Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/2VewrkrIyO
MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!
William nhắm chặt mắt, sắc mặt tái nhợt, cả người nghiêng sang một bên ngã xuống, ngay cả đôi tai chó trên đầu cũng rũ xuống vô lực, trông không còn chút sinh khí.
Trong lòng Lận Tô giật nảy lên, vội vàng chạy đến kiểm tra hơi thở của William. Thấy anh vẫn còn thở, chỉ là hôn mê, cậu mới tạm yên tâm. Lận Tô đỡ anh nằm ngay ngắn rồi đặt tay lên trán, định dùng dị năng kiểm tra tình trạng cơ thể anh cho rõ.
Vừa tiếp xúc, cậu liền phát hiện tinh thần vực của William hỗn loạn đến mức rối tung hết lên, bên trong còn có dấu vết rạn nứt và tổn thương. Rõ ràng, căn nguyên của chứng tinh thần hỗn loạn chính là ở đây.
So với Thú Văn, tinh thần vực đối với dị năng của cậu tuy cũng nhạy cảm, nhưng phản ứng cắn ngược lại yếu hơn rất nhiều, thậm chí còn phải cần Lận Tô chủ động truyền năng lượng mới có thể tác động được.
William hoảng hốt mở mắt, vừa thấy Lận Tô đang ngồi xổm cạnh mình liền nhớ lại chuyện xảy ra tối qua. Anh phát hiện có người lảng vảng bên ngoài nên đã chủ động tung tinh thần lực ra tấn công đối phương. Kết quả khiến đối phương ngất xỉu nhưng bản thân anh cũng mất kiểm soát mà hôn mê theo. Đoạn thời gian qua vất vả tích góp được chút năng lượng để chữa trị tinh thần vực cũng bị tiêu hao sạch.
Thấy William tỉnh lại, Lận Tô vội vàng hỏi: “Thế nào rồi? Có thấy khá hơn chút nào không?”
William gật đầu, ra hiệu rằng mình ổn hơn nhiều rồi.
Lận Tô lúc này mới rút tay khỏi trán anh: “Không sao là tốt rồi. Anh cứ nghỉ ngơi đi, tôi ra ngoài xem thử có chuyện gì.”
Không kịp giải thích thêm, trong lòng Lận Tô vẫn còn lo lắng vì tiếng hét thất thanh của Tô Cẩm lúc nãy.
Vừa ra đến cửa đã thấy Cain đang vịn tường bước ra từ đối diện. Cậu vội vàng nói: “Hùng phụ, người đi chậm thôi.”
Cain hiển nhiên là bị tiếng kêu của Tô Cẩm dọa sợ, giọng nói cũng hơi run: “Cha không sao, để cha ra xem thư phụ con thế nào.”
Ra ngoài sân, Lận Tô liền thấy một người đang nằm lăn trên đất, còn Tô Cẩm thì hoảng loạn đứng một bên, hai tay không biết phải đặt đâu.
Lòng Lận Tô cũng theo đó mà thắt lại. Ai mà sáng sớm mở cửa ra thấy một người lạ nằm trong sân nhà mình chứ?
“Thư phụ, cha không sao chứ?”
Thấy Lận Tô đến, Tô Cẩm lập tức túm lấy tay cậu: “Tiểu Tô, con xem này, sao Đồng Nhiên lại nằm ở sân nhà chúng ta vậy? Còn mấy rau củ vương vãi đầy đất, chẳng lẽ là trộm?”
Bị nhắc nhở, Lận Tô mới nhận ra người nằm dưới đất là Đồng Nhiên ở sát vách. Nhìn đống rau củ rơi tán loạn, có cái còn dính dấu chân, cậu lập tức liếc mắt nhìn đế giày của ông ta, sắc mặt tối sầm lại.
“Không phải trộm thì là gì, chính là tên trộm đó!”
Nghe vậy, Tô Cẩm cũng tức nghẹn trong lòng, cảm giác như vừa nuốt phải ruồi: “Báo quan! Nhất định phải báo quan!”
Một lần hai lần thì thôi, chứ cái tên Đồng Nhiên này coi nhà người ta là sọt rau chắc? Hở ra là mò đến chọc phá!
Lận Tô đáp: “Không cần phiền phức vậy, lát nữa người của Bộ Chấp Pháp sẽ đến, vừa hay bắt ông ta đi luôn.”
Nói thì nói vậy, nhưng tay cậu vẫn không ngừng kiểm tra nguyên nhân khiến Đồng Nhiên ngất xỉu. Lập tức nhận ra là do bị tinh thần công kích mới hôn mê.
Liên hệ tới việc William cũng vừa hôn mê, Lận Tô gần như đã đoán được mọi chuyện. Cậu nói: “Trói ông ta lại đi.”
Tô Cẩm nghe vậy liền chạy đi tìm dây, cùng Lận Tô trói Đồng Nhiên vào ghế.
Cain lúc này cũng đã ra tới, vừa nhìn thấy Đồng Nhiên liền đen mặt: “Tôi đã nói rồi, đêm qua cảm thấy bên ngoài như có ai, còn tưởng mình nghe nhầm, không ngờ đúng là hắn!”
Tô Cẩm bực bội nói: “Chắc làm chuyện gì thất đức quá, bị Thần Thú đại nhân thấy không thuận mắt, cho hắn ngất ngay tại chỗ, đáng đời!”
Lận Tô vỗ vai trấn an Tô Cẩm, nhân tiện nói: “Không phải Thần Thú gì đâu, là William dùng tinh thần lực đánh ngất hắn.”
Tô Cẩm vốn không quá để tâm đến William, cũng không cô ý ghét bỏ gì anh, chỉ là tình trạng tinh thần của William vốn không ổn định, nằm đó cả ngày khiến người khác lo lắng. Nhưng lần này William lại ra tay đúng lúc, ít nhiều cũng giúp Tô Cẩm có cái nhìn khác đi.
Vừa nghe xong, Tô Cẩm lộ rõ vẻ lo lắng: “William không sao chứ?”
“Chắc là đã dốc hết sức rồi, sáng nay dậy mới phát hiện anh ấy đã ngất xỉu, vừa mới tỉnh lại, chắc còn phải nghỉ ngơi thêm một thời gian.”
Tô Cẩm lẩm bẩm: “Đứa nhỏ này cũng thật là, bản thân mình thế nào còn không rõ à? Phải bồi bổ cho tốt mới được, để ta đi hái ít dâu tây đem cho nó.”
Lận Tô cong môi cười: “Hái mười quả, hùng phụ cũng phải bồi bổ nữa.”
Tô Cẩm bật cười: “Biết rồi biết rồi, đều có phần.”
Lận Tô xách một chậu nước đổ thẳng lên mặt Đồng Nhiên.
Bị nước lạnh tạt tỉnh, Đồng Nhiên hét lên một tiếng, ngồi bật dậy.
Dưới ánh nắng, phía sau lưng quay về mặt trời, phía trước cười như không cười nhìn Lận Tô, còn gượng gạo nói: “Bọn nhỏ à, con đang làm gì ?”
Nói rồi nhanh chóng liếc mắt xung quanh, phát hiện mình đang ở trong sân nhà Lận Tô. Nghĩ đến mục đích đêm qua chưa đạt được, còn bị đánh cho hôn mê bởi một luồng tinh thần lực, giờ còn bị bắt tại trận… trong lòng chỉ muốn chết cho xong.
“Rau quả nhà tôi độc hại lắm mà?”
Đồng Nhiên liếc nhìn rau quả đổ văng khắp sân, trước tiên nghiêng đầu né tránh: “Tôi không biết cậu đang nói gì.”
Lận Tô vẫn cười như không, hỏi lại: “Nếu không biết thì giải thích thế nào đây? Nửa đêm canh ba mò vào sân nhà tôi định làm gì?”
Biểu cảm Đồng Nhiên cứng đờ, môi run run, trong nhất thời không nghĩ ra được lời nào hợp lý để biện minh. Cho dù uống say cũng không thể nào trèo vào nhà người ta được?
Thực ra Lận Tô cũng không trông mong sẽ moi được gì từ miệng tên này. Chỉ là muốn trước khi chấp pháp bộ đến thì cho ông ta chút áp lực tâm lý: “Còn thời gian mà suy nghĩ, lát nữa chấp pháp bộ đến thì giải thích cho rõ.”
Vừa nghe đến ba chữ “chấp pháp bộ”, Đồng Nhiên lập tức hiểu tình hình nguy cấp, không ngờ Lận Tô và chấp pháp bộ lại có giao dịch gì đó!
“Tiểu Tô à, hàng xóm láng giềng với nhau có chuyện gì thì từ từ nói, chứ nửa đêm tôi chỉ thấy có người lén lút trong sân nhà cậu nên mới có lòng tốt đến giúp một tay, ai ngờ lại bị tinh thần lực đánh cho bất tỉnh. Không có tôi, rau quả nhà cậu chẳng phải đã bị người ta phá hỏng rồi à!”
Gương mặt Đồng Nhiên tỏ vẻ “ta là người tốt bị hãm hại”, Lận Tô chỉ thấy người này không đi đóng kịch đúng là phí của trời.
Chưa kịp mở miệng, Tô Cẩm đã xắn tay áo lên, chỉ vào mặt Đồng Nhiên mắng: “Thật là hết biết xấu hổ! Nếu nhà ta lúc đó thật sự có người lạ, thì cái dấu chân này là sao? Đây rõ ràng là vết giày, chính là của ông! Giải thích thử xem?”
Đồng Nhiên nhìn vết giày in trên nền đất, đồng tử co rút lại, cắn răng: “Tóm lại mọi chuyện là như vậy, tin hay không tùy các người.”
“Tôi thấy là ông không biện minh được nữa thì có! Cứ chờ mà ăn cơm nhà tù đi!” Tô Cẩm trừng mắt, kéo Lận Tô vào nhà, không muốn để đứa nhỏ nhà mình bị loại người này làm ô uế ánh mắt.
Vào đến trong phòng, Tô Cẩm hừ một tiếng: “Cha chưa từng thấy ai mặt dày như vậy! Tiểu Tô nhớ tránh xa hắn ra, đừng để dơ người!”
Nói rồi không quên đưa dâu tây cho William, tiện miệng dặn Lận Tô: “Chờ kiếm được tiền thì đi trấn trên mua cái giường đôi đàng hoàng. Không thể để William ngủ dưới đất mãi, giờ còn ấm áp nên không sao, chứ đến mùa thu lạnh thì không chịu nổi đâu!”
Lận Tô nghe vậy cũng thấy nhẹ lòng: “Vâng ạ, chờ kiếm thêm chút tiền con sẽ mua, tiện thể mua thêm áo quần cho cả hùng phụ nữa.”
“Không cần mua cho cha, lo cho con là được rồi.” Đứa nhỏ nhà họ vừa xinh xắn vừa ngoan ngoãn, giờ điều kiện cũng khấm khá hơn, Tô Cẩm thật lòng mong Lận Tô cũng có thể sống như bao tiểu giống cái khác, được mua những món mình thích, không phải cúi đầu dè dặt sống qua ngày như trước kia nữa.
Cũng muốn cho đám người kia thấy, nhà bọn họ bây giờ sống tốt lắm, đừng tưởng ai cũng dễ bị bắt nạt!
…
Chấp pháp bộ không để bọn họ đợi lâu. Sau bữa sáng, xe chấp pháp đến nơi.
Mục Ân bước xuống xe, vừa nhìn đã thấy Đồng Nhiên bị trói vào ghế: “Chuyện gì xảy ra vậy?”
Vừa thấy chấp pháp bộ đến, Đồng Nhiên lập tức giả bộ kêu oan: “Trưởng quan ơi, oan quá! Đêm qua tôi thấy nhà họ có người lạ nên mới đến giúp, ai ngờ bị đánh cho hôn mê, sáng ra chưa kịp giải thích gì đã bị họ bắt trói! Tôi thật sự oan mà!”
Tô Cẩm giận sôi máu, chỉ thẳng vào vết giày trên đất: “Vết giày này ngoài ông ra còn ai vào đây nữa?! Còn dám ngụy biện à?!”
Lận Tô kéo tay Tô Cẩm lại: “Thư phụ đừng phí lời với loại người này. Mục Ân bộ trưởng rất chuyên nghiệp, nhất định sẽ điều tra rõ ràng.”
Mục Ân cũng vừa nhìn thấy đống rau quả bị dẫm hỏng, sắc mặt trầm hẳn xuống. Rau quả tinh lọc là tài nguyên quý báu của đế quốc, lại có người dám mưu đồ phá hoại, đúng là lớn gan!
“Chuyện này có oan hay không, chúng tôi sẽ làm rõ.” Mục Ân gật đầu ra hiệu cho cấp dưới: “Mang người đi.”
Đồng Nhiên lập tức phản kháng: “Dựa vào cái gì bắt tôi? Tôi không sai! Các người che giấu cho nhà họ! Tôi sẽ khiếu kiện các người—”
“Ngô—”
Chấp pháp viên lập tức bịt miệng ông ta, không muốn nghe thêm tiếng nào nữa, lôi người lên xe.
Ngay lúc này, một người mới hớt hải chạy tới: “Các người bắt thư phụ tôi làm gì?!”
“Là con ông sao?” Nhân viên chấp pháp đứng cạnh xe nhìn Đồng Âu, ánh mắt dò xét từ đầu đến chân, đầy nghi ngờ. “Đã đến rồi thì đi cùng một chuyến, phối hợp điều tra.”
Đồng Âu bị thái độ của đối phương làm cho khựng lại một nhịp, còn chưa kịp mở miệng, liền nghe thấy tiếng ú ớ mơ hồ từ trong xe truyền ra, là Đồng Nhiên đang cố sức lắc đầu, chẳng rõ muốn nói gì.
Chỉ là… cũng chẳng ai quan tâm ông ta muốn nói gì.
Nhân viên chấp pháp không chút do dự, trực tiếp đẩy người vào trong xe, “rầm” một tiếng đóng cửa lại.
Ngay sau đó, một chiếc xe khác được điều đến đưa Đồng Âu đi cùng. Cho đến lúc bị dẫn đi, cậu ta vẫn chưa hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, tại sao chấp pháp bộ lại bắt cả hai cha con bọn họ.
…
Mục Ân nhìn rau quả bị phá hỏng, sắc mặt nghiêm nghị: “Yên tâm, chuyện này chúng tôi nhất định sẽ xử lý rõ ràng, tuyệt đối không để người xấu ung dung ngoài vòng pháp luật.”
“Giao cho chấp pháp bộ, tôi yên tâm.” Lận Tô mỉm cười, lấy túi rau quả tinh lọc đưa cho họ, “Đều đã lọc xong.”
Mục Ân nhìn đám rau củ xanh mướt, đỏ thẫm, không hiểu sao chỉ cần liếc mắt thôi đã cảm thấy một luồng khí thanh mát lan ra, khiến đầu óc cũng nhẹ nhõm hơn.
Đám nhân viên chấp pháp đi theo đều không giấu nổi ánh mắt nóng rực.
Mục Ân thu ánh mắt lại, gật đầu: “Cảm ơn. Hôm qua chắc cậu vất vả rồi.”
“Đều là việc nên làm. Muốn kiểm tra lại không?”
“Không cần, tôi tin cậu.” Mục Ân còn muốn tranh thủ ghi điểm, Lận Tô là giống cái đầu tiên của Tinh cầu North có khả năng tinh lọc, chưa biết tương lai thế nào, nhưng chắc chắn là nhân tài hiếm có, hiện tại lấy chút cảm tình cũng không phí.
"Loại ở đó không bán sao?"
Thấy Mục Ân đang hỏi là mảnh đất nhà bọn họ, cậu nói: "Không, phần để để gia đình chúng tôi dùng."
"Thì ra là vậy." Mục Ân hơi tiếc nuối, nhưng vẫn làm ra vẻ hiểu rõ, sau đó kêu tài vụ đến: “Dựa theo giá trung bình của Thủ Đô tinh ba tháng gần nhất là 300 thú tệ/cân, vừa nãy cân được tổng cộng 33 cân, vị chi là 19.800 thú tệ.”
Lận Tô quay đầu lại gọi to: “Thư phụ, tới nhận tiền!”
Tô Cẩm nghe xong mặt đầy kinh ngạc, run run chuyển khoản. rau quả tinh lọc thật sự đáng giá đến vậy sao?
Một lần bán đã gần hai vạn thú tệ, với nhà họ mà nói, đây đúng là khoản tiền lớn chưa từng có.
Mục Ân lại hỏi: “Lần sau thu mua là khi nào, để chúng tôi còn chuẩn bị?”
“Rau cần hai tháng để trưởng thành, nên ít nhất là hai tháng sau. Nếu cần, có thể phái người đến kiểm tra tiến độ.” Lận Tô tiễn người ra cổng, Mục Ân bỗng dừng lại nói: “Về phần thiệt hại lần này, bộ sẽ giúp các bạn truy lại tổn thất.”
“Dược, cảm ơn bộ trưởng.”
Nhìn đoàn xe rời đi, Tô Cẩm bước tới hỏi: “Tiểu Tô, nhiều tiền vậy sao?”
Lận Tô thầm nghĩ, đây mới là lần đầu, sau này chắc chắn còn giá cao hơn nữa: “Thư phụ thu xếp một chút, chúng ta đi trấn trên mua đồ!”