Đại Hồ Ly Lông Xù Rất Đáng Yêu - Chương 22

Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter

Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và

MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!

👉 https://s.shopee.vn/2VewrkrIyO

MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!

Mục Ân tính toán thời gian, hỏi dò cấp dưới: “Lô dịch dinh dưỡng gần nhất được phát là khi nào?”

Không lâu trước đây, sau khi họ thu mua một lô hoa quả tinh lọc, bộ chấp pháp đã bị các ban ngành khác theo dõi. Đã có rất nhiều người lấy cớ giao lưu hữu nghị để cố gắng chia một phần dịch dinh dưỡng từ họ.

Theo thông lệ, phần lớn dịch dinh dưỡng đều do đế quốc phân phối thống nhất. Nay Nặc Tư Tinh xuất hiện một giống cái có năng lực tinh lọc, và Bộ chấp pháp của họ đã mua trước một lô hoa quả tinh lọc, điều này giống như việc họ đã tự mở một con đường riêng.

Người khác có đau lòng cũng là chuyện thường tình, nhưng muốn giành dịch dinh dưỡng từ tay bọn họ thì tuyệt đối không có khả năng!

"La Từ Từ đã đi lấy rồi, chắc là lát nữa sẽ mang đến."

Mục Ân ban đầu định ra ngoài, nghe vậy liền đặt đồ trong tay xuống: "Vậy tôi đợi thêm lát nữa."

Lời còn chưa dứt, cửa phòng bỗng “phanh” một tiếng bị đẩy mạnh từ bên ngoài, một giống đực trẻ tuổi vóc người cao lớn ôm theo một thùng đồ bước vào, gấp gáp gọi: “Mau tới giúp một tay!”

“Chút đồ này mà cũng cần chúng ta giúp hả?” Đồng nghiệp đi tới hỗ trợ vừa cười vừa trêu, nhưng động tác không chậm chút nào, nhanh tay đỡ lấy từ dưới đáy.

La Từ Từ giơ tay lau mồ hôi trên mặt: “Đứng đó mà nói thì ai chẳng giỏi, tự mình đến vác thử xem!”

Nói xong, anh ta thấy Mục Ân đang trong văn phòng, mắt sáng rỡ, hí hửng chạy tới, hưng phấn nói: “Bộ trưởng, tôi có tin tốt muốn báo!”

“Nói nhỏ thôi, tôi nghe rồi!” Mục Ân đang uống nước, bị anh ta hét một tiếng suýt nữa làm đổ cả cốc. “Tin gì tốt?”

Mấy đồng nghiệp đang đợi chia dinh dưỡng tề lập tức ngẩng đầu, ánh mắt tò mò nhìn qua.

"Vừa nãy tôi đi nhận dịch dinh dưỡng, phòng thí nghiệm có tin tức truyền đến, trong lô trái hoa quả tinh lọc  này đã phát hiện hơn 60% nguyên tố tự nhiên!"

“Thật hay giả vậy, không phải có nghiên cứu cho thấy nguyên tố tự nhiên trong An Phủ Tề chỉ có 76.88%?”

“Vậy chẳng phải có nghĩa là mỗi ống dịch dinh dưỡng này đều có tác dụng ngang với An Phủ Tề?”

“Không thể nào đâu, nếu thế thì chẳng phải tinh thần hỗn loạn cũng trị được sao?”

“Trên 60% mới chỉ có tác dụng trấn an, muốn chữa khỏi thì còn xa lắm!” Mục Ân cố nén sự kinh ngạc trong lòng, tỏ ra bình tĩnh, hỏi: “Ngoài tin đó ra còn gì nữa không?”

La Từ Từ cười hì hì: "Báo cáo nghiên cứu liên quan đã được gửi cho Tinh vực trưởng một tiếng trước rồi, đây là những gì họ nói riêng cho tôi!"

Mục Ân biết ngay sẽ như vậy: "Nếu đã vậy thì chuyện này tạm thời đừng truyền ra ngoài, tôi đi gặp Tinh vực trưởng."

“Vậy còn phần dịch dinh dưỡng của bộ trưởng...”

“À đúng rồi, đưa phần của tôi đây.”

Mục Ân thay quần áo, xách theo hộp dịch dinh dưỡng, vội vàng rời đi.

Chờ ông ấy vừa rời khỏi, mấy người trong văn phòng lập tức chia phần dịch dinh dưỡng theo đầu người.

Một bàn tay lớn mở nắp bình dinh dưỡng tề, bên trong là chất dinh dưỡng màu xanh ngọc được nén ép kỹ thuật cao. Với những người đã ăn thứ này vài chục năm, nếu không phải để duy trì mạng sống thì chẳng ai muốn ăn nó cả.

Tuy để tăng thêm chút thú vị trong khẩu vị dân chúng, đế quốc cũng nghĩ đủ mọi cách, ví như thêm hương vị khác nhau vào dinh dưỡng tề...

Dù mùi vị đã dễ ngửi hơn, nhưng sau khi ăn vào, cái cảm giác nhớp nháp ấy... ai từng ăn rồi mới biết nó ghê tởm đến mức nào.

Vậy mà hôm nay, đám người trong bộ chấp pháp lại đồng loạt dùng ánh mắt nóng bỏng nhìn chằm chằm vào đống dịch dinh dưỡng trong tay.

“Các ngươi nói xem, cái này thật sự có tác dụng trấn an à?”

“Hình như chỉ cần nghĩ vậy thôi, cũng chẳng thấy ghê tởm nữa.”

“Nói lắm làm gì, thử một ống chẳng phải biết liền à?” La Từ Từ nói xong liền mở nắp, hít mạnh một hơi. Chất cao đậm, mát lạnh, sền sệt kia vừa vào miệng, La Từ Từ không dám thở, trực tiếp “ực” một tiếng nuốt xuống, sau đó thở phào ra: “Ha!”

Mọi người trừng mắt nhìn hắn: “Thế nào, có cảm giác gì không?”

La Từ Từ chớp chớp mắt: “... Vừa rồi hình như uống nhanh quá, cảm giác cũng như mấy lần trước...”

Giọng đột nhiên dừng lại, mắt La Từ Từ trừng lớn, ngay sau đó hừ một tiếng: “Ôi, vừa rồi tôi cảm giác có một luồng mát lạnh quét qua tinh thần vực, má ơi, sảng khoái quá đi! Tôi nhất định phải làm thêm một ống nữa để cảm nhận!”

Không kịp giải thích, La Từ Từ lại moi thêm một ống nữa rồi húp một hơi sạch trơn.

Sau đó nheo mắt hưởng thụ, thoải mái rên rỉ một tiếng.

Một giống đục cao tám thước mà lại phát ra thứ âm thanh “thỏa mãn” như vậy, khiến đồng nghiệp vây quanh rùng mình một trận vì ớn lạnh.

Nhưng mà... ghê tởm thì ghê tởm, ánh mắt cả đám vẫn đồng loạt dán lên dịch dinh dưỡng trong tay. Đây thật sự có hiệu quả hay là cái tên tiện nhân La Từ Từ này cố tình rên rỉ ra tiếng để ám ảnh người khác? Thử là biết.

Nếu là giả... thì chuẩn bị chết đi!

Chỉ một thoáng yên tĩnh, trong văn phòng lập tức vang lên liên tiếp tiếng bật nắp "bạch bạch" ——

“Ngô~!”

“Ahhh a~!”

“Ưm hừ~!”

La Từ Từ nhìn mấy biểu cảm không kiềm được của đám đồng nghiệp sau khi ăn xong, phấn khởi đến mức múa tay múa chân: “Thế nào hả, có cảm giác được cái luồng lạnh đó lướt qua xương sống làm rùng mình không?”

“Cảm giác này thật sự là... tôi phải làm thêm ống nữa!”

“Tôi cũng thế!”

“Giống như có người massage cho tinh thần vực vậy, ôi, đã quá đi!”

“Giờ phải làm sao đây, sau khi uống dịch dinh dưỡng này,  sau này tôi làm sao uống nổi loại khác chứ!”

“Tôi cũng vậy!”

“Tôi cũng thế!”

“Tán thành!”

Mọi người đồng loạt giơ tay, sau đó cùng nhau nghiêm túc bàn bạc: “Vậy chuyện này, trước khi chưa có công văn chính thức, ai cũng không được hé răng ra ngoài!”

“Ai lỡ nói, thì cấm uống loại này luôn!”

“Đúng!”


Dùng xong bữa sáng, Lận Tô lấy chiếc giường đơn hôm qua đổi cho cấp dưới, cải biến thành ổ gà.

Mấy hôm trước ổ gà dựng tạm thật sự quá sơ sài, mấy con gà rừng chen chúc bên trong vừa chật vừa bức bối. Lần này, Lận Tô làm hẳn một ổ lớn, để bọn nó ngoan ngoãn đẻ trứng ấp con cho cậu!

Mấy vật liệu dư, Lận Tô cũng không nỡ vứt đi, mà đóng thành bảng giá, viết lên bảng những giá cả Tịnh Hóa Quả Sơ mà cậu tra được trên mạng.

Xem xong bảng giá mới biết rau và trái cây giá cả chênh lệch nhiều thế nào. Như táo, cam hay dâu tây, trong đế quốc đều là trái cây hiếm quý, không bán theo cân mà bán theo quả.

Một quả táo giá 400 thú tệ, một quả cam là 450, dâu tây còn đắt hơn — một quả tận 1000 thú tệ, mà nguồn cung trên thị trường lại vô cùng khan hiếm.

Lận Tô ngẩng đầu nhìn trái đỏ treo lủng lẳng trên cây và những trái dâu chín mọng dưới đất, lòng nghĩ: đống này mà không phải trái cây, thì chính là tiền!

Quả nhiên, sáng nay cậu đưa ra mức giá rất hữu nghị.

Lận Tô không có ý định bán lỗ. Dù bán không được, cậu cũng có thể làm thành mứt để bảo quản. Còn chuyện tăng giá, cậu nghĩ có thể chờ thêm chút nữa.

Viết xong bảng giá, Lận Tô đứng ghế, treo tấm bảng cao cao trên cổng nhà.

Hôm nay trời không quá sớm cũng không quá muộn, nhưng mấy cây ăn quả ở nhà Lận Tô lại vô cùng thu hút ánh nhìn. Người đi đường khá đông, đều len lén đánh giá mấy cây đó.

Khi nhìn thấy tấm bảng giá treo trên cổng, nhớ lại lời Lận Tô nói buổi sáng, mấy người giả vờ đi ngang lập tức bị thu hút, bất giác dừng lại trước nhà, ngẩng đầu nhìn bảng giá, nhất thời biểu cảm ai nấy đều... rất đặc sắc ——

“Cái này... mẹ nó họ đang cướp tiền à!”

“Thật sự bán nổi hả?”

“Hừ, tôi chờ xem nhà bọn họ thất bại, lúc không ai mua, liệu có giảm giá không!”

Trong sân, Tô Cẩm nghe những lời bàn tán ấy, trong lòng cũng có phần để ý. Thấy Lận Tô vào nhà, ông buông đồ rồi đi theo vào: “Tiểu Tô, giá này có hơi cao không, lỡ thật sự không ai mua thì sao?”

“Sẽ không đâu. Dù bán lẻ không được, bộ chấp pháp chắc chắn sẽ thu mua. Mà có không thu cũng chẳng sao, con có cách bảo quản, Thư phụ yên tâm đi.”

Lận Tô không chỉ định treo biển bán hàng trước cửa nhà, mà còn định mở cả cửa hàng online. Hiện giờ William đã giúp cậu dựng xong giao diện rồi.

Nghĩ vậy, Lận Tô đưa đĩa trái cây vừa cắt xong cho Tô Cẩm: “Thư phụ đừng lo nhiều thế, có con ở đây mà. Cái này cho cha với Hùng phụ ăn nè!”

“Chỉ cần con nắm chắc là được.”

“Yên tâm đi, Thư phụ.”

Được Lận Tô trấn an như vậy, Tô Cẩm cũng cảm thấy mình nghĩ quá nhiều. Mấy rau quả nhà bọn họ mà còn sợ không bán được sao, đến lúc đó sợ là còn bị tranh mua ấy chứ.

Bưng đĩa trái cây định về phòng thì ông chợt chú ý đến dáng đi lạ kỳ của Lận Tô, hai chân hơi dạng, bước đi có phần cứng ngắc, trông như là...

Cùng lúc đó, William ngẩng đầu khi thấy Lận Tô bước vào. Vẻ mặt vốn nghiêm túc của anh, vừa nhìn thấy Lận Tô liền dịu đi rõ rệt.

“Sao thế, có muốn nghỉ ngơi trước một lát rồi ăn gì đó không?”

Lận Tô đặt đĩa trái cây lên bàn, nghiêng người nhìn vào màn hình trước mặt William.

Chính giữa giao diện chính của quang hình viết hai chữ “Ngải Tô” bằng kiểu chữ hoa mỹ, Lận Tô sững người: “Cái này là gì vậy?”

Ánh sáng quang hình chiếu lên mặt William khiến sắc mặt anh thêm tái nhợt, đôi mắt thú vàng kim càng thêm tà dị, trông như một con lang yêu bước ra từ lâu đài cổ phong cách Gothic.

Môi anh đỏ như vừa mới hút máu tươi, môi mỏng khẽ mở ra, để lộ răng nanh sắc nhọn bên trong.

 

Trái tim Lận Tô đột nhiên đập nhanh lên...

Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chap bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo