Đại Hồ Ly Lông Xù Rất Đáng Yêu - Chương 21

Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter

Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và

MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!

👉 https://s.shopee.vn/2VewrkrIyO

MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!

Tô Cẩm tỉnh dậy vì ánh mặt trời buổi sáng thường ngày bỗng bị che khuất. Theo phản xạ, ông ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, liền thấy không xa có bốn cây ăn quả cao lớn, tán lá xanh um tươi tốt, trên cành treo đầy quả chín.

Trong chớp mắt, ông kinh ngạc đến bật dậy, lập tức đẩy đẩy Cain vẫn còn đang ngủ say bên cạnh:
“Dậy mau, mau dậy! Nhìn bên ngoài kìa!”

Bị đánh thức giữa chừng, Cain mở mắt mơ màng:
“Cái gì vậy? Có chuyện gì… Ơ…”

Nhìn thấy rõ những tán cây ngoài sân, Cain không khỏi đưa tay dụi mắt. Bên cạnh, Đại Hắc cũng sủa lên một tiếng đầy phấn khích:
“Gâu!”

“Chuyện gì vậy, trong sân nhà mình sao lại có mấy cái cây to thế này?”

Lúc này Cain đã hoàn toàn tỉnh táo. Thấy Tô Cẩm đã vén chăn bước xuống giường, hắn cũng vội đứng dậy theo, định ra ngoài xem cho rõ.

Tô Cẩm nghĩ lại chuyện tối qua trước khi ngủ, Lận Tô từng nói sẽ trồng cây ăn quả. Sáng nay vừa mở mắt đã thấy cảnh tượng này, còn ai khác ngoài Tiểu Tô chứ:
“Là Tiểu Tô làm, nhất định là Tiểu Tô.”

Ra khỏi phòng, đi gần đến bốn cây ăn quả, có thể thấy rõ lá cây xanh mướt rậm rạp, trên cành treo đầy trái thơm, trong không khí cũng lan tỏa hương thơm dịu ngọt dễ chịu.

Lúc này, đã có không ít người trong trấn để ý tới bốn gốc cây lạ, lần lượt kéo nhau ra khỏi nhà, tò mò đứng trước sân nhà Lận Tô bàn tán:

“Trời ơi, mùi gì thơm vậy trời!”

“Vị này giống vị dịch dinh dưỡng táo mà tôi từng ăn, chẳng lẽ là mùi đó?”

“Không phải quả cam sao? Tôi ngửi thấy có mùi cam mà!”

“Các người không thấy không khí quanh sân nhà Lận Tô dạo này có vẻ tươi mát hơn hẳn à?”

“Nhưng nói gì thì nói, chẳng lẽ các người không thấy lạ sao? Làm sao mà chỉ trong một đêm lại mọc ra được bốn cây ăn quả to như vậy?”

“Lận Tô chẳng phải đã lập khế ước rồi sao? Hôm trước cậu ấy còn giải phóng khế ước thực vật ở trước mặt mọi người đó, các người không thấy cây đó to và khỏe thế nào à? Đúng là người có dị năng tinh lọc, nhìn một cái là biết không giống người thường. Nhà ta cũng có khế ước thực vật, nhưng cây chỉ to bằng ngón út ta thôi, chẳng làm được gì hết!”

“Xem ra dị năng tinh lọc đúng là thứ không đơn giản!”

“Chứ còn gì nữa! Nếu dễ có được thì đế quốc đã không quý trọng họ đến vậy rồi!”

“Đúng đó, mấy người có mặt lúc chấp pháp bộ đến còn nhớ thái độ họ thế nào không? Nhìn sang nhà Đồng Nhiên bây giờ là hiểu ngay!”

“A, chào buổi sáng Tô Cẩm nha! Nhà các người trồng cây ăn quả mà lợi hại quá, là do Lận Tô làm ra sao?”

Thấy Tô Cẩm vừa từ trong nhà bước ra, đám người lập tức vây lại trước sân, ồn ào hỏi han. Dù có biết rõ câu trả lời cũng chẳng khiến họ được lợi gì, nhưng tò mò thì vẫn cứ phải hỏi.

Cain theo sau Tô Cẩm đi ra, vừa mở cửa liền nghe một tràng náo nhiệt: “Không phải chứ, sáng sớm không ở nhà ngủ nướng, rủ nhau đến trước sân nhà tôi hóng chuyện là sao!”

“Cain đến rồi à? Bây giờ anh còn có thể xuống giường đi lại, chắc cũng gần khỏi hẳn rồi ha?”

“Cảm ơn anh đã quan tâm, chắc tôi phải cảm động đến mức nhắc mãi không quên mới đúng.”

Đùa giỡn châm chọc một hồi, có người nhìn chằm chằm mấy trái cây lủng lẳng trên cây, hít hà hương thơm lan trong không khí, rốt cuộc nhịn không được mở lời: “Cain,  mấy trái cây này nhà anh có bán không? Bán như thế sao? Thơm quá! Nếu giá rẻ thì tôi muốn mua một ít về ăn thử!”

“Đúng rồi đó, quê nhà láng giềng với nhau, giá cả hời một chút bán cho tụi tôi đi!”

“Chứ mấy trái đó để lâu cũng hư, chi bằng chia cho tụi tôi, tụi tôi giúp các ngươi ăn, khỏi uổng phí, phải không!”

“Tôi thấy các người là muốn ăn chùa thì có!” Cain cười lạnh: “Hoa quả tinh lọc bao nhiêu tiền các ngươi tự đi hỏi cho rõ rồi hãy mở miệng! Chỗ này bán không nổi, đi được rồi, đừng vây trước cửa nhà tôi nữa. Lát nữa nhà tôi nấu cơm, mùi bay ra chắc mấy người chịu không nổi luôn đấy!”

Lận Tô bị tiếng ồn bên ngoài đánh thức. Cậu vén màn nhìn ra, thấy Cain tinh thần phơi phới đang đứng trước sân đấu võ miệng với đám người.

Hôm qua cậu đã biết, trồng liền bốn cây ăn quả to tướng trong một đêm nhất định sẽ gây náo động.

William nghiêng đầu nhìn Lận Tô đang ngồi xổm bên cửa sổ, tóc đen rối bù còn vểnh lên một dúm, đôi mắt trong veo rạng rỡ, hai má lúm đồng tiền lấp ló khiến anh không kiềm được mà nhìn thêm vài lần.

“William, anh nói xem… chúng ta có nên mở một cửa hàng hoa quả tinh lọc được không?”

Đêm qua khi trồng cây, cậu đã suy tính tới việc này. Chỉ dựa vào chính phủ thu mua thì ổn định thật, nhưng không thể đặt hết trứng vào một giỏ. Cuối cùng thì vẫn nên có sản nghiệp của mình.

Mấy cây ăn quả này xem như quảng cáo đi đầu, chắc chẳng bao lâu nữa sẽ có càng nhiều người tìm tới.

Dù mức sống của cư dân Tinh cầu North không cao, nhưng người có tiền tuyệt đối không thiếu.

Lận Tô quay đầu nhìn William, đôi mắt đầy mong chờ, rõ ràng là đã sớm không kìm được muốn thử một phen.

William bị sự lạc quan của cậu lây nhiễm, trong mắt ánh lên nụ cười, gật gật đầu.

Lận Tô lập tức vui mừng nhào tới ôm lấy anh: “Chờ có tiền rồi, chúng ta mua một chiếc xe huyền phù, cái loại có thể bay trên trời ấy, vậy anh liền có thể ra ngoài đi dạo rồi!”

William bị ôm cứng đờ cả người, mùi thơm quen thuộc trên người tiểu giống cái khiến anh ngẩn ngơ. Khi đang định đưa tay ôm lại thì Lận Tô đã buông ra, cười nói: “Được rồi, tôi đi rửa mặt một chút, anh nghỉ ngơi thêm chút nữa nha!”

William giơ tay đến giữa không trung, sau đó lại hạ xuống, hơi cắn môi, có chút không cam lòng, vừa rồi tại sao anh lại do dự chứ?

“Ôi…” Vừa mới bước xuống giường, Lận Tô suýt nữa ngã quỵ, tối qua tắm xong còn ngã một trận, giờ mới bước đi đã thấy cả hai chân vừa tê vừa run.

Là dị năng hao tổn để lại di chứng, hay thân thể này quá yếu?

Cảm nhận được ánh mắt lo lắng của William, Lận Tô gắng gượng nở nụ cười: “Tôi không sao đâu, thật sự khỏe!”

Nói xong liền lếch hai chân run rẩy đi vào phòng tắm.

Nhìn tư thế bước đi của cậu, William trầm mặc ba giây, sau đó nghiêng đầu sang chỗ khác, gương mặt hơi ửng đỏ.

Bên ngoài, mọi người thấy Lận Tô đi ra liền nhao nhao vẫy tay gọi: “Tiểu Tô, vừa rồi cha cậu nói bảo chúng ta hỏi cậu, mấy cây ăn quả này nhà cậu có bán trái không? Bán thế nào? Bán giá rẻ một chút cho hàng xóm với nha!”

“Táo 300 thú tệ/cân, cam 400 thú tệ/cân. Nếu mua cả hai loại thì tính cho các ngươi 350 thú tệ/cân, đây là giá hiện tại. Qua vài hôm nữa có thể sẽ lên giá, ai tới trước thì được mua trước, có muốn mua không? Nếu có thì để ta cân luôn cho.”

Lời vừa dứt, sân ngoài liền im phăng phắc. Mọi người đều ngơ ngác nhìn nhau, mặt đầy kinh ngạc.

Cain vừa thấy biểu cảm đó liền đoán được họ đang nghĩ gì, lạnh giọng nói: “Đừng thấy giá đó là đắt. Chính phủ thu mua rau quả đã là 300 thú tệ/cân rồi, chúng ta bán lẻ cho các ngươi bằng giá ấy là quá có tâm rồi!”

“Nhưng mà vẫn đắt lắm! Dân thường như chúng ta sao mà ăn nổi!”

“Đúng vậy, đắt quá rồi, mọi người đều là hàng xóm láng giềng, bán cho tụi tôi rẻ hơn một chút chẳng phải thể hiện tình cảm sao?”

“Tình cảm à?” Cain cười lạnh. “Lúc các người cười nhạo con tôi không có Thú Văn, sao không nói tới tình cảm? Khi tôi bệnh nằm liệt giường, ai trong các ngươi từng chìa tay giúp? Khi nhà tôi bị báo cáo, có ai đứng ra nói một câu công đạo? Nói tới hàng xóm láng giềng, các ngươi xứng chắc?”

Tô Cẩm thấy Cain tức đến đỏ mặt, vội vàng bước tới đỡ lấy ông ấy: “Cãi với bọn họ làm gì, bớt giận đi.”

Lận Tô hiểu rõ Cain bệnh bao nhiêu năm, trong lòng dồn nén không ít ấm ức. Giờ nói ra hết, ngược lại lại là chuyện tốt.

Cậu nhìn đám người ngoài sân đang bị Cain mắng cho cứng họng, cong môi cười ngoan ngoãn, lúm đồng tiền thoắt ẩn thoắt hiện: “Có muốn mua không? Không mua thì giải tán đi nha, nhà tôi còn phải chuẩn bị bữa sáng. À đúng rồi, nếu mọi người thấy hứng thú với hoa quả tinh lọc nhà chúng tôi, lúc nào cũng có thể tới mua. Sau này tôi sẽ treo bảng giá cố định, còn hôm nay là giá hữu nghị. Khi chính thức khai trương thì sẽ tính đúng theo giá thị trường nha~ ^_^”

Mọi người nhìn Lận Tô tươi cười, bất giác nhớ lại lần trước khi cậu cũng mỉm cười như vậy mà khiến cục diện vụ tố cáo bị đảo ngược.

 

Giờ lại thấy cậu cười y như thế, trong lòng ai nấy đều bất giác lạnh run. Mức giá 3-400 thú tệ mà còn hữu nghĩ? Nếu khôi phục đúng giá thị trường thì… chẳng phải còn cao hơn lên trời?

Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chap bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo