Đại Hồ Ly Lông Xù Rất Đáng Yêu - Chương 23

Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter

Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và

MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!

👉 https://s.shopee.vn/2VewrkrIyO

MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!

Hai gò má Lận Tô không kìm được nóng lên, cậu ra vẻ trấn định nhìn William hoàn thành giao diện mô hình shop online. Toàn bộ thiết kế sử dụng tông xanh lục thuần, bố cục tươi sáng và gọn gàng. Hình ảnh các loại trái cây, rau củ được lồng ghép khéo léo, tràn đầy sức sống, khiến người nhìn không khỏi thấy sáng mắt.

Chỉ còn thiếu phần cập nhật giá cả nữa thôi là có thể chính thức mở cửa buôn bán.

Trước khi khai trương cửa hàng, Lận Tô đã tìm hiểu kỹ các quy định liên quan đến sàn giao dịch online của đế quốc.

Ngoài việc cần đăng ký giấy phép kinh doanh tương ứng, còn phải nộp phí dịch vụ cho nền tảng online, quan trọng nhất là cam kết đảm bảo hàng hóa cung cấp phải chân thật, an toàn, hợp pháp.

Tâm trạng hơi bối rối, Lận Tô lướt qua toàn bộ giao diện, ánh mắt cuối cùng vẫn dừng lại trên hai chữ to ở đầu trang: “Ngải Tô… đây là tên cửa tiệm sao?”

William ngồi thẳng lưng, vẻ mặt chăm chú nhìn màn hình quang não như thể đang dồn toàn bộ tinh thần vào đó. Nhưng thực tế, ánh nhìn trong khóe mắt anh luôn lén lút dừng lại trên người Lận Tô. Khoảng cách giữa hai người quá gần, hơi thở quanh anh đều là hương thơm mềm mát trên người tiểu giống cái.

Tê dại trong lòng đã sớm lan tràn thành mảng. Nghe thấy câu hỏi kia, tay đặt trên giường William bất giác siết xuống nệm đơn, móng tay quá sắc khiến mặt ga giường bị cào ra một lỗ nhỏ.

Ý thức được mình lỡ tay làm chuyện xấu, William toàn thân cứng đờ, giọng trầm thấp lầm bầm một tiếng: “Ừm.”

Cùng lúc đó, anh cẩn thận dùng tay vuốt lại ga giường, như thể có thể giấu đi cái lỗ kia chỉ bằng vài động tác chải phẳng.

Tiếng “ừm” kia trầm thấp như một hơi thở, nếu không lắng nghe kỹ sẽ chẳng nghe ra được. Dưới trạng thái tinh thần chưa hoàn toàn hồi phục, giọng William khàn hẳn đi.

Chỉ là, với Lận Tô thì một tiếng khẳng định ấy cũng đủ khiến mặt cậu càng đỏ bừng.

Cậu giơ tay xoa nhẹ bên tai nóng rực, cố làm như không có chuyện gì, đáp lại: “À.”

Thực ra lúc này cậu không dám nhìn thẳng William, nên hoàn toàn không phát hiện người bên cạnh mình vừa làm ra chuyện gì.

William vừa mới lỡ tay làm chuyện “tội lỗi”, chột dạ liếc sang Lận Tô, ánh mắt dừng lại nơi bàn tay cậu đang xoa tai, trong lòng đột nhiên thấy lúng túng.

Lỗ tai của tiểu giống cái vốn đã mềm mại đáng yêu, không biết từ lúc nào lại trở nên hồng hồng, mềm mềm...

Nhận thức được một khả năng nào đó, tim William như muốn nhảy khỏi lồng ngực, “xoạt” một tiếng, âm thanh rất nhỏ nhưng trong căn phòng yên tĩnh lại trở nên vô cùng chói tai.

Lận Tô khựng lại, quay đầu nhìn sang William, ánh mắt nghi hoặc: “Gì thế, tiếng gì vậy?”

William ngồi cạnh cậu, toàn thân căng cứng, môi mím chặt thành một đường thẳng, hai tai chó trên đỉnh đầu cũng dựng thẳng, khẽ run run.

Khi Lận Tô còn đang hoài nghi không biết có phải mình nghe nhầm không, thì thấy đôi tai bạc trên đầu William bất ngờ cụp xuống, có vẻ uất ức mà kéo rủ xuống sau đầu.

Ngay sau đó, tay áo cậu bị ai đó nhẹ kéo một cái, ánh mắt Lận Tô theo bản năng nhìn xuống.

Tấm ga trải giường xanh biển vốn được trải phẳng giờ đây xuất hiện năm vết cào rõ rệt, là dấu móng tay.

Lận Tô: “……”

William tưởng mình cào rách ga giường sẽ khiến tiểu giống cái giận dỗi, hai tai chó run run, đuôi cáo đang tán trên giường cũng nhẹ nhàng vỗ xuống mặt nệm. Đôi mắt thú đồng màu vàng kim mở to vô tội, ánh nhìn thấp thỏm.

Lận Tô nhìn chằm chằm năm vết móng cào kia một lúc, qua cơn kinh ngạc thì bật cười: “William, anh hình như nên cắt móng tay rồi đó.”

Thấy tiểu giống cái đôi mắt đen láy ánh lên ý cười, bên má lúm đồng tiền nhẹ hiện, William lúc này mới chắc chắn cậu không vì chuyện cào rách ga mà giận, đôi tai chó lại dựng lên lần nữa, đuôi cáo vòng qua mắt cá chân Lận Tô mà cọ lấy lòng.

William ngoan ngoãn xuống giường đứng một lát, còn Lận Tô thì đi lấy một tấm ga mới, trải lại giường: “Anh cứ nghỉ ngơi đi, có muốn ăn gì thì nói, em qua bên Thư phụ mượn cái bấm móng tay.”

Nghe đến ba chữ “bấm móng tay”, hai tai chó của William không nhịn được run lên một cái, lập tức nghiêng đầu làm bộ bình tĩnh, khẽ “ừm” một tiếng.

Lận Tô vừa ra khỏi phòng đã thấy Tô Cẩm đang đứng ngoài cửa. Còn chưa kịp hỏi có chuyện gì, cậu đã bị nhét vào tay một vật.

Cảm giác mềm mềm, cúi đầu nhìn thử, là một ống thuốc mỡ màu trắng không nhãn hiệu.

Cậu hơi khó hiểu nhìn Tô Cẩm: “Cái này là gì vậy, Thư phụ?”

“Thuốc bôi giảm nhiệt giảm đau, hiệu quả rất tốt, lại không có tác dụng phụ. Bôi ở khu vực đó cũng không sao đâu.”

“Hả?” Lận Tô cảm thấy mỗi câu Tô Cẩm nói cậu đều nghe hiểu, nhưng gộp lại thì lại không hiểu gì cả. Cái khu vực đó là khu vực nào?

Tô Cẩm vẻ mặt như thể ta biết ngươi ngại ngùng nhưng đây là chuyện bình thường: “Ở bên bạn lữ với nhau là chuyện rất tự nhiên, đừng ngại. Đều là nhu cầu sinh lý cả thôi. Nhưng làm giống cái thì sẽ vất vả hơn chút, phải biết tự chăm sóc bản thân. Cái này là thuốc cha thường dùng, hiệu quả đặc biệt tốt, bôi hai lần là hết đau.”

Lận Tô cuối cùng cũng hiểu ra Tô Cẩm đang nói gì, mặt lập tức đỏ bừng. Cậu vội nhét trả lại thuốc mỡ như cầm phải củ khoai nóng: “Thư phụ! Con với William còn chưa tới mức đó đâu, thật sự không cần mà……”

Tô Cẩm lại coi mấy lời ấy là ngượng ngùng, ánh mắt đầy sủng nịch: “Tiểu Tô đừng xấu hổ, Thư phụ biết mà, biết là hiểu lầm rồi. Nhưng thuốc này cứ cầm lấy đi, bây giờ không cần thì sau này cũng sẽ cần, đúng không nào? Hai đứa mới ở bên nhau, tình cảm đang mặn nồng, nhưng cũng phải biết tiết chế một chút, William dù sao sức khỏe vẫn chưa ổn. Được rồi, được rồi, Thư phụ không nói nữa!”

Tô Cẩm nói xong còn cười hề hề vỗ vai Lận Tô một cái, nhét lại ống thuốc mỡ vào tay cậu, còn tặng thêm một ánh nhìn ta biết rõ nhưng không nói toạc ra, rồi xoay người vào phòng.

Lận Tô đứng chôn chân tại chỗ, cầm ống thuốc không ném cũng không được, giữ cũng khó xử, chỉ cảm thấy cả người không ổn.

Vì sao lại thành ra hiểu lầm như vậy chứ?

Dù hiện tại cậu có chút hảo cảm với William, nhưng cũng chưa đến mức đó mà…… Không đúng, tại sao cứ mặc định cậu phải là người ở dưới chứ?

Cậu vò đầu, định quay về phòng thì chợt nhớ còn chưa mượn được bấm móng tay cho William. Nhưng vừa nghĩ đến mấy lời Tô Cẩm vừa nói, mặt cậu lại nóng ran lên.

Nhưng Lận Tô cũng hiểu, Thư phụ chịu nói thẳng ra như vậy là vì quan tâm mình.

Cái ống thuốc mỡ kia đã nói lên tất cả, cậu không phải người không biết tốt xấu.

Cúi đầu liếc nhìn nó một cái, Lận Tô lại thấy khó hiểu, rốt cuộc làm sao mà lại khiến người ta hiểu lầm đến mức đó?

Cậu quay người gõ cửa phòng Cain, chờ có tiếng đáp mới đẩy cửa bước vào, khẽ ho một tiếng, cố ra vẻ tự nhiên nói: “Hùng phụ, ngươi có cái bấm móng tay không, cho con mượn một chút, móng tay William hơi dài.”

Tô Cẩm thấy dáng vẻ cậu vẫn còn chút ngượng ngùng, nhịn cười: “Để cha lấy cho.”

“Cảm ơn Thư phụ.”

Sau khi nhận lấy cái bấm móng tay từ tay Tô Cẩm, Lận Tô vội vã nói chúc ngủ ngon rồi nhanh chóng rời đi.

Cain nhìn theo bóng dáng Lận Tô, dáng đi có hơi khập khiễng, không khỏi nhìn sang Tô Cẩm đang nở nụ cười khó giấu trong mắt: “Tiểu Tô đi đứng lạ quá, không phải bị thương chân đấy chứ?”

Tô Cẩm nghe vậy trợn trắng mắt, hờn dỗi kéo chăn nằm xuống: “Không biết, đừng hỏi nhiều.”

Bị vợ lườm, Cain ngơ ngác chớp mắt: ông chỉ lo lắng nhãi con bị thương thôi mà, hỏi một câu cũng không được?

Cain chống cằm nằm nghiêng, cau mày nghĩ ngợi một lúc, bên cạnh Đại Hắc nằm ngửa trên giường, bốn chân đạp đạp loạn xạ.

“Ê, có phải Tiểu Tô với William…… Vậy chẳng phải tôi sắp được làm ông ngoại rồi sao?”

Đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, Cain hớn hở quay sang nhìn Tô Cẩm bên cạnh.

Tô Cẩm thấy ông cuối cùng cũng chịu thông minh một lần, cong môi cười: “Tiểu Tô da mặt mỏng, anh đừng có mà đi hỏi thẳng!”

 

Cain gật đầu: “Yên tâm,  sẽ giả vờ như không biết gì, hắc hắc!”

Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chap bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo