Đại Hồ Ly Lông Xù Rất Đáng Yêu - Chương 20

Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter

Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và

MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!

👉 https://s.shopee.vn/2VewrkrIyO

MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!

William đứng ở cửa, nhìn chiếc giường lớn chiếm gần nửa căn phòng, thuần một màu đen, không hoa văn phức tạp nhưng đơn giản mà sang trọng. Nệm màu xanh biển khiến tổng thể càng thêm cảm giác cao cấp.

Trên đầu giường, hai chiếc gối tựa sát nhau lẳng lặng nằm đó, như đang âm thầm tuyên bố sự gắn bó thân thiết giữa chủ nhân của căn phòng.

William nuốt một ngụm nước bọt, chiếc đuôi to phía sau không tự chủ được mà khẽ lắc lư.

“Thế nào? Có phải cũng thấy không tệ lắm không? Cái này độ cứng vừa phải, không đau lưng, lại đủ rộng, ban đêm có xoay kiểu gì cũng không sợ thiếu chỗ.”

Lận Tô phát hiện ra bản thân đúng là càng nhìn càng hài lòng với cái giường này.

Mắt sáng lên, cậu xoay người kéo tay áo William:
“Ngồi xuống thử đi.”

Vừa nói, cậu vừa vỗ nhẹ vào chỗ bên cạnh mình, ra hiệu rõ ràng.

William chỉ cảm thấy trong lòng tê dại thành một mảng, theo cậu xoay người, tiếng lục lạc thanh thúy cũng theo đó vang lên trong phòng. Anh ngồi sát cạnh Lận Tô, ngửi được mùi hương thoang thoảng tỏa ra từ người cậu.

Môi khẽ mím lại, trên gương mặt trắng trẻo hiện lên một tầng ửng hồng nhàn nhạt.

“Muốn nằm thử luôn không?” Lận Tô trong mắt lộ rõ vẻ hưng phấn, không đợi William trả lời đã đưa tay nắm lấy tay áo anh, hơi dùng sức kéo cả người anh ngã xuống cùng.

William bất ngờ không kịp phản ứng, bị kéo theo ngã xuống giường. Tim đập loạn nhịp không kiểm soát được, tay nắm chặt lấy tay áo Lận Tô cũng không buông ra, cứ như qua lớp vải vẫn có thể cảm nhận được bàn tay mềm mại ấm áp của tiểu giống cái.

Tim đập nhanh quá mức.

William cố kiềm chế cảm xúc đang dâng lên trong lòng, nhưng ánh mắt vẫn tham lam dõi theo nụ cười ngọt ngào trên khuôn mặt cậu.

Nằm một lát, Lận Tô bắt đầu cảm thấy buồn ngủ. Bên cạnh có một con hồ ly lông xù to lớn, không hiểu sao lại khiến cậu cảm thấy yên tâm kỳ lạ. Cậu trở mình đá rớt giày, ôm lấy cái đuôi to mềm mại, cọ nhẹ vào mặt:
“William, cho tôi ngủ một chút.”

Bị cậu ôm đuôi, còn lấy mặt dụi vào, mặt William lập tức đỏ bừng, đến cả đầu ngón tay cũng bắt đầu tê dại. Một lúc lâu sau, anh mới đáp lại bằng một tiếng cực khẽ:
“Ừ.”

Mặt trời từ từ ngả về Tây, ánh nắng rực rỡ hóa thành sắc cam ấm áp của hoàng hôn, xuyên qua cửa sổ chiếu vào phòng, như tấm lụa nhẹ phủ lên thân hai người.

Lận Tô tỉnh lại thì phát hiện mình đang cuộn gọn trong lòng William, eo còn bị một cái đuôi to quấn chặt.

Mái tóc bạc bên cạnh rối nhẹ, vài sợi vương cả lên trán, thậm chí che cả đôi mắt, hô hấp đều đặn, khuôn mặt vừa sạch sẽ lại vừa tuấn tú.

Lận Tô bỗng nhiên phát hiện ra...

Khi ngủ say, đại hồ ly thoạt nhìn không còn vẻ yêu khí thường ngày, ngược lại lại lộ ra vài phần thuần tịnh và non nớt, trông có vẻ đặc biệt mềm mại.

Lông mi đối phương khẽ run, dường như sắp tỉnh. Lận Tô vội thu ánh mắt đang đánh giá, định cẩn thận dịch cái đuôi hồ ly đang đặt trên đùi sang một bên, nhưng mới phát hiện mắt cá chân mình đã bị đuôi anh quấn chặt.

“Ngô!”

William mở mắt, đôi đồng tử thú sắc vàng phát sáng lên trong căn phòng tối, cả người mang theo chút ngơ ngác sau khi vừa tỉnh giấc.

Anh dường như vẫn chưa thể tin được chính mình thật sự đã ngủ. Tất cả những giống đực từng gặp rối loạn tinh thần đều không dám dễ dàng lơi lỏng, bởi rất dễ mất kiểm soát trong giấc mơ. Nhưng lần này, vậy mà lúc anh ôm Lận Tô, hít thở trọn vẹn mùi hương tự nhiên mát lành trên người cậu, rồi bất giác buông lỏng tinh thần mà chìm vào giấc ngủ.

“William, cái đuôi của anh...”

Lận Tô còn chưa nói hết, cái đuôi vốn đang quấn quanh mắt cá chân cậu liền “xoạt” một cái buông ra. Ngay sau đó, William vốn đang nằm yên bên cạnh bật dậy, chống tay lên giường chậm rãi bật đèn tường.

Ánh sáng bất ngờ làm Lận Tô nhắm tạm mắt theo phản xạ, sau đó chậm rãi mở ra, vừa hay nhìn thấy William đang chỉnh lại lớp quần áo có phần xộc xệch. Cái đuôi từng quấn lấy chân cậu giờ ngoan ngoãn thả xuống bên người, giả vờ như chưa từng có chuyện gì xảy ra, lại có chút... đáng yêu không rõ vì sao.

Lận Tô cong khóe môi cười nhẹ: “Một lát nữa Đinh Đinh đến giúp anh lau người, rồi thay quần áo mới nhé.”

Tay William đang vuốt lại nếp áo thoáng khựng lại, rồi nhẹ nhàng gật đầu.

“Cảm ơn nhé, vừa rồi ôm đuôi anh ngủ thật thoải mái.” Lận Tô vừa nói, vừa không quên đưa tay sờ qua lớp lông mềm, sau đó mới đứng dậy đi về phía phòng tắm.

William nhìn theo bóng dáng cậu, khóe môi khẽ nhếch, vung nhẹ đuôi. Trên đó, dường như vẫn còn lưu lại chút hơi ấm dịu dàng của tiểu giống cái.

Anh... hình như ngủ ngon thật.

Lận Tô rửa mặt xong bước ra, trên người vẫn còn hơi nước, tóc xù lên một dúm rõ ngốc.

Tô Cẩm thấy thế liền cười hỏi: “Ngủ giường mới có ngon không?”

“Ngủ ngon lắm, quả nhiên vẫn là giường lớn mới thoải mái.”

Thấy thần sắc cậu tự nhiên, chẳng hề miễn cưỡng, Tô Cẩm gật đầu hài lòng: “Vậy là tốt rồi. Đúng rồi, vừa rồi cha nghe Hùng phụ con nói chuyện của Đồng Nhiên. Trên mạng có thông báo từ chấp pháp bộ, hắn bị tạm giam 15 ngày, phạt tiền và còn phải bồi thường tổn thất kinh tế cho nhà mình. Nghe nói lúc trưa An Luân kể lại.”

Nhớ đến thái độ hùng hổ của Đồng Nhiên lúc trước, giờ mới một ngày đã khai hết, Tô Cẩm cảm khái: “Quả nhiên vẫn là chấp pháp bộ có biện pháp.”

“Bộ trưởng Mục Ân là dân chuyên nghiệp mà.” Lận Tô đáp khẽ. Đối với chuyện chấp pháp bộ điều tra và xử lí đám người Đồng Nhiên, cậu chẳng mảy may lo lắng chuyện không lấy được kết quả tốt.

Bữa tối hôm nay là canh cà chua với thịt xào ớt xanh. Đều dùng rau dưa nhà trồng. Nhờ đã được tinh lọc, hương vị và độ tươi ngon cũng cao hơn hẳn.

Dùng cơm xong, Lận Tô lục ra bốn viên hạt giống cây ăn quả từng mua trong tiệm, định đem trồng luôn trong sân.

Tuy sân nhà không lớn, nhưng cậu vẫn phân ra một góc nhỏ riêng để trồng cây ăn quả, phần còn lại mới dành cho rau củ.

Tô Cẩm thấy trời tối rồi mà cậu vẫn còn bận bịu ngoài sân thì không yên tâm: “Tiểu Tô, buổi tối còn làm gì vậy?”

“Thư phụ, chiều con ngủ hơi nhiều, giờ chưa buồn ngủ. Con chỉ muốn trồng mấy hạt giống cây ăn quả này thôi.”

“Vậy để cha giúp—”

Chưa nói dứt câu đã bị Lận Tô nắm tay kéo lại, nhẹ giọng khuyên: “Không cần, chỉ có bốn hạt thôi. Thư phụ vào nghỉ đi, con làm nhanh lắm.”

“Cha giúp thì không phải càng nhanh sao?”

Biết thư phụ thương mình, Lận Tô chỉ cười, đè vai ông lại rồi nhẹ nhàng xoay người đẩy về hướng căn phòng: “Nghe lời nha, thư phụ về nghỉ ngơi đi. Con làm xong sẽ vào nhà liền.”

Tô Cẩm bật cười, lắc đầu chịu thua: “Được rồi được rồi, không giúp nữa. Nhưng con cũng đừng làm khuya quá.”

“Vâng ạ, thư phụ yên tâm.”

Chờ ông vào phòng rồi, Lận Tô mới yên tâm lấy bốn viên hạt giống ra, đặt trong lòng bàn tay, vận dị năng để loại bỏ tạp chất.

Sau đó lần lượt đem từng viên hạt giống tinh lọc vùi xuống đất, tưới một ít nước, rồi ngồi xổm xuống vươn tay. Từ lòng bàn tay tỏa ra ánh sáng lục nhạt, một mầm non xanh mướt bật lên khỏi mặt đất, lớn dần, lớn dần, nở hoa, kết trái…

“Phịch”Lận Tô ngã ngửa ra đất, giơ tay quệt mồ hôi trán, thở hổn hển nhìn quả táo chín đỏ treo trên cành.

Dị năng tiêu hao đến cạn sạch, nhưng nhìn quả táo kia, lại ngửi thấy hương thơm ngọt ngào lan tỏa quanh sân, cậu cảm thấy, mệt một chút cũng đáng.

Nghỉ ngơi một lát, chờ dị năng hồi phục, Lận Tô lại tiếp tục giục sinh cây thứ hai…

Trong phòng William, đồng hồ treo tường đã điểm khuya. Từ lúc ăn tối đến giờ, Lận Tô vẫn chưa quay lại.

Chiếc đuôi cáo đặt bên mép giường khẽ vung lên đầy bực dọc, đôi đồng tử thú kim sắc bắt đầu có dấu hiệu biến thành dựng tuyến.

Ánh mắt William liên tục đảo về phía cửa sổ, rồi lại liếc nhìn cánh cửa phòng. Đôi tai chó dựng đứng cảnh giác nghe động tĩnh bên ngoài.

Sao tiểu giống cái còn chưa về?

“William, con ngủ chưa?” Cánh cửa phòng bị đẩy ra, một cái đầu tóc rối, mặt mũi tay chân dính đầy bùn đất ló vào, đôi mắt sáng rực.

Tiểu giống cái ôm một đống trái cây thơm lừng xông vào như dâng báu vật: “Mau nếm thử nè!”

Lận Tô lột một quả cam, nhét nửa miếng vào miệng William, nửa còn lại đưa vào miệng mình. Nước cam mọng căng vỡ tan giữa kẽ răng, chua ngọt thơm lừng, vừa vào miệng đã khiến người ta muốn nổ tung vì ngon. Thậm chí luồng sinh khí tự nhiên nhẹ nhàng tràn qua tinh thần vực còn dễ chịu hơn mọi món ăn từng ăn qua, rất giống hiệu quả tinh lọc từ dị năng của tiểu giống cái.

William thoải mái nheo mắt.

“Ngon đúng không? Đây, anh ăn hết đi. Tôi đi tắm, bẩn quá rồi.” Lận Tô nhét hết chỗ quả cam còn lại vào tay anh, vừa cởi áo vừa đi vào phòng tắm.

Chỉ là mới vừa đóng cửa lại, liền “rầm” một cái quỳ rạp xuống đất: “Ôi—!”

 

Dị năng tiêu hao quá mức... chân cậu mềm nhũn rồi!

Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chap bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo