Đại Hồ Ly Lông Xù Rất Đáng Yêu - Chương 25

Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter

Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và

MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!

👉 https://s.shopee.vn/2VewrkrIyO

MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!

Lận Tô hái xong táo và cam đặt qua một bên, sau đó ra vườn hái thêm một quả dâu tây to cỡ lòng bàn tay người lớn, tất cả cho vào túi giấy, đưa cho Triệu An:
“Đều ở đây rồi, cậu kiểm tra thử một chút.”

Triệu An đón lấy túi giấy, thấy táo và cam bên trong quả nào cũng to, màu sắc tươi đẹp, quan trọng nhất là còn tỏa ra hương thơm ngọt lành dễ chịu. Mùi thơm ấy lan tỏa trong không khí, một cách kỳ diệu khiến người ta cảm thấy thư thái, dễ chịu.

“Không cần kiểm tra đâu, rất tốt rồi.”

Triệu An sảng khoái thanh toán, sắc mặt so với lúc mới đến đã tốt hơn không ít, ánh mắt cũng rạng rỡ có thần.

La Từ Từ ở bên cạnh cũng âm thầm thở phào, rồi hỏi:
“Lận tiên sinh, mấy loại trái cây này của ngài có thể bán toàn bộ ra ngoài không?”

Lận Tô hiểu ý đối phương, cười nói:
“Không cần khách sáo gọi tôi là ‘Lận tiên sinh’, tôi tên Lận Tô, cứ gọi thẳng tên là được. Ba cây này có thể bán, nếu các ngươi cần thì cứ phái người đến lấy bất cứ lúc nào.”

Nghe vậy, La Từ Từ lập tức nói:
“Vậy tôi sẽ liên hệ người bên tôi ngay. Về phần giá cả, cậu yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ không để cậu chịu thiệt.”

Triệu An ôm túi trái cây trong lòng, nghe vậy cũng nói với La Từ Từ:
“Từ Từ, nếu anh còn phải làm việc, vậy tôi về trước nhé. Tôi muốn nhanh chóng về cho Cách Ân nếm thử.”

“Được, Triệu ca đi đường cẩn thận. Có chuyện gì thì liên hệ ta.”

Triệu An quay sang Lận Tô mỉm cười:
“Cảm ơn Lận tiên sinh đã bán rau quả cho tôi. Vậy ta xin phép về trước.”

Nói xong, cậu ấy chào Lận Tô, vô thức liếc sang giống đực nửa thú hóa đang ngồi trên ghế gần đó. Triệu An có cảm giác người này trông rất quen, nhưng nhất thời không nhớ ra đã gặp ở đâu. Cuối cùng đành tạm gác nghi hoặc trong lòng, xoay người rời khỏi tiểu viện.

Giờ phút này, điều anh nóng lòng nhất chính là về nhà thật nhanh, để Cách Ân nếm thử những trái cây này, xem thử hiệu quả trấn an bên trong có giúp ích được cho chứng rối loạn tinh thần của người kia hay không.

La Từ Từ lập tức liên hệ với Mục Ân báo lại tình hình, Mục Ân vừa nghe xong liền tỏ rõ thái độ:
“Ngươi chờ một chút, tôi lập tức dẫn người đến!”

Trong lúc đợi Mục Ân đến, ánh mắt La Từ Từ dừng lại ở sân, nhìn thấy Cain đang dắt William tản bộ dưới nắng sớm.

Lần trước bọn họ đến xử lý báo cáo, đã nắm rõ tình hình trong nhà Lận Tô: tiểu giống cái vì không có Thú Văn nên bị cưỡng chế sắp xếp kết đôi với một giống đực đang trong trạng thái nửa thú hóa. Bản thân gia đình còn có một Hùng phụ mắc rối loạn tinh thần lực cấp C.

La Từ Từ không khỏi kinh ngạc nhìn Cain đang ung dung đi lại trong sân. Từ tuổi tác mà đoán, người này hẳn chính là vị Hùng phụ bị chuẩn đoán mắc rối loạn tinh thần lực cấp C kia.

Phải biết rằng, rối loạn cấp C còn nghiêm trọng hơn cấp D bạn đời của Triệu An.

 

Theo tiêu chuẩn đế quốc, theo nghiên cứu thì những người tinh thần hỗn loạn cấp C, hay khi bệnh đạt tới C cấp trở lên, những cơn đau trong tinh thần vực sẽ phát tác với tần suất ngày càng dày đặc. Cấp bậc càng cao, loại thống khổ này lại càng thêm nghiêm trọng.

Cuối cùng sẽ dẫn tới việc giống đực từng cường tráng mất dần năng lực lao động và khả năng tự sinh hoạt. Nếu bệnh phát triển nặng hơn nữa, đến A cấp trở lên, còn có thể xuất hiện hiện tượng khế ước thú giành quyền khống chế thân thể với chủ nhân, ví dụ như giống đực nửa thú hóa đang nằm bên kia, chính là một biểu hiện rõ rệt của giai đoạn tinh thần lực bị rối loạn nghiêm trọng.

Thế nhưng bất kể là cấp nào đi nữa, hiện tại đế quốc vẫn chưa có phương pháp điều trị hoặc chữa khỏi. Dưới tình huống như vậy, hai giống đực trong sân không những chưa mất trí, thậm chí còn có thể giữ được một mức độ hoạt động nhất định, điều này khiến La Từ Từ cảm thấy cái sân nhỏ này thật sự… quá mức thần kỳ.

Gần đây mỗi ngày Cain đều vận động rèn luyện, thể lực dần khôi phục. Giờ đây ông đã có thể đi lại chậm rãi trong sân mà không cần vịn tường, chỉ là vẫn chưa thể đi nhanh, hễ bước vội là lại hụt hơi, thậm chí xuất hiện đau buốt ở tinh thần vực.

Nhưng dù vậy, so với tình trạng nằm liệt giường trước đây, hiện tại đã khá hơn rất nhiều.

Lận Tô cắt vài miếng cam mang ra cho Cain và William, tiện tay chia cho La Từ Từ một miếng.

Thấy Lận Tô đưa tới, La Từ Từ vội vàng xua tay từ chối:
“Không được không được, cái này quý giá như vậy, tôi không dám ăn đâu!”

Lận Tô cũng xua tay cười:
“Cứ ăn đi, coi như nếm thử trước.”

Mùi cam ngọt ngào thoang thoảng trong không khí, chỉ riêng hương thơm thôi cũng đã khiến người ta nuốt nước bọt, huống chi là miếng cam mọng đẹp, khiến người ta nhìn đã thấy thèm.

La Từ Từ thật sự không hiểu nổi tiểu giống cái trước mắt, những loại trái cây này đối với người bình thường mà nói chính là báu vật. Ấy vậy mà Lận Tô lại không hề tỏ vẻ coi trọng, thậm chí đưa cho một người ngoài như anh ta với thái độ cực kỳ tự nhiên, thân thiện.

Dù trước đây chưa từng tiếp xúc với người có năng lực tinh lọc, nhưng La Từ Từ cũng từng gặp mấy giống cái được cử từ Thủ Đô tinh tới đây, người nào người nấy đều mắt cao hơn đỉnh, lạnh nhạt xa cách.

So với những người không có bao nhiêu năng lực nhưng lại kiêu căng kia, Lận Tô đúng là một… thiên sứ dễ thương.

Không tiện từ chối nữa, La Từ Từ âm thầm ghi nhớ sự tử tế của Lận Tô trong lòng.

Cam mà Lận Tô trồng rất to, dù chỉ một miếng cũng khá đầy đặn. Nước quả mọng đầy, hương vị thơm mát ngọt lành, vừa cắn vào đã lan tràn khắp miệng, không có chút chua chát nào, mà ngược lại mỗi miếng đều khiến người ta vô cùng thỏa mãn.

Cùng lúc đó, một luồng khí mát lành từ từ lướt qua tinh thần vực, giống như được làn gió nhẹ thổi qua, mang theo sự thanh thản và yên bình.

La Từ Từ nheo mắt lại, tận hưởng cảm giác dễ chịu mà tinh thần vực mang đến, loại cảm giác này, còn tốt hơn cả khi uống dịch dinh dưỡng trước đây. Hơn nữa, hiệu quả duy trì trong thời gian cũng lâu hơn rõ rệt.

Anh ta nhìn chằm chằm vỏ cam còn sót lại trong tay, có chút không nỡ vứt. Nếu không phải xung quanh còn có người, anh ta thậm chí đã muốn… ăn luôn cả vỏ.

May mà lúc này Mục Ân đến kịp, không để anh ta mất mặt đến mức đó.

Vừa xuống xe, ánh mắt Mục Ân đã bị bốn cây ăn quả trong viện thu hút. Tuy trước đó đã được La Từ Từ báo trước, nhưng khi tận mắt nhìn thấy, ông ấy vẫn cảm thấy choáng ngợp.

Thấy Mục Ân tới, La Từ Từ vội nhét vỏ cam vào túi rồi nhanh nhẹn chạy ra đón:
“Bộ trưởng, ngài đến rồi!”

Mục Ân gật đầu, cố gắng giữ vẻ bình tĩnh:
“Ừ, vào thôi.”

Lận Tô mỉm cười nghênh đón:
“Bộ trưởng cứ xem thoải mái, bốn cây này các ngài có thể chọn ba cây, còn một cây tôi muốn giữ lại.”

Dù chỉ giữ lại một cây, thì lượng trái trên cây đó cũng vẫn là… một số lượng khổng lồ.

Mục Ân nhìn chằm chằm mấy cây ăn quả, phấn khởi xoa tay:
“Nhiều như vậy, nếu không bán kịp mà để hỏng thì tiếc lắm.”

Lận Tô cười lắc đầu:
“Dù ngài có nói vậy, cây này tôi cũng không bán. Tôi định mở cửa hàng bán rau quả, cả online lẫn offline đều làm, nên phải giữ lại một ít hàng hóa. Mong các ngài thông cảm.”

Mục Ân tuy hơi tiếc, nhưng cũng hiểu được ý của Lận Tô — tiểu giống cái trước mắt vẫn chưa hoàn toàn đặt niềm tin vào họ, cho nên không muốn giao hết sản phẩm ra ngoài.

Đổi vị trí suy nghĩ, nếu là ông, ông cũng sẽ làm như vậy.

Mục Ân thành thật nói:
“Chúng tôi hiểu. Nếu sau này có nhu cầu gì, chúng tôi sẵn sàng hỗ trợ.”

Lận Tô điềm nhiên đáp:
“Tạm thời chưa cần. Nếu có việc, tôi sẽ mở miệng.”

Thái độ bình thản, không kiêu ngạo cũng chẳng lấy lòng ấy khiến Mục Ân càng thêm thưởng thức nhân cách của Lận Tô, bật cười ha ha:
“Nói thật, trước khi tới đây tôi đã liên hệ với Tinh Vực Trường. Họ đặc biệt phê duyệt giá thu mua trái cây là 1000 thú tệ một cân. Ngài thấy có thể chấp nhận không?”

Mục Ân bề ngoài tỏ vẻ tự tin, nhưng trong lòng thật ra vẫn hơi lo, giá trị của trái cây đã tinh lọc, bọn họ đều hiểu rất rõ.

Lận Tô liếc nhìn những quả táo và cam đang treo trên cành:
“Giá đó tôi có thể chấp nhận. Nhưng ngài cũng thấy rồi đấy, trái cây trên cây này, mỗi quả đều gần như đúng một cân.”

Một ngàn thú tệ một quả, Lận Tô cảm thấy chỉ có người đầu óc choáng váng mới từ chối.

Thực ra trong lòng cậu vốn nghĩ chỉ cần bán được từ 500–800 thú tệ một quả là đã đủ rồi.

Giá như vậy là đã kiếm lãi kha khá rồi.

Bán ba cây cây ăn quả này đi, không biết có đủ tiền… mua xe huyền phù cho đại hồ ly nhà cậu không nữa?

Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chap bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo