Đại Hồ Ly Lông Xù Rất Đáng Yêu - Chương 26

Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter

Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và

MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!

👉 https://s.shopee.vn/2VewrkrIyO

MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!

Tựa như có thần giao cách cảm, khi Lận Tô quay đầu nhìn về phía William, vừa khéo đối phương cũng ngước mắt nhìn lại. Bốn mắt chạm nhau, Lận Tô khẽ cong khóe mắt, gửi tới một nụ cười rạng rỡ. Đôi tai chó trên đầu William khẽ run lên một chút, nơi mềm mại nhất trong lòng cũng theo đó dậy sóng.

Giá cả đã được xác định xong, Mục Ân lập tức chỉ huy cấp dưới vào hái trái: “Cẩn thận một chút, chậm cũng được, đừng làm hỏng!” Bởi lẽ, thứ treo trên cây kia không chỉ là trái cây đơn thuần — mà còn là thuốc cứu mạng!

Dụng cụ và sọt đã được Mục Ân chuẩn bị từ trước, không cần Lận Tô phải nhúng tay vào. Một đoàn người ào ào bắt đầu thu hoạch trái.

Bên này động tĩnh không nhỏ, chẳng mấy chốc đã thu hút không ít ánh mắt vây xem. Nghe nói chính phủ Tinh cầu North lại cử người tới thu mua trái cây nhà Lận Tô, những kẻ từng cười nhạo giá bán trên trời của cậu, nói cậu tham tiền phát điên, rồi trái cây sẽ chẳng ai mua nổi — lần này đều im bặt.

Sự thật đã chứng minh: trái cây nhà Lận Tô, căn bản không có chuyện “không bán được”!

Nhìn mấy sọt quả đầy được lần lượt cân ký chuyển lên xe, đám đông vây xem rốt cuộc không nhịn được mà xì xào:

“Lần này chắc kiếm được bộn tiền rồi ha?” “Nhất định là vậy! Nhưng bán cho chính phủ thì chắc không đắt như bán lẻ đâu.” “Tôi cũng nghĩ thế. Đừng nhìn nhãi ranh Lận Tô cứng đầu với chúng ta, trước mặt chính phủ chưa chắc đã oai phong như thế!”

Tuy ngoài miệng thì nói vậy, nhưng trong lòng nhìn từng sọt trái bị chuyển đi, ai nấy đều… nuốt nước miếng chan chứa vị chua ghen tỵ.

Mục Ân chọn hai cây táo và một cây cam. Sau khi hái sạch và cân xong, tổng trọng lượng đạt 160 ký, tính theo giá 1000 thú tệ/kg, Lận Tô lần này tịnh kiếm 320,000 thú tệ.

Dọn hàng lên xe xong, Lận Tô đích thân tiễn họ ra cổng.

Mục Ân chuyến này đúng là đại thắng trở về, ngồi trong xe ngửi hương trái cây thơm mát tràn ngập, tâm trạng cứ phải gọi là bay cao vút.

Ngồi bên cạnh, La Từ Từ nuốt nước miếng nhìn đống trái cây vàng óng, đỏ rực chất đầy thùng xe, nhỏ giọng hỏi: “Lão đại, mấy trái cây này… có thể chia cho mỗi người bọn ta vài quả không? Đừng mang hết đi chế thành dịch dinh dưỡng nha?”

La Từ Từ vừa mở lời, mấy người ngồi trong thùng xe lập tức quay lại, ánh mắt sáng rỡ đầy trông mong nhìn Mục Ân, ý tứ quá rõ ràng.

Mục Ân giơ tay gõ đầu La Từ Từ một cái: “Cái đồ lắm chuyện.”

Tuy ngoài miệng mắng, nhưng trên mặt lại nở nụ cười: “May cho các cậu, lúc tới đây ta đã xin trước với Tinh Vực Trưởng rồi. Lần này, mỗi người trong bộ phận ta đều được chia năm quả, xem như là phần thưởng vì phát hiện người sở hữu năng lực tinh lọc và xây dựng quan hệ tốt đẹp.”

“Bộ trưởng đỉnh thiệt!” “Bộ trưởng, nếu em chưa có người yêu là em yêu ngài luôn đó!” “Biến! Ai thèm yêu một giống đực như ngươi!”

Mục Ân vừa buồn cười vừa mắng xong, lại nói tiếp: “Thích gì thì tự chọn mà lấy, mỗi người năm quả, không được hơn!”

“Yên tâm đi bộ trưởng, tụi em tuyệt đối không lấy dư!” “Đúng vậy, chọn đại vài quả là được rồi!”

----

Một buổi sáng, tài khoản đột ngột tăng thêm 32 vạn thú tệ, tâm trạng Lận Tô vui đến mức muốn nổ tung. Cậu gọi với sang người đang quét sân:

“Thư phụ, lát nữa xử vài con gà rừng nha, tối nay mình ăn ngon một chút!”

Mấy con gà này cũng đã nuôi được một thời gian rồi, nếu không chịu đẻ trứng thì… ăn thịt cho đỡ phí.

Tô Cẩm gom lá cây rụng trong lúc thu hoạch trái cây hôm trước lại thành đống, nghe vậy liền cười, xắn tay áo lên:

“Được, để cha làm.”

Theo Lận Tô vào bếp đã lâu, tay nghề nấu nướng của Tô Cẩm cũng cải thiện không ít.

Lận Tô thì ra sau nhặt vài chiếc lá to để chuẩn bị đắp bùn nướng gà.

Cain ngồi trên ghế phụ giúp Tô Cẩm vặt lông gà, còn Lận Tô thì ngồi cạnh ghế nằm của William, vừa rửa lá cây vừa thuận miệng hỏi:

“Một chiếc xe huyền phù… đại khái bao nhiêu tiền?”

Vừa nghe cậu hỏi, William lập tức nhớ đến ngày hôm đó tiểu giống cái lao đến ôm lấy mình, còn hứa muốn mua xe cho anh. Ban đầu anh chỉ nghĩ cậu nói chơi cho vui, không ngờ bây giờ lại nghiêm túc nhắc lại, khiến trong lòng anh như có một chiếc lông chim nhẹ nhàng khẽ lướt qua, mềm mại, ngứa ngáy.

William giơ tay kéo tay áo Lận Tô, mở giao diện quang não, gõ chữ:

“Với tình trạng hiện tại của tôi cũng không dùng được xe, đừng lãng phí tiền. Mua thứ em thích là được.”

Lận Tô cong mắt cười:

“Anh đừng có lo giúp tôi tính tiền. Tôi kiếm tiền chính là để tiêu cho tức phụ! Nhưng mà, nếu không muốn mua xe, anh muốn cái gì khác không? Hay là…  mua thêm cho anh một sợi dây chuyền vàng?”

Nói tới dây chuyền vàng, ánh mắt Lận Tô không nhịn được lại liếc nhìn cổ William. Đại hồ ly da trắng, cổ thon dài, xương quai xanh lại đẹp… nếu đeo một sợi dây chuyền vàng nho nhỏ, chắc chắn sẽ rất quyến rũ. Chỉ là dây chuyền thôi thì hơi đơn điệu, tốt nhất phải kèm theo mặt dây nho nhỏ nữa mới đủ. Nghĩ đến đó, Lận Tô càng thấy ý tưởng này không tồi, đợi có thời gian sẽ đi mua.

William nghe ba chữ “dây chuyền vàng”, theo bản năng cúi đầu nhìn mắt cá chân treo ba chiếc lục lạc nhỏ, rồi nhớ lại lời Lận Tô từng nói:

“Tức phụ nhà khác tôi không biết thế nào, nhưng tức phụ nhà  nhất định phải có vàng.”

Chiếc đuôi nhọn nửa rũ nhẹ nhàng khẽ quẫy, trên quang bình xuất hiện chữ:

“Được.”

Thấy William cũng thích, Lận Tô cười rạng rỡ hơn nữa:

“Vậy lần sau tôi lên trấn, nhất định sẽ mua cho anh một sợi thật đẹp!”

Quả nhiên, không có tức phụ nào cưỡng lại được sức hấp dẫn của… vàng!

 

Tô Cẩm xử lý gà xong, Lận Tô bên này cũng chuẩn bị đủ nguyên liệu. Cậu nhét gia vị vào bụng gà, bôi đều bên ngoài, rồi dùng lá lớn gói lại, trét thêm một lớp bùn dày, sau đó ném vào đống lửa.

Cain thấy cậu vừa ném gà vào lửa liền giật mình:

“Tiểu Tô, làm vậy được hả?”

“Yên tâm đi Hùng phụ, nướng xong ăn thử rồi biết liền!”

 

Còn chưa dứt lời, bên ngoài đã vang lên tiếng người:

“Cain, nghe nói chính phủ vừa đến nhà anh mua một đống trái cây, chắc kiếm được bộn tiền rồi hả?”

Mấy người đứng ngoài sân đều là những kẻ quanh quẩn trong vùng, ngày thường rảnh rỗi không làm gì, chuyên đi lắc lư khắp nơi. Sáng nay Mục Ân dẫn theo cả đoàn người tới, lại còn huy động rầm rộ thu trái cây, mấy kẻ này nhìn vào không động tâm mới là lạ.

Nghĩ đến tình hình nhà Cain hiện tại, tuy Lận Tô có năng lực tinh lọc nhưng rốt cuộc vẫn là một tiểu giống cái, còn Tô Cẩm trông cũng không mạnh mẽ hơn là bao. Cả nhà chỉ có hai giống đực có sức chiến đấu, mà lại đều mắc tinh thần hỗn loạn.

Vẫn đang nằm trên ghế, William chậm rãi mở mắt, cặp đồng tử màu vàng lạnh lẽo nhìn thẳng vào ba giống đực đang đứng ngoài sân. Trên người bọn họ tỏa ra thứ mùi thấp hèn và bẩn thỉu, như loài bò sát trườn ra từ cống rãnh, tham lam, dục vọng lồ lộ khắp mặt.

Cain theo bản năng đứng lên, chắn trước mặt Lận Tô, uy áp từ khế ước thú cấp B trên người ông lập tức tỏa ra:

“Chuyện trong nhà tôi không liên quan gì đến chúng mày!”

Dù đã giải ngũ nhiều năm, nhưng thân là quân nhân, khí thế sát phạt trên người Cain vẫn chưa tan. Là một khế ước thú cấp B, cho dù tinh thần hỗn loạn làm hao mòn nhiều năm, thì uy áp lần này phát ra cũng đủ khiến ba giống đực ngoài sân tim đập chân run.

Ngũ Đức cố nén sợ hãi, tự nhủ Cain dù có chút lực uy hiếp thì cũng chỉ là miệng cọp gan thỏ, còn William thì nửa thú hóa thế kia, chắc đến nhúc nhích cũng không nổi. Một nhà toàn người già bệnh tật, có gì đáng sợ?

Hắn cười nham hiểm:

“Chúng ta chỉ tò mò thôi mà, tò mò hỏi một chút thì có sao? Dù sao nhà các người giờ cũng khác trước rồi. Giờ có điều kiện, không phải nên san sẻ một chút cho hàng xóm sao? Chẳng lẽ chỉ biết nghĩ cho bản thân?”

Ánh mắt hắn tham lam lướt qua từng người trong sân. Vì bị Cain che khuất nên không thấy rõ Lận Tô đang ngồi ở đâu, ngược lại bị William trong trạng thái nửa thú hóa thu hút sự chú ý. Tai và đuôi lộ rõ, nhìn là biết đã rơi vào giai đoạn nghiêm trọng của tinh thần hỗn loạn.

Ngũ Đức còn định giễu cợt thêm vài câu thì bỗng ánh mắt hắn va phải một đôi đồng tử vàng lạnh băng, không chút cảm xúc, không chút gợn sóng, như dã thú đang ngắm con mồi nơi cuối chuỗi thức ăn.

Trái tim như bị móng vuốt mạnh mẽ bóp chặt, một cơn nghẹt thở đột ngột ập đến khiến đồng tử Ngũ Đức co rút. Rõ ràng đối phương vẫn ngồi yên đó, nhưng sát khí lạnh lẽo lại như một con mãnh thú giẫm lên ngực hắn, miệng há to gần kề cổ họng, chỉ chờ giây tiếp theo răng nanh sẽ đâm thủng yết hầu…

“A… đừng… đừng giết tôi…”

Ngũ Đức bỗng hét to, tay ôm cổ, ngã ngồi phịch xuống đất. Biến cố xảy ra khiến hai tên đi cùng hắn giật mình, hoảng hốt cúi người đỡ:

“Ngũ Đức! Mày làm sao vậy?”

Ngũ Đức mặt mày tái mét, toàn thân run rẩy, khóc lóc cầu xin:

“Đừng giết tôi… tôi sai rồi… tôi không nên có ác ý… tôi sai rồi…”

Cain mặt lạnh như băng, sải bước lên trước vài bước, giọng gằn từng chữ:

“Cút! Còn dám bén mảng tới nữa, coi chừng mạng chó của các người!”

Ngũ Đức sợ tới mức vừa lăn vừa bò bỏ chạy. Hai tên đồng lõa còn lại cũng hoảng loạn nhìn nhau, rồi cuống quýt đuổi theo hắn.

Gặp ma rồi hay sao vậy trời…

Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chap bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo