Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/2VewrkrIyO
MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!
Giọng nói mềm mại ngọt ngào của tiểu giống cái như một dây đàn câu hồn, từng chút một gảy lên lòng William.
Giống đực cao lớn lạnh lùng khẽ nghiêng cằm, đôi mắt thú sắc vàng kim ánh lên sự dịu dàng hiếm có, trong đáy mắt mơ hồ lại không giấu được niềm vui.
Đôi tai chó trên đầu khẽ run rẩy không khống chế được, hồi lâu sau mới nghe thấy một tiếng đáp khẽ, trầm thấp:
“Ừm.”
Nụ cười trên mặt Lận Tô lập tức rạng rỡ hơn:
“Vậy để tôi giúp anh đeo nhé.”
Nói xong cũng không đợi William đồng ý, trực tiếp đưa tay cẩn thận đeo chiếc lục lạc nhỏ lên mắt cá chân của William.
Vì đang trong trạng thái nửa thú hóa, hai chân William hoàn toàn là hình thái thú — móng vuốt cáo to tròn, bên dưới còn có lớp đệm thịt mềm mại hồng hồng.
Lận Tô không nhịn được nhẹ nhàng chọc một cái, xúc cảm ngoài dự đoán lại vô cùng dễ chịu.
Sợi dây tơ hồng đỏ thắm buộc quanh lớp lông trắng mịn, vừa rực rỡ vừa mang theo một cảm giác… hơi hơi dụ hoặc.
Cậu khẽ lắc thử ba chiếc lục lạc nhỏ, tiếng leng keng trong trẻo vô cùng êm tai.
Lận Tô quay đầu nhìn William, cười rạng rỡ:
“Quả nhiên đẹp thật. Lúc mua tôi đã nghĩ rồi, màu đỏ chắc chắn hợp với anh.”
William quay đầu liếc sang nụ cười trên gương mặt Lận Tô, gật đầu một cách cứng đờ.
Tay đặt bên người khẽ gãi gãi xuống đệm, trong lòng không ngừng gào thét: sao tiểu giống cái này lại có thể đáng yêu đến thế!
Lận Tô rất hài lòng với hiệu quả sau khi đeo lục lạc, từ dưới đất đứng lên, lại tiếp tục lục túi:
“Tôi còn mua cho anh hai bộ quần áo, cả đồ lót mặc lúc tắm nữa. À đúng rồi, hôm nay lúc mua giường tôi còn rút trúng một chiếc vòng tay trí não mới nhất của CL, nghe nói là sản phẩm mới ra mắt đó. Không ngờ tôi cũng may mắn ghê.”
William không thể mở miệng, nhưng vẫn chăm chú ghi nhớ từng lời từng chữ tiểu giống cái bên cạnh nói về những việc đã làm hôm nay.
Lận Tô cất dần những món mới mua vào tủ quần áo, cầm đồ tắm rồi đi vào phòng vệ sinh.
Ngồi xe cả ngày, người đổ đầy mồ hôi, dính dính rất khó chịu.
William dựa vào mép giường, hơi nheo mắt, cúi đầu nhìn mắt cá chân mình, nơi có sợi dây tơ hồng buộc lục lạc kia.
Hắn nhớ lại lời Lận Tô vừa nói
“Tôi không biết người khác cưới vợ thế nào, nhưng anh là tức phụ của tôi, thì nhất định phải có chút trang sức đeo người.”
…Thật sự xem anh là tức phụ sao?
Sáng hôm sau, sau khi ăn sáng xong, Lận Tô bắt đầu dọn phòng để chuẩn bị chỗ cho chiếc giường mới.
William muốn phụ giúp, kết quả lại bị Tô Cẩm đỡ ra ngoài sân phơi nắng.
Cain thấy anh ngồi đó với vẻ mặt buồn bực, liền vỗ vai anh:
“Giờ con cứ nghỉ ngơi cho tốt đi, dưỡng khỏe thân thể mới là sự giúp đỡ lớn nhất cho mọi người.”
Là người từng trải, ông ấy rất hiểu khi mình phát bệnh đã mang đến cho cả nhà bao nhiêu gánh nặng.
“Ê, Cain phơi nắng à?”
Đột nhiên có tiếng gọi, Cain quay đầu nhìn, thấy hàng xóm An Luân ở cách nhà họ hai con phố đang cười:
“Ừ, trời đẹp, phơi nắng một chút. Sao hôm nay rảnh mà ghé qua bên tôi?”
Cain đứng dậy, chậm rãi đi về phía đối phương, mấy hôm nay rèn luyện, thể lực đã tốt lên nhiều, đi bộ mà không cần vịn tường nữa.
Thấy Cain đã có thể tự đi, An Luân kinh ngạc:
“Anh hồi phục nhanh vậy rồi? Dùng An Phủ Tề hả?”
Cain đến trước sân, tuy thở hơi gấp, nhưng sắc mặt hồng hào, cười ha ha đáp:
“Không dùng An Phủ Tề đâu, đều là công của con tôi cả.”
Một câu đơn giản lại khiến An Luân càng kinh ngạc:
“Không phải do An Phủ Tề, vậy là nhờ hoa quả tinh lọc à?”
“Ừ, cũng có phần.” Cain gật đầu, không nói tỉ mỉ: “Mà anh tới có chuyện gì không?”
An Luân lúc này mới hoàn hồn, hòa hoãn mở miệng:
“Không có gì, chỉ là nghe nói anh khỏe hơn nên qua xem thử. Với lại tôi nghe bảo nhà anh bị Đồng Nhiên ghi hận vì tố giác bất thành, rồi hắn còn muốn phá hoại giao dịch với bộ chấp pháp nên mới bị bắt?”
“Chuyện này có kết luận rồi à?”
“Có rồi. Nhà tôi xem được thông báo trên mạng, nghe nói Đồng Nhiên bị giam 15 ngày, ngoài ra còn bị xử phạt vì gây rối trật tự xã hội, phải bồi thường tiền cho nhà anh nữa. Chắc không bao lâu nữa anh sẽ được nhận khoản đó. Người ta đúng là... nhìn mặt chẳng biết lòng. Với lại cậu con nhà đó kiếm bạn lữ cũng chẳng ra gì.”
Cain cũng nghe chuyện Đồng Âu quen bạn là Tiêu Phong, nhưng việc đó không liên quan gì tới nhà ông ấy. Dù vậy, ông ấy vẫn rất vui vì kẻ như Đồng Nhiên cuối cùng cũng bị trừng phạt.
Đang nói thì một chiếc xe vận tải chậm rãi chạy tới, An Luân chú ý thấy liền hỏi:
“Ơ, ai mua đồ gìvậy?”
Một thanh niên giống đực ngồi ghế phụ thò đầu ra từ cửa xe:
“Chú ơi, đây có phải là nhà Lận Tô không ạ?”
“Nhà anh mua gì vậy?” An Luân nhìn về phía Cain, nghe Cain đáp:
“Đúng rồi, là nhà Lận Tô. Chờ tôi mở cửa.”
An Luân lập tức đến giúp Cain mở cổng sân:
“Mua cái gì mà lớn thế?”
“Giường mới.” Cain cười vui vẻ, đứng tránh sang một bên.
Nghe thấy động tĩnh, Lận Tô và Tô Cẩm từ trong nhà đi ra, thấy Cain cùng An Luân đang đứng ngoài sân, Tô Cẩm đi lại:
“Anh An, vào nhà ngồi chút đi, chỗ này sắp bận, đừng để va vào người ta.”
“Đi thôi, vào nhà tôi ngồi tán gẫu.” Cain mời.
“Vậy tôi không khách khí nha.” An Luân giờ rất tò mò về nhà Lận Tô.
Trước đây, ai nấy đều nghĩ gia đình này chắc sống không nổi nữa. Ai ngờ đứa nhỏ Lận Tô không có Thú Văn, chẳng thể lập khế ước, cũng không có bạn lữ, cuối cùng lại khiến ai cũng phải nhìn bằng con mắt khác.
Không chỉ lập được khế ước, cậu còn có năng lực tinh lọc mà ai cũng ao ước, đến cả Cain vốn tinh thần hỗn loạn giờ cũng ngày càng khá lên.
Tuy giờ bạn lữ bắt buộc của cậu không ra gì, nhưng có năng lực trong tay, biết đâu ngày nào đó chữa được hẳn.
Cho dù không thể, thì có tiền vẫn sống khỏe.
Nghĩ tới nghĩ , An Luân cảm thấy không thể trở mặt với nhà này, phải giữ quan hệ mới được.
Người vận chuyển phải ra vào ba lượt mới chuyển hết đồ vào, rồi còn lắp ráp giường.
Chiếc giường đôi chiếm hết nửa căn phòng, nhưng Lận Tô vẫn rất hài lòng.
Giường đầu đen tuyền, nệm màu xanh biển, không hoa văn rườm rà nhưng mang cảm giác rất cao cấp.
Cain dẫn An Luân vào tham quan:
“Chuẩn bị xong chưa?”
Lận Tô cười đáp:
“Xong rồi đó, Hùng phụ thấy có được không?”
“Không tệ, rất sang.” Cain vỗ tay lên giường, cảm thấy độ cứng vừa phải: “Chờ lát nữa gọi William vào xem.”
An Luân đứng phía sau nhìn thấy cũng kinh ngạc:
“Cái giường này trông đẹp thật, con tôi mua cái cũng cỡ vậy mà treo lủng lẳng mấy cái đồ sặc sỡ, nói là đẹp, tôi nhìn hoài không ra cái đẹp chỗ nào. Còn cái giường của cậu đơn giản mà sang, nhìn rất thoải mái. Mà bao nhiêu tiền thế?”
“2800, tôi cũng không rõ là đắt hay rẻ.”
“Cái gì?! 2800?” An Luân trợn tròn mắt, giọng cũng cao lên: “Rẻ quá trời luôn! Nhà tôi mua cái kia gần gấp đôi giá, mà lắc một cái là kêu răng rắc. Còn cái giường này vừa đẹp lại chắc chắn, sớm biết tôi theo đi mua luôn rồi!”
Cain vỗ vai hắn, cười an ủi:
“Thôi, mua rồi thì kệ, miễn là tụi nhỏ thích, đừng nhắc nữa.”
An Luân thở dài:
“Tôi chỉ thấy tốn tiền không đáng. Còn giường bên nhà anh thì đẹp thật, nhìn cả phòng sáng bừng. Nhưng mà anh nói đúng, mua rồi thì thôi, coi như xong.”
Tô Cẩm bưng ra một chậu cà chua nhỏ đã rửa sạch:
“Tán chuyện vui vậy, ra ăn chút gì đi, đứng đó không mệt sao?”
An Luân xua tay, cười đáp:
“Giờ cũng gần trưa rồi, tôi về trước. Cain à, anh khỏe rồi thì cũng phải giữ gìn thân thể nha.”
“Tôi biết rồi, sao không ở lại thêm chút?”
“Không được, không được, mấy người bận cứ lo đi.” An Luân cười ha ha rời khỏi, y không phải loại người như Đồng Nhiên, không nhận được lợi thì khó chịu. Hoa quả tinh lọc quý như vậy, người ta mời ăn là khách sáo, chứ không phải chuyện đương nhiên, tự y biết điều.
Lận Tô thu dọn phòng xong đi ra, nói với William:
“Đi thôi, anh về phòng nhìn thử cái giường mới, tối nay không cần ngủ dưới đất nữa.”
Không cần ngủ dưới đất, vậy là có thể…
Cain vừa bước ra, thấy William được Lận Tô dìu vào nhà, nhỏ giọng nghi hoặc hỏi Tô Cẩm:
“Phải chăng bệnh của William lại nặng hơn rồi không? Hồi nãy tôi thấy đứa nhỏ đi cứ tay chân cùng phía vậy.”