“Vậy tốt quá rồi.”
Lận Tô tìm túi, lấy một ít đậu que và dưa leo, sau đó hái thêm hai quả cam lớn và ba trái dâu tây chín mọng. Tổng cộng hơn 5000 thú tệ.
Chờ Triệu An chuyển khoản xong, Lận Tô mỉm cười nói: “Sau khi về anh có thể chú ý cửa hàng rau quả Ngải Tô nhé. Nếu không có thời gian tới, anh có thể đặt hàng trực tuyến cho tiện.”
Nhìn theo bóng Triệu An rời đi với vẻ hài lòng, Lận Tô quay đầu lại thì chạm phải ánh mắt phức tạp của Tô Cẩm.
Cậu lập tức căng thẳng: “Thư phụ, thật ra vừa rồi con với William là…”
“Tiểu Tô, Thư phụ hiểu. Thư phụ cũng từng trải rồi.”
Sắc đẹp ngay trước mặt, giữ không nổi cũng là điều dễ thông cảm. Đây là kết luận mà Tô Cẩm đã suy nghĩ cả buổi mới rút ra được. Dù sao William tuy thân thể không khỏe, nhưng ngoại hình thì thật sự quá xuất sắc. Người trẻ tuổi không chịu nổi cám dỗ cũng là chuyện bình thường.
Chỉ là… trong đầu Tô Cẩm bất giác lại nghĩ đến câu: Không phải là tiểu giống cái nhà mình mới là người chủ động đè người ta đấy chứ…
Tác giả có lời muốn nói:
William: Em đã véo tai tôi rồi, giờ còn hôn tôi nữa à...