Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/2VewrkrIyO
MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!
Ngũ Đức đột nhiên rời đi trong chật vật, khiến bầu không khí căng thẳng trong tiểu viện phút chốc trở nên yên ắng. Lận Tô hoàn hồn, đột ngột quay đầu nhìn William đang nằm trên ghế.
Chỉ thấy anh vốn đang phấn chấn, giờ tai chó rũ xuống, đầu bạc lệch sang một bên, sắc mặt tái nhợt đến gần như trong suốt, môi nhợt nhạt không chút huyết sắc, trông cứ như một con búp bê tinh xảo yếu ớt. Thế nhưng, đôi Thú Đồng màu vàng kim kia vốn lãnh đạm, tà khí giờ phút này lại nhìn cậu đầy lưu luyến dịu dàng.
William cong khóe môi, định trấn an tiểu giống cái rằng mình không sao. Nhưng tinh thần vực đau nhức như xé rách khiến biểu cảm trên mặt anh cứng đờ. Thực ra lần này anh phóng thích uy áp, chỉ đơn thuần là lợi dụng gen cấp cao chèn ép gen cấp thấp, chứ không trực tiếp phóng thích tinh thần lực như lần trước, nên ảnh hưởng cũng không quá nghiêm trọng. Đây cũng là lý do anh không bị ngất xỉu như lần trước.
Trong tiểu viện tĩnh lặng lại lộ ra một cảm giác khẩn trương khó diễn tả. Cain xoay người nhìn William, vừa định mở miệng hỏi có sao không, liền thấy Lận Tô ngồi bên cạnh đột nhiên đưa tay ấn lên trán William. Nhàn nhạt lục quang mang theo hơi lạnh tỏa ra từ lòng bàn tay, chậm rãi thẩm thấu vào tinh thần vực hỗn loạn.
Thân thể cứng đờ của William dần thả lỏng, anh nhắm mắt lại, chiếc đuôi to lặng lẽ quấn lấy mắt cá chân Lận Tô, nhẹ nhàng cọ cọ lấy lòng.
Tinh thần vực của William thực sự rất tệ. Những vách tường vốn nên bóng loáng, ôn nhuận trong tinh thần vực đều rạn nứt những vết nhỏ li ti. Dù Lận Tô không phải lần đầu tra xét, vẫn không khỏi kinh hãi. Khó tưởng tượng nổi, một giống đực mỗi ngày đều phải chịu đựng đau đớn như bị xé rách, rốt cuộc phải có ý chí mạnh mẽ thế nào mới có thể giữ được tỉnh táo.
Cấp bậc dị năng hệ mộc của Lận Tô quá thấp, không đủ để chữa trị tinh thần vực cho William, nhiều nhất chỉ có thể làm dịu đôi chút. Rất nhanh, dị năng của cậu đã bị tinh thần vực nuốt sạch. Bất đắc dĩ, cậu chỉ có thể thu tay lại, nhìn người đàn ông đang ngủ say, hô hấp đã ổn định hơn rất nhiều.
Đột nhiên, trong lòng cậu dâng lên một loại khao khát muốn trở nên mạnh mẽ.
“Tiểu Tô, William thế nào rồi?” Thấy Lận Tô thu tay về, Tô Cẩm mới dám nhỏ giọng hỏi, bên cạnh Cain cũng tràn đầy lo lắng nhìn cậu, chờ câu trả lời.
“Không sao, anh ấy ngủ rồi.”
Tô Cẩm thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn nhịn không được lo lắng: “Ngũ Đức tên lưu manh kia không phải người tốt, lần này bị William dọa chạy rồi, không biết sau này có còn mò đến nữa không.”
Cain nhíu mày khó chịu: “Tiểu Tô, khi nào thì cha có thể tiến hành chữa trị lần thứ hai? Nếu cha khỏe rồi, mấy tên nhãi đó chẳng đáng ngại gì.”
Lận Tô hiểu hai cha đang lo lắng điều gì. Nhà bọn họ nhìn qua giống như toàn người già yếu bệnh tật, hai giống đực có thể chiến đấu thì lại là hai “ma ốm”. Nhưng cậu cũng không cảm thấy mình là giống cái yếu đuối tay trói gà không chặt, liền cười trấn an: “Thư phụ đừng lo, Hùng phụ chờ ăn cơm chiều xong, con sẽ giúp cha tiến hành chữa trị lần thứ hai.”
“Được!” Dù quá trình trị liệu có khổ sở đến mấy, chỉ cần có thể chữa khỏi tinh thần hỗn loạn và bảo vệ người nhà, Cain cảm thấy chỉ cần chưa chết thì chẳng có gì phải sợ.
Chậu than cháy gần hết, Lận Tô dùng gậy gỗ gạt lớp than đen trên mặt ra, để lộ đất sét nung đỏ bên dưới.
“Được rồi sao?” Tô Cẩm thấy Lận Tô đặt bọc gà rừng trong đất lên mặt đất, tò mò hỏi, “Cái này ăn thế nào?”
“Phải đập vỡ lớp bùn đất bên ngoài.” Nói rồi Lận Tô nhẹ nhàng dùng gậy gỗ đập lớp đất cứng phía trên. Lá cây thẫm màu được tẩm ướp hiện ra, mùi tiêu thơm lừng lan tỏa trong không khí, khiến Cain nuốt nước miếng đánh ực: “Thứ gì mà thơm quá vậy!”
“Gà nướng, đợi nguội chút, xé lớp lá cây ra là ăn được.” Đang nói, William đang nằm nghỉ cũng có động tĩnh.
Ba người vội vây lại: “Khá hơn chút nào chưa, William?”
Nghe giọng tiểu giống cái ngọt ngào dịu dàng, William chậm rãi mở mắt, đối diện ánh mắt đầy lo lắng của Lận Tô, khẽ gật đầu. Anh hơi chống tay lên ghế định ngồi dậy, nhưng bị Cain đè vai lại: “Đừng cử động, nghỉ ngơi thêm chút nữa.”
“Đúng vậy, William con cứ nghỉ ngơi đi. Để ta đi hái cho con chút dâu tây.” Tô Cẩm nói xong liền xoay người đi, hiển nhiên đã bị hành động xả thân bảo vệ bọn họ của William trong tình trạng thân thể như vậy làm cảm động sâu sắc.
Lận Tô cười, nhéo nhéo Khuyển Nhĩ của William, dịu dàng dỗ: “Nghe lời, nghỉ thêm một lát, lập tức có thể ăn món anh thích nhất, là thịt gà đó.”
Khuyển Nhĩ trên đầu William khẽ run lên khi tay Lận Tô buông ra. Vị trí mềm mại nhất trong tim dường như vừa bị chạm khẽ.
Lận Tô xé lớp lá cây ra, để lộ thịt gà màu vàng óng bên trong, mùi thơm quyến rũ lan tỏa khiến người ta thèm nhỏ dãi. Cậu lấy một chiếc đùi gà lớn đưa cho Cain, một chiếc cho William, hai cái cánh còn lại chia cho mình và Tô Cẩm.
Lửa nướng vừa chuẩn, thịt gà mềm thơm đậm đà, phối thêm dâu tây giải ngấy, bốn người ăn một bữa cực kỳ thỏa mãn.
Ăn xong, Lận Tô chọn chỗ chôn xương gà, tiện thể hái thêm hai quả cam cho Tô Cẩm, sau đó rửa tay, mang theo máu khế ước thú B cấp vào phòng Cain, chuẩn bị trị liệu lần hai.
Dù đã có kinh nghiệm lần trước, trước khi bắt đầu, Tô Cẩm vẫn không giấu được lo lắng: “Tiểu Tô, con phải liệu sức mà làm, thân thể mình quan trọng hơn.”
Lận Tô biết việc cậu từng ngất xỉu đã trở thành bóng ma trong lòng Tô Cẩm, liền gật đầu cười: “Con sẽ chú ý, Thư phụ yên tâm.”
“Cha chuẩn bị sẵn sàng rồi, Tiểu Tô, cứ yên tâm mà làm, Hùng phụ tuyệt đối không gây rối.” Cain nằm sấp xuống, bộ dạng trông đầy khí khái hy sinh. Để chắc ăn, Tô Cẩm vẫn giữ chặt vai ông ấy, cùng ông gánh chịu cơn đau sắp đến.
Lận Tô để sẵn cam cắt sẵn bên tay, phòng khi cần bổ sung thể lực.
Đầu ngón tay dính máu khế ước thú B cấp, năng lượng hung hãn vừa bộc phát, Đại Hắc vốn đang ngồi yên bên cạnh bỗng bật dậy. Không như lần đầu cảnh giác, lần này ánh mắt nó tràn đầy hưng phấn – rõ ràng đã nhận ra đây là năng lượng chữa trị. Lục quang nhạt từ lòng bàn tay Lận Tô tỏa ra, động tác so với lần trước càng thuần thục, dị năng hệ mộc thẩm thấu vào Thú Văn của Cain, hóa thành sợi tơ nối liền từng điểm Thú Văn rời rạc...
Trong lúc đó, William vừa được đỡ về phòng bỗng mở to mắt vàng, kinh ngạc nhìn về phía cửa. Luồng sinh khí dày đặc tự nhiên lại lần nữa trào ra, Thú Văn giấu trên ngực anh lóe sáng, vận chuyển nhanh chóng, hấp thu những nguyên tố tràn ngập sức sống trong không khí.
“Ư…” Cơn đau nhức xương cốt khiến Cain căng cứng toàn thân, nhưng vẫn cắn răng không cho bản thân loạng choạng. Mồ hôi lạnh chảy theo thái dương, ông nhẫn vì tương lai không còn đau đớn. Máu theo khớp hàm bị cắn chảy ra, trước mắt tối sầm, nhưng Cain vẫn cố không ngất đi.
Trái ngược với hắn là Đại Hắc, thú khế ước đang nằm lăn trên giường, hưng phấn vẫy đuôi như quạt máy.
Sắc mặt Lận Tô dần tái nhợt, nhưng trong mắt lại sáng lấp lánh như vì sao, rõ ràng cảm nhận được lần trị liệu này nhẹ nhàng hơn trước, dị năng của cậu đang có dấu hiệu tấn cấp. Theo suy đoán hiện tại, sau khi trị liệu xong cho Cain, nếu chữa thêm cho một người có khế ước thú cấp B nữa, cậu có thể từ cấp 1 thăng lên cấp 2. Không biết sau khi lên cấp, liệu có thể chữa cho William không…
Thời gian trôi qua, Lận Tô rõ ràng cảm nhận được dị năng đang cạn kiệt, nhưng trị liệu cũng sắp hoàn tất. Cậu đưa miếng cam cắt sẵn vào miệng, mát lạnh và sức sống trong quả làm dịu cơn đau do dị năng hao tổn.
Tô Cẩm thấy sắc mặt cậu càng lúc càng tái, lòng cũng nhói theo. Ông ấy muốn lên tiếng khuyên nhủ, nhưng lại sợ ảnh hưởng Lận Tô, chỉ có thể lo lắng trong lòng.
May mắn, chưa bao lâu sau, Lận Tô chủ động thu tay. Dựa vào tường thở dốc một hơi dài, giọng khàn khàn: “Được rồi, chỉ cần thêm một lần trị liệu nữa, Hùng phụ sẽ khỏi hẳn.”
Tô Cẩm chưa kịp mừng, vội lấy khăn lau mồ hôi cho cậu: “Có chỗ nào không thoải mái không, có cần ngủ một lát không?”
Lận Tô thở hổn hển, tuy rất mệt, nhưng cậu lại cảm thấy trong đầu hơi phấn chấn. Cậu lắc đầu: “Con không sao, Thư phụ cứ chăm Hùng phụ đi, con tự về phòng được.”
Tô Cẩm vẫn không yên tâm, nhìn Cain đã ngất xỉu sau trị liệu, cuối cùng không chần chừ cõng Lận Tô về tận phòng, đặt cậu xuống giường.
Thấy vậy, William nhíu mày, mặt lộ vẻ lo lắng.
Tô Cẩm giao phó: “William, phiền con chăm sóc Tiểu Tô một chút, nó mệt quá rồi.”
William gật đầu, ánh mắt chưa từng rời khỏi người Lận Tô.
Sau khi Tô Cẩm rời đi, Lận Tô xoay người ôm chặt đuôi to của William, chôn mặt vào cọ cọ. Lúc mệt mỏi, không gì chữa lành hơn một cái đuôi cáo để ôm và hít.
Thế gian này sao lại có cái đuôi cáo chữa khỏi đến vậy chứ…
Lận Tô úp mặt vào lớp lông mượt, cảm thán khẽ: “William, tôi thật sự quá thích cái đuôi của anh rồi!”
Một câu “thổ lộ” bất ngờ khiến William vốn đã cứng người vì bị ôm đuôi càng thêm căng thẳng, trong lòng không khỏi rung động: Tiểu giống cái này… đang tỏ tình sao?
Ý nghĩ ấy vừa lóe lên, Khuyển Nhĩ trên đầu William không tự chủ mà dựng đứng, máu khắp người vọt lên mặt, đôi Kim Đồng tà mị lóe lên ánh sáng nóng rực!
Chỉ tiếc rằng lúc này Lận Tô đang chìm đắm trong cảm giác mềm mại của chiếc đuôi to, hoàn toàn không thể thoát ra, cũng không trông thấy màn vừa rồi.
Cảm nhận được tiểu giống cái đang dần thả chậm hô hấp, William vốn căng thẳng đến mức không biết làm sao mới nhẹ nhàng thả lỏng lại. Từ nhỏ đến lớn không phải chưa từng có giống cái ngỏ ý với anh, nhưng chưa bao giờ có ai khiến tâm tình anh rối loạn đến mức này.
William cong ngón tay, cố nén xúc động mà vươn tay, muốn khẽ chạm vào tiểu giống cái gần ngay trước mắt. Ánh mắt dừng trên người Lận Tô trở nên mềm mại, ôn nhu đến độ như đang nhìn bảo vật trân quý nhất trên đời. Đầu ngón tay nhẹ nhàng dừng trên đỉnh đầu Lận Tô, xúc cảm còn mềm mại hơn cả tưởng tượng, khóe môi William không tự giác cong lên, anh nghe thấy tiếng tim mình đập——
“Thình thịch, thình thịch!”
Mãnh liệt hơn bất cứ lần nào trước đây.
Ngủ ngon nhé, tiểu giống cái của anh.
----
Khi Triệu An ôm trái cây tinh lọc trở về nhà, trong lòng tràn đầy thấp thỏm xen lẫn chờ mong không thể kìm nén. Dù cậu ấy biết rõ bản thân không nên ôm hy vọng lớn đến thế, bởi viện nghiên cứu của đế quốc chưa từng từ bỏ việc điều trị chứng tinh thần hỗn loạn, nhưng ngoài An Phủ Tề ra, đến nay vẫn chưa có biện pháp nào hiệu quả hơn. Hơn nữa, An Phủ Tề vốn không thể chữa khỏi, chỉ có thể giảm nhẹ, lại còn bị giới hạn số lần dùng.
Từ trước đến nay, số phận chờ đợi những giống đực mang bệnh tinh thần hỗn loạn, chỉ có cái chết. Cậu ấy rất sợ, nỗi mong chờ hiện tại cuối cùng sẽ hóa thành thất vọng càng sâu sắc.
Bạn lữ của cậu, Cách Ân là một thú nhân khế ước cấp A, tuy không phải người mang gen S cấp ưu tú, nhưng trong lòng Triệu An, y là sự tồn tại không thể thiếu.
Về đến nhà, Triệu An vội vã dùng nước rửa sạch trái cây vừa mua, nhìn những quả dâu tây đỏ mọng to tròn đầy tay, trên mặt lộ ra niềm vui mừng cho dù từng ăn dâu tây ở Thủ đô tinh, cũng chưa từng thấy quả nào lớn đến vậy. Lận Tô đã chọn cho cậu ấy mấy quả dâu kích thước gần bằng lòng bàn tay, mỗi quả ước chừng bằng mười quả bình thường.
Cậu ấy cắt dâu thành miếng nhỏ bày lên đĩa, lại thêm một quả cam vàng óng, dọn xong thì bưng lên lầu.
Gần đây Cách Ân ngày càng yếu, vẫn luôn nghỉ ngơi trong phòng. Ban đầu Triệu An còn do dự có nên đưa y về Thủ đô tinh điều dưỡng hay , vì so với tinh cầu North, điều kiện nơi đó rõ ràng tốt hơn nhiều.
Không biết Cách Ân đã ngủ chưa, cậu ấy không dám làm phiền, chỉ nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ra. Người vốn nên đang nằm nghỉ lại đứng cạnh cửa sổ, khoác áo ngủ tơ tằm màu xám nhạt. Áo ngủ vốn vừa người, nay đã rộng đi thấy rõ.
Nghe thấy tiếng động, Cách Ân quay đầu lại. Mái tóc đen ngày thường được chải chuốt gọn gàng giờ rối tung trên đầu, sắc mặt tái nhợt với quầng mắt thâm rõ rệt. Nhìn kỹ vào ánh mắt còn thấy những tia máu đỏ.
Thấy cậu ấy, lông mày Cách Ân khẽ giãn ra, cất giọng khàn khàn: “Về rồi à, trên tay em là gì thế?”
Một làn hương quả thanh mát lan tỏa trong không khí, kích thích khứu giác của y.
“Đứng mệt không?” Triệu An dịu dàng tiến lại, không hề trách cứ vì sao y không nằm nghỉ mà lại đứng ở đây. Cậu ấy biết Cách Ân đang rất khó chịu, thay vì bắt y nằm yên một chỗ không làm gì được, chi bằng để y tùy ý làm điều mình muốn. Cậu ấy đặt đĩa trái cây lên bàn, dùng nĩa xiên một miếng dâu rồi đưa đến môi Cách Ân: “Nếm thử một miếng đi.”
Trái dâu đỏ mọng trên chiếc nĩa bạc, tỏa hương thơm dịu nhẹ.
Cách Ân khẽ động mũi, ánh mắt thâm trầm hiện lên một tia dao động: “Mua dâu ở đâu vậy? Ở Tinh Cầu North mà cũng mua được trái cây sao?”
“Cũng nhờ La Từ Từ cả. Khi Bộ chấp pháp điều tra phá án thì vô tình phát hiện một người sở hữu dị năng tinh lọc, bọn họ thu mua ít rau quả từ chỗ cậu ta. Trên đường về còn gặp lại nên tiện mua thêm ít trái cây. Cách Ân, ăn thử đi, có khi sẽ có hiệu quả không ngờ đó.”
Triệu An ánh mắt đầy chờ mong, tay nĩa lại đẩy nhẹ về phía môi Cách Ân.
Từ khi tinh thần hỗn loạn ngày càng nặng , Cách Ân gần như không còn khẩu vị. Nhưng lúc này, bất kể là ánh mắt mong đợi của Triệu An hay hương thơm dễ chịu trong không khí, tất cả đều khiến y có cảm giác muốn thử một miếng.
Há miệng cắn quả dâu, vị ngọt dịu lan ra trong khoang miệng. Còn chưa nuốt xuống, bụng đã cồn cào đói.
Một luồng mát lạnh lướt qua tinh thần vực, như có một bàn tay dịu dàng mơn trớn, xoa dịu cơn đau âm ỉ tích tụ suốt thời gian qua.
“Ưm…” Không kìm được bật khẽ, Cách Ân theo bản năng đưa tay ôm trán, khẽ lẩm bẩm: “Hình như… vừa rồi có gì đó…”
“Có cảm giác thật à?” Triệu An lập tức hỏi, trong mắt ánh lên sự phấn khích khiến Cách Ân khựng lại, dần cảm thấy có gì đó không đúng, dè dặt hỏi, “Sao anh phản ứng dữ vậy? Rốt cuộc là chuyện gì?”
Triệu An không đáp ngay mà xoay người, xiên một miếng cam đưa tới môi Cách Ân: “Ăn thêm miếng này nữa rồi nói cho em biết cảm giác của anh.”
Lần này Cách Ân không do dự, trực tiếp cắn miếng cam. Múi cam mềm mọng nổ tung trong miệng, chua ngọt đậm đà, nước cam lan khắp đầu lưỡi. Cảm giác mát lạnh lại tràn đến tinh thần vực, vuốt ve dịu dàng như lần trước.
Cảm giác trùng khớp khiến ánh mắt Cách Ân lộ ra vẻ kinh ngạc: “Tinh thần vực của anh cảm thấy rất dễ chịu, như có bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve… Rốt cuộc là sao?”
Triệu An cuối cùng cũng nở nụ cười, khóe mắt đỏ hoe: “La Từ Từ không lừa em. Đợt rau quả này bên bộ chấp pháp kiểm nghiệm ra có đến 60% nguyên tố tự nhiên. Em ban đầu còn nghi ngờ, nhưng giờ thì… thật sự có hiệu quả. Anh ăn thêm đi, có thể giúp giảm bớt tình trạng tinh thần hỗn loạn.”
Cách Ân đương nhiên hiểu con số 60% nguyên tố tự nhiên có ý nghĩa gì. Nghe xong, y cúi đầu nhìn trái cây trên bàn: “Thật không thể tin nổi… Tuy chưa biết có thể khống chế hoàn toàn bệnh không, nhưng ít nhất hiện tại nó có hiệu quả thật.”
“Chỉ cần giảm bớt được là tốt rồi!” Triệu An không kìm được mà ôm chầm lấy Cách Ân. Từ khi y phát bệnh, lòng cậu ấy chưa lúc nào yên ổn.
Cách Ân vòng tay ôm lại cậu ấy, khẽ vuốt tóc cậu đầy trìu mến: “Xin lỗi, Tiểu An. Thời gian qua đã khiến em phải lo lắng.”
“Chỉ cần anh không sao là được rồi. Đừng nói nữa, mau ăn thêm chút đi.”
Triệu An thoát khỏi vòng tay Cách Ân, nôn nóng muốn y nhanh chóng ăn hết đám trái cây này.
Cách Ân khẽ cười gật đầu: “Được rồi được rồi, anh ăn, anh lập tức ăn đây.”
Hai đĩa trái cây trôi xuống bụng, Cách Ân không chỉ cảm thấy no, mà tinh thần vực đang căng tức cũng được xoa dịu, thậm chí còn có chút buồn ngủ, điều mà anh đã rất lâu rồi không cảm nhận được.
Triệu An không dám quấy rầy, đỡ y nằm xuống. Người còn chưa kịp rời đi, trên giường đã vang lên tiếng hít thở đều đều.
Triệu An khẽ đưa tay lau khóe mắt, không kiềm được nở một nụ cười nhẹ nhõm.
----
Cùng lúc đó, La Từ Từ vừa bước ra khỏi phòng xét nghiệm đã vội vàng chạy như bay đến văn phòng bộ chấp pháp. “Phanh!” Một tiếng mạnh mẽ đẩy cửa, anh ta gào lên: “Bộ trưởng! Bộ trưởng! Bộ trưởng!”
Mục Ân đang ngồi làm việc vội vàng ra đón: “Xảy ra chuyện gì thế, Từ Từ?”
La Từ Từ hít sâu một hơi, mặt mày sáng rỡ: “Bộ trưởng, tôi vừa từ phòng xét nghiệm về! Lô trái cây mới nhất chúng ta đưa tới—hàm lượng nguyên tố tự nhiên đã đạt 69%, cao hơn 9 điểm so với đợt rau lần trước!”
Mục Ân thoáng ngẩn ra, đồng tử hơi co lại. Còn chưa kịp lên tiếng, thiết bị trên cổ tay đã vang lên. Đầu bên kia truyền tới giọng của Tinh Vực Trưởng: “Bộ trưởng Mục Ân, phiền ông qua đây một chuyến.”
Vừa dứt cuộc gọi, Mục Ân liền vội lấy áo khoác. La Từ Từ theo sát sau lưng: “Tinh Vực Trưởng chắc chắn đã nhận được tin tức!”
“Chuyện này tạm thời chưa được để lộ ra ngoài.” Mục Ân nhanh chóng căn dặn một câu rồi rời khỏi văn phòng.
La Từ Từ đóng cửa lại, quay đầu nhìn mấy người còn ở trong phòng: “Có thấy kích thích không?”
“Mẹ nó, nếu thật như vậy thì tôi không dám tưởng tượng nữa luôn!”
“An Phủ Tề có 76.66% nguyên tố tự nhiên, vậy quả cam kia gần như tương đương với một liều An Phủ Tề?”
“69% với 76% vẫn còn kém đấy. Bình tĩnh lại phân tích, lỡ như 69% đã là cực hạn rồi thì sao?”
“Nhỡ còn có thể cao hơn thì sao?”
Mọi người đồng loạt hít sâu một hơi. La Từ Từ thì đột nhiên thở dài: “Giờ tôi bắt đầu thấy lo rồi nhân tài như thế, liệu Tinh cầu North chúng ta có giữ nổi không? Mà giữ lại rồi thì giữ được bao lâu?”
Ai nấy đều hiểu rõ, có được năng lực tinh lọc như Lận Tô, nếu để Thủ đô tinh biết, bên kia chắc chắn sẽ cử quân đội tới đón đi ngay. Ban đầu thì thấy cậu ở lại tinh cầu North đúng là tiếc nuối, nhưng khi biết cậu còn có giá trị lớn hơn, ai cũng không muốn cậu rời đi nữa.
“Khụ, loại chuyện này đâu tới lượt chúng ta lo. Cứ xem ý Tinh Vực Trưởng thế nào.”
“Đúng rồi, trời có sập còn có người cao hơn chống đỡ, bọn mình không cần nhọc lòng.”
Dù gì nghĩ cũng vô ích, thôi thì ngày nào hay ngày nấy!
La Từ Từ vừa gật đầu vừa thầm nghĩ, lời thì đúng thật, nhưng sau lưng vẫn nên tranh thủ làm thân với Lận Tô một chút thì hơn.
Khi Mục Ân đến tòa nhà hành chính Tinh Vực Trường, vừa hay gặp An Diệp, Phó Tinh Vực Trường đang chuẩn bị xuống lầu. Khác với Lôi Sâm, An Diệp là người từ Thủ đô tinh điều đến rèn luyện, nói trắng ra là tới tích lũy chiến tích.
Thấy Mục Ân, An Diệp liền dừng bước, cười đón: “Bộ trưởng Mục Ân đến hội báo công việc với ngài Lôi Sâm? Bộ chấp pháp gần đây bận rộn lắm à?”
“Vẫn là chuyện trước đó, mãi chưa kết thúc. An Diệp các hạ chuẩn bị ra ngoài? Vậy tôi không làm phiền nữa.”
An Diệp cũng không giữ lại, vẫn mỉm cười gật đầu: “Nếu là Lôi Sâm các hạ tìm ngài, mau đi đi.”
Mục Ân gõ cửa bước vào văn phòng. Lôi Sâm, năm nay 105 tuổi, đối với thú nhân mà nói vẫn còn rất trẻ, trong quân phục thẳng tắp, khuôn mặt đầy nét cương nghị.
“Bản báo cáo tôi đã xem qua, ông có suy nghĩ gì?” Lôi Sâm hỏi thẳng, tác phong rất điển hình của quân nhân.
Mục Ân đã quen: “Lận Tô là một giống cái có thiên phú. Theo lý nên dốc sức giữ lại, nhưng tôi cảm thấy phải xét cả việc tinh cầu North chúng ta có đủ năng lực giữ người không. Nếu dùng cưỡng chế thì chưa chắc là thượng sách. Tôi đề nghị là duy trì mối quan hệ cho tốt, cố gắng đạt được quyền thu mua rau quả lâu dài từ cậu ấy—”
“Bằng cách đó, bất kể cậu ấy có đi đâu, tinh cầu North vẫn giữ được phần lợi ích. Hơn nữa nơi này vốn là quê hương của cậu, sẽ luôn có chút tình cảm riêng.”
Lôi Sâm gật đầu: “Trùng hợp với suy nghĩ của tôi. Chuẩn bị tư liệu, theo quy trình công khai. Trong thời gian này cứ theo như ông nói mà duy trì quan hệ, cố gắng ký hiệp ước. Bảo đảm an toàn cho cậu ta, tuyệt đối không để lộ tin tức.”
“Rõ, tôi sẽ sắp xếp.”
Mục Ân rời khỏi, không ngờ lại gặp An Diệp lần nữa ngay tại hành lang.
“Mục Ân bộ trưởng, đã hội báo xong rồi sao?” An Diệp cười hỏi.
“Vâng, các hạ.”
“Vậy có muốn ghé qua văn phòng ta trò chuyện một chút không?”
“Xin lỗi, ngài Lôi Sâm vừa giao cho tôi một nhiệm vụ khẩn, phải xử lý ngay. Mong thứ lỗi.”
“Thật là không khéo.” An Diệp tiếc nuối cười một cái, “Vậy hẹn lần sau vậy, công việc là quan trọng nhất mà.”
“Cảm ơn các hạ đã thông cảm.”
Ra khỏi tòa nhà, Mục Ân chỉ cảm thấy sống lưng như bị kim đâm cả đoạn đường.
Đêm khuya, gió nhẹ khẽ lướt ngoài cửa sổ, bầu trời sao lấp lánh. William ngủ gục bên mép giường, chiếc đuôi to bị tiểu giống cái bên cạnh ôm gọn vào lòng. Hơi thở ấm áp của cậu phả lên lớp lông mềm mại, làm tim William cũng theo đó mà run rẩy.
“Đông!”
Một tiếng vang nhỏ bất ngờ vang lên giữa màn đêm tĩnh lặng.
Tai Khuyển màu bạc vốn đang rũ xuống liền dựng thẳng dậy. Kim đồng mở hé.
“Đông!”
“Thùng thùng!”
Tiếng động sau càng thêm cấp bách, dễ khiến người chú ý.
William lập tức mở mắt, đồng tử vàng kim thu hẹp lại thành một đường, đầy nguy hiểm và dị quang. Qua lớp rèm cửa mỏng, có thể thấy một bóng đen nằm trên bệ cửa sổ, thân hình tròn tròn, tai dài rũ xuống, đôi mắt phát ra ánh đỏ mờ trong đêm.
“Thịch thịch thịch!”
“Thịch thịch thịch thịch! Cạch!”
Gió đêm lạnh lẽo lập tức tràn vào, thổi bay tấm rèm.
William cúi đầu liếc tiểu giống cái đang ngủ say, nhẹ nhàng dùng đuôi cuốn lấy người ấy.
Bóng đen bên ngoài vừa mở cửa sổ liền từ từ chui vào. Dù là ban đêm, ánh mắt của William vẫn đủ sắc bén để nhận ra: là một con thỏ tai dài cấp B—loài giỏi truy tung.
William nheo mắt, thu liễm khí tức, ẩn mình trong bóng tối như một thợ săn đang chờ con mồi tự chui đầu vào rọ.
Khi con thỏ không đề phòng mà nhảy về phía Lận Tô, chính là lúc nó bị tóm gọn.
“Kỉ!”
Áp lực tinh thần của một khế ước thú cấp cao lan tỏa. Chỉ trong nháy mắt, con thỏ mềm nhũn trong tay William.
Anh tiện tay ném nó xuống giường, sợi tinh thần nhanh chóng lan ra thu thập ký ức. Đợi tới khi anh lấy được tất cả thông tin cần thiết, con thỏ kia đã uể oải như tàn tạ cả người.
Anh không ngờ nó chỉ gặp Lận Tô một lần mà lại có thể lần theo tới tận đây.
Nhưng mà đã tới thì tiện. Có thể sai khiến làm chút chuyện.
Mặc dù thỏ tai dài tỏ rõ kháng cự, nhưng dưới uy áp, nó vẫn phải khuất phục. Trước khi rời đi, nó còn quay đầu nhìn Lận Tô với ánh mắt không cam lòng, rồi ngoan ngoãn thực hiện mệnh lệnh mà William giao, thậm chí còn không quên đóng cửa sổ lại.
Mọi thứ diễn ra như thể chưa từng có gì xảy ra.
--
Sáng sớm hôm sau, khi Tô Cẩm tỉnh dậy thì phát hiện Cain đáng lẽ vẫn còn nằm trên giường đã không thấy đâu.
Ngoài cửa sổ truyền đến tiếng loạt xoạt đều đều. Kéo rèm ra nhìn, liền thấy Cain đang tràn đầy sức sống quét sân, thân pháp lưu loát, không còn chút gì gọi là chậm chạp như hôm qua. Ngay cả Đại Hắc đang chạy tới chạy lui bên cạnh ông ấy cũng không ít lần khựng lại ngơ ngác, cảm giác như đang nhìn thấy bóng dáng Cain thời kỳ sung mãn nhất.
Tô Cẩm vội vàng thu dọn giường, rửa mặt qua loa rồi đi ra: “Sao dậy sớm vậy? Cảm thấy trong người thế nào? Sao không nghỉ thêm chút nữa?”
Cain thấy ông thì cười đi tới: “Em nhìn tôi đi!” Vừa nói vừa hoạt động chân tay linh hoạt trước mặt Tô Cẩm, chẳng còn chút gì của bộ dáng rệu rã hôm qua, nhìn sao cũng giống một người hoàn toàn khỏe mạnh.
“Tôi thấy cả người tràn đầy sức sống! Không làm gì thì thấy khó chịu luôn ấy. Em nhìn Đại Hắc xem, cũng có tinh thần hơn hẳn, cơ thể cũng săn chắc lại. Tôi nghĩ chắc là khỏi hẳn rồi. Quét sân hồi lâu mà tinh thần vực cũng không đau chút nào!”
Cain hớn hở, không kìm được mà kể một tràng cảm giác của bản thân.
Tô Cẩm nhìn ông như vậy cũng thấy vui theo, nhưng vẫn nhắc nhở: “Anh đừng mới khỏe có chút đã khoe khoang rồi. Tiểu Tô còn chưa nói anh hoàn toàn hồi phục đâu.”
“Nhưng thật sự cảm thấy quá tốt luôn ấy! Dù chưa hoàn toàn khỏi, cũng không chênh lệch mấy. Haha!” Cain cười tươi như nắng, nhưng ngay sau đó lại nghiêm túc: “Tiểu Tô vẫn ổn chứ? Có phải lại mệt đến kiệt sức rồi không?”
“Anh nghĩ sao? Mỗi lần trị liệu xong mặt đứa nhỏ đều tái nhợt. Anh còn không biết trân trọng thành quả người ta, còn ở đây chạy tới chạy lui, mau ngồi xuống nghỉ đi, đừng để công sức Tiểu Tô đổ sông đổ biển.”
Tô Cẩm đoạt lấy chổi trong tay ông rồi đứng sang một bên. Cain bị dạy một trận cũng không dám phản kháng, ngoan ngoãn ngồi xuống ghế, ánh mắt vẫn không nhịn được mà nhìn về phía phòng Lận Tô.
Một giấc này Lận Tô ngủ cực kỳ sâu, đến mức tỉnh dậy còn có chút mơ màng.
Cậu dụi mắt, đầu tóc xù lên, theo bản năng rụt lại vào chiếc đuôi cáo ấm áp trong ngực. Mất mấy giây thần trí mới khôi phục hẳn, cậu quay đầu nhìn thẳng vào đôi mắt vàng kim của William, lúc này mới nhận ra, ngày hôm qua cậu lấy lý do "khó chịu" để ôm đuôi anh ngủ cả đêm.
Lập tức mặt cậu đỏ bừng.
Cậu vội ho nhẹ một tiếng, cố làm ra vẻ bình tĩnh, nhẹ nhàng buông chiếc đuôi ra, tiện thể vuốt phẳng phần lông bị xù: “Trễ rồi, tôi... tôi ra ngoài trước nhé!”
Vừa định bước xuống giường, mắt cá chân liền bị một thứ mềm mại ấm áp chạm vào. Quay đầu lại, chính là chiếc đuôi cáo vừa được buông ra, giờ lại nhẹ nhàng quấn lấy chân cậu cọ cọ. Ngước mắt nhìn theo, liền đối mặt với đôi mắt vàng rực sáng ấy.
Ánh mắt vốn lạnh nhạt yêu dị của William giờ lại dịu dàng đến khó tin, tựa như một vũng nước trong có thể làm mềm cả đá sỏi.
Mặt Lận Tô lại đỏ lên.
Còn chưa kịp hỏi, William đột nhiên đưa tay, nhẹ nhàng vuốt xuống phần lông cáo cậu vừa mới vuốt chưa thẳng.
Ngay khoảnh khắc ấy, Lận Tô cảm thấy như bị điểm huyệt, cả người cứng ngắc như tượng đá, chỉ còn vùng da vừa bị chạm qua là còn nóng ran có cảm giác. Rõ ràng chỉ là vuốt tóc đuôi, xúc cảm nhẹ vô cùng, vậy mà Lận Tô lại cảm thấy như toàn thân đang bị đốt cháy.
“Ngày hôm nay tôi dậy muộn... Nếu không ra ngoài, Thư phụ và Hùng phụ sẽ lo lắng.”
Cậu vội tìm cớ rồi gần như chạy trốn ra khỏi phòng, thậm chí không dám quay đầu nhìn William xem đối phương có biểu cảm gì.
Ngay lúc đó, tim cậu đập thình thịch đến độ bản thân cũng nghe rõ.
Vừa hoảng hốt chạy ra khỏi phòng, Lận Tô đã đụng ngay Tô Cẩm.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, Tô Cẩm nhíu mày: “Mặt con sao lại đỏ thế? Không khỏe à?”
“Con không sao! Thật sự không sao đâu ạ!”
Trả lời như cái máy xong, cậu liền thấy ánh mắt Tô Cẩm càng thêm nghi hoặc: “Không sao mà sao không đi dép?”
Lận Tô sững lại, cúi đầu nhìn đôi chân trần. Ngón chân cậu vô thức cuộn lại, vành tai đỏ ửng đến không giấu nổi.
Cậu chột dạ ho một tiếng: “Vừa tỉnh ngủ... còn chưa tỉnh hẳn.”
Nói xong liền quay người mở cửa đi vào, xỏ dép, rồi giả vờ như không có chuyện gì, mặt mày bình thản bước qua Tô Cẩm ra sân.
Thấy Cain đang ngồi ngoan như học sinh tiểu học, cậu bước tới: “Hùng phụ, cha thấy trong người thế nào rồi ạ?”
Cain vừa bị Tô Cẩm mắng xong, thấy Lận Tô ra liền nhảy dựng lên: “Nhãi con, con dậy rồi? Thân thể không sao chứ?”
“Không sao ạ, con ngủ một giấc là khỏe lại rồi.” Lận Tô mặt vẫn còn ửng hồng, ánh mắt sáng rực như mèo con, đuôi mắt lại hơi đỏ lên, cả người trông cứ như một đóa đào vừa chớm nở.
Cain trong lòng run bắn, sắc mặt lập tức biến đổi: “Nhãi con, William cái tên nhãi kia có phải con không khỏe cũng không chịu tha, cứ thích ép con thỏa mãn nó không?!”
“Ha?”
Tác giả có lời muốn nói:
William: Ta có nên chủ động thêm chút nữa không nhỉ?
Cain: trừng mắt Tôi đang nhìn đó!