Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/2VewrkrIyO
MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!
Dùng xong bữa sáng, Lận Tô dọn ra hai chiếc ghế đặt ở cửa, đỡ William và Cain từ trong phòng ra phơi nắng. So với William, tình trạng của Cain đúng là đã tốt hơn rất nhiều.
Tuy cơ thể vẫn còn hơi cứng, khí lực cũng yếu, nhưng nếu chống tay vào tường mà đi chậm một lúc thì vẫn có thể, sắc mặt cũng khá hơn trước không biết bao nhiêu lần.
Từ sau khi Cain phát bệnh đến nay, Tô Cẩm ngày nào cũng thấp thỏm lo lắng, chỉ mong tình trạng của Cain đừng tiếp tục xấu đi. Y chưa từng dám nghĩ sẽ có một ngày Cain có thể hồi phục. Bây giờ thấy Cain đã có thể xuống giường, đi lại, khí sắc mỗi ngày một khá hơn, trong lòng mừng rỡ không sao tả xiết, như thể ngay cả cuộc sống cũng được thắp lên hy vọng.
Ngay cả Đại Hắc cũng phấn chấn tinh thần, chạy tới chạy lui trong sân, dọa mấy con gà rừng kêu cạc cạc loạn cả lên.
William nằm nghiêng trên ghế, đồng thú màu vàng kim khép hờ, chiếc đuôi cáo trắng buông nhẹ trên nền đất, khe khẽ đong đưa. Tuy vẻ mặt anh rất thản nhiên, nhưng lại khiến người khác có cảm giác cực kỳ thư thái.
Lận Tô tìm chiếc mũ lưỡi trai đội lên đầu William, che đi ánh nắng chói chang.
Trước mắt tối lại, William ngửi thấy hương thơm thanh nhẹ tự nhiên toát ra từ người tiểu giống cái, đôi tai chó trên đầu run lên, khóe môi bất giác nhếch lên thành một đường cong nhỏ.
Lận Tô sắp xếp lại chỗ rau củ mà Tô Cẩm thu hoạch chất ở một bên, tiến hành tinh lọc từng loại, để chuẩn bị cho người của Chấp pháp bộ đến thu mua vào ngày mai.
Đồng Nhiên mặt mày u ám đi từ trong phòng ra. Mấy ngày nay, vì chuyện Tiêu Phong và Drew đâm sau lưng mà nhà họ trở thành đề tài bàn tán trên bàn cơm khắp nơi. Đi đâu cũng có cảm giác bị người ta bàn tán sau lưng, còn Đồng Âu thì không biết trốn ở xó xỉnh nào, mấy ngày rồi không thấy bóng dáng. Trong thời gian ngắn đúng là chẳng có việc gì khiến y vừa ý.
Chợt nghe bên viện kế bên vang lên tiếng cười, Đồng Nhiên ngẩng đầu nhìn sang. Nghĩ đến hai hôm trước Lận Tô vừa tuyên bố trước mặt mọi người rằng mình đã thuận lợi lập khế ước, còn thức tỉnh được năng lực tinh lọc khiến ai nấy đều ngưỡng mộ, trong lòng Đồng Nhiên càng thêm tức tối. Rõ ràng cuộc sống trước kia của họ cũng chẳng khá hơn ai, dựa vào đâu mà bây giờ ngày càng tốt đẹp?
Trong khi nhà y thì mọi chuyện đều rối ren.
Đột nhiên, con ngươi Đồng Nhiên co rút dữ dội, không tin nổi mà nhanh chóng bước đến gần hàng rào, gắt gao nhìn chằm chằm về phía sân nhà Lận Tô.
Y không nhìn nhầm. Đó chính là Cain. Dù đã gầy đến chỉ còn da bọc xương, yếu đến mức gió thổi qua là ngã, hành động còn có phần cứng nhắc, nhưng tinh thần và sắc mặt lại tốt đến bất ngờ. Ngay cả khế ước thú Đại Hắc cũng đang tung tăng chạy khắp sân.
Cain lúc chưa bệnh còn thường xuyên giúp Tô Cẩm làm việc. Từ khi bệnh tình trở nặng, y gần như không ra khỏi cửa. Suốt gần một năm nay, cả mặt cũng chưa từng thấy qua.
Sau đó lại truyền ra tin Tô Cẩm đã tiêu hết tiền tích lũy trong nhà, còn đi vay bên ngoài để mua An Phủ Tề cho Cain.
Mọi người đều nhìn thấy trong mắt, sau lưng thì bàn tán không ít, ai cũng cho rằng Cain chắc là không sống nổi nữa.
Còn chê Tô Cẩm ngốc, tiền để dành đó làm gì không tốt, lại tiêu hết vào một người không còn cứu được, đến khi Cain thật sự không qua khỏi thì đúng là mất cả chì lẫn chài, chẳng còn gì.
Nhưng giờ Cain không chỉ có thể ra khỏi phòng, mà còn chống tay đi lại được. Chuyện này hoàn toàn khác hẳn với những gì Đồng Nhiên từng nghĩ.
Y không tin nổi mà dán mắt nhìn Cain đang thong thả bước đi trong sân, lòng chắc mẩm Cain nhất định đã dùng đến liều An Phủ Tề kia. Nếu không thì làm sao giải thích nổi tình trạng hiện tại?
Ánh mắt lại liếc sang giống đực nửa thú hóa đang nằm trên ghế, trong lòng Đồng Nhiên dâng lên một cơn ghen tị, tuy đã nhạt hơn một chút, nhưng vẫn không cam tâm. Cho dù Cain có khỏe lại thì đã sao? Nhà y còn hai giống đực bị bệnh cơ mà. Một liều An Phủ Tề đâu thể dùng cho hai người.
Chờ khi thuốc hết tác dụng, gia đình họ vẫn sẽ rơi vào vực thẳm. Cho dù năng lực tinh lọc có lợi hại đến đâu, liệu có thể chữa được tinh thần hỗn loạn không?
Đồng Nhiên khịt mũi khinh thường, quay đầu vào phòng.
Tô Cẩm vừa làm xong việc trong tay, bước ra thấy Cain đang đứng nhắm mắt hưởng nắng liền dặn dò:
“Ông còn chưa hoàn toàn hồi phục đâu, đừng ráng quá. Không khỏe thì ngồi xuống nghỉ một chút, từ từ rèn luyện lại, biết không?”
Cain cười, đáp lời:
“Em yên tâm, tôi tự biết chừng mực.”
Lận Tô tinh lọc xong rau củ, đứng dậy sang mảnh vườn mình tự tay trồng. Phát hiện mấy cây dâu tây đã kết quả, từng quả to đỏ bóng bẩy trông vô cùng mê người.
Cậu hái một ít đem rửa sạch, rồi mang cho Cain và William:
“Ăn chút dâu tây đi, bổ sung chút năng lượng.”
---
Những quả dâu tây đỏ hồng tươi mới, chỉ cần cắn một miếng, vị chua ngọt đậm đà liền lan tỏa nơi đầu môi kẽ răng, cùng lúc đó còn có luồng khí lạnh tự nhiên thổi qua, như xoa dịu cả cơ thể khô khốc.
Một quả dâu xuống bụng, Lận Tô liền cảm thấy cơn mỏi mệt do việc tinh lọc rau củ gây ra ban nãy tan biến hoàn toàn, cả người thỏa mãn đến mức không nói nên lời.
Từ sau khi lập khế ước và có được năng lực tinh lọc, tin tức lan truyền khắp nông trường số 13, người qua lại trước cổng nhà họ cũng đông lên thấy rõ.
Thời tiết hôm nay đẹp, người đi đường cũng nhiều hơn hẳn ngày thường, tự nhiên có không ít người nhìn thấy William đang phơi nắng ngoài sân, cùng với Cain có thể tự mình đi lại.
Tuy ngoài mặt họ không thể hiện gì, nhưng vừa đi khỏi, một vài người đã tụm lại bàn tán đầy ngạc nhiên:
“Cain lại có thể xuống giường? Tôi còn tưởng y mất hút lâu vậy là không qua khỏi rồi cơ đấy!”
“Ngươi không thấy khí sắc y tốt thế nào sao? Còn có khế ước thú tung tăng trong sân nữa kìa, tôi mà nghe bệnh tinh thần của y khỏi rồi cũng tin luôn đấy!”
“Nói xem, có phải y đã ăn rau củ tinh lọc rồi không?”
“Không thể nào đâu. Tuy tôi chưa từng ăn rau củ tinh lọc, nhưng trước giờ cũng chưa nghe nó có thể chữa tinh thần hỗn loạn. Hơn nữa ông xem bạn lữ của Lận Tô kìa, cái người nửa thú hóa ấy, nhìn còn nghiêm trọng hơn cả Cain.”
“Chẳng phải nghe nói Tô Cẩm mua An Phủ Tề sao? Chắc là do An Phủ Tề đấy, xem ra công hiệu vẫn mạnh lắm, Cain có thể xuống giường rồi, chẳng mấy chốc sẽ phục hồi như trước.”
“Tưởng gì chứ, An Phủ Tề chỉ cầm cự được một thời gian thôi, một khi bệnh tái phát sẽ còn nặng hơn lần đầu. Mà hiệu quả liều thứ hai thì chẳng bằng liều đầu đâu. Cain bây giờ nhìn thì ổn thật đấy, nhưng đây mới chỉ là khởi đầu thôi, haizz…”
Nói đến đây, mấy người liền im bặt. Cảm giác kinh ngạc vì thấy Cain có thể đi lại được cũng bị những lời này làm vơi đi ít nhiều.
Phải, đó là tinh thần hỗn loạn một căn bệnh không thể chữa khỏi.
Cain cho dù hiện giờ trông không tệ, nhưng một khi bệnh tái phát, điều chờ đợi nhà họ lại sẽ là cơn khốn khó còn thảm hại hơn xưa.
Phơi nắng cả buổi sáng, Cain chỉ cảm thấy đôi chân cứng ngắc của mình dường như cũng mềm ra nhiều.
Buổi chiều trời nắng gắt, Cain và William không ra sân nữa. Ăn trưa xong, Cain chợp mắt một lát.
William thì lại không ngủ được, nhưng nhờ gần đây hấp thu được không ít khí tự nhiên từ Lận Tô, trạng thái của anh cũng tốt hơn hẳn trước kia.
Lận Tô mang toàn bộ rau quả trong sân đã tinh lọc cất vào túi, đợi ngày mai người của bộ Chấp pháp đến thu mua.
Xong việc, cậu lại ghé xem ổ gà. Mấy con gà rừng được mang về trước đó, qua vài ngày thích nghi cũng đã khôi phục tinh thần.
Dây buộc chân cũng không quá chặt, không cản trở chúng đi lại. Năm con gà rừng lúc này đang đi quanh quẩn bên ụ rơm, thấy Lận Tô tới cũng không hoảng sợ, vẫn lảo đảo bước đi, thỉnh thoảng mổ một cái.
Lận Tô hái ít lá cải, ném vào chậu cơm cho chúng, tiện tay thò vào ổ gà sờ thử xem có trứng hay không.
Hành động này chỉ là theo bản năng, vốn không mong đợi gì ở mấy con gà này sẽ đẻ sớm như vậy.
Ai ngờ đầu ngón tay liền chạm phải vài vật tròn tròn cứng cứng. Cậu ngẩn ra một chút rồi tiện tay lấy thử một quả trứng to tròn, trắng tinh, lớn đến nỗi gần như không cầm trọn được bằng một bàn tay. Mắt Lận Tô lập tức sáng rực, vội duỗi tay lấy nốt mấy quả còn lại.
Tổng cộng bốn quả, đều trắng tròn mượt mà, to hơn cả trứng ngỗng.
Cậu giữ lại hai quả xem có thể ấp ra gà con hay không, còn lại hai quả thì định buổi tối làm thêm món ăn cho cả nhà.
Tới đây bao lâu, cậu cũng bấy lâu chưa từng được ăn trứng gà.
Đã nghĩ sẵn rồi, một quả xào, một quả nấu canh!
Tô Cẩm nhìn trứng trong tay cậu cũng kinh ngạc hỏi: “Gà đẻ trứng rồi sao?”
“Bốn quả lận! Hai quả để xem có nở ra gà con không, hai quả còn lại chúng ta ăn tối nay!” – Lận Tô nói, đôi mắt ánh lên tia sáng vui mừng.
Má lúm đồng tiền bên má cậu vì quá phấn khích mà lộ rõ, cả người từ trên xuống dưới đều toát lên sự hào hứng. Cảm xúc này khiến Tô Cẩm cũng bật cười theo.
Đứa nhỏ nhà họ sao lại có thể vừa đáng yêu vừa xinh xắn đến thế chứ!
Buổi tối, món trứng xào và canh trứng đều thành công mỹ mãn, Lận Tô ăn xong một bát lớn, thoả mãn vô cùng.
Cơm nước xong xuôi, Lận Tô lấy giấy bút ra hỏi William: “Trước kia anh từng ăn rau quả tinh lọc chưa? Giá cả thông thường là bao nhiêu?”
Đối với loại chuyện này, Lận Tô hoàn toàn không có khái niệm. Nhưng từ cách William cư xử thường ngày, cậu mơ hồ đoán được trước kia đối phương hẳn từng sống rất khá.
Cho nên mới ôm chút hy vọng, quay sang nhìn giống đực trước mặt. Tay lại không nhịn được đưa ra khều đuôi anh, giả vờ bí mật mà vuốt ve.
William cảm nhận được sự mềm mại từ cái vuốt ấy truyền tới, lòng cũng theo đó mềm nhũn. Anh biết rõ hôm trước cậu có một thỏa thuận với người của Bộ Chấp pháp, nên đưa tay nhận lấy giấy bút. Tuy trước đây ở Thủ đô tinh, mấy việc chọn mua đều do chuyên gia phụ trách, anh không có nhiều kinh nghiệm lắm, nhưng dựa vào vài lần từng ăn ở quán, giúp Lận Tô định giá cơ bản cũng không khó.
Nếu nói rau củ qua đã qua tinh lọc bình thường có giá khoảng 200 thú tệ một cân, thì loại có khả năng trấn an tinh thần, theo anh thấy, giá bao nhiêu cũng không quá đáng.
Đang định nhân cơ hội kéo anh vào lòng, hảo hảo vuốt đuôi một trận, thì William đã đưa giấy ra – trên đó ghi rõ: Giá trung bình 500 thú tệ/cân.
Lận Tô mở to mắt, nhìn William đầy nghi ngờ: “Đây là giá bán lẻ hả? Sao mắc vậy?”
William viết tiếp trên giấy: “Rau quả của em không giống bình thường. Nó có hiệu quả an ủi chẳng kém gì An Phủ Tề. Cho dù giá cao hơn rau quả thông thường, vẫn sẽ có rất nhiều người mua.”
“Kia… vậy rau quả bình thường thì giá bao nhiêu?”
“Giá trung bình 200 thú tệ/cân.”
Lận Tô thầm nghĩ, trời ạ… Tuy đã đoán không rẻ, nhưng không ngờ lại đắt đến mức này!
Trong đầu cậu lập tức ngập tràn hình ảnh tiền, tiền và tiền—cơ hội kiếm tiền đã đến rồi!
Lận Tô vui vẻ nhận lại giấy bút, nói với William: “Cảm ơn, tôi biết rồi. Đợi sau này bán xong, tôi sẽ đổi cho anh một cái giường mới!”
Thu giấy bút cất vào ngăn kéo, Lận Tô đi vào phòng tắm.
Không phát hiện ra, sau khi cậu nói câu “đổi giường”, mặt William thoáng cứng lại một chút.
Tầm mắt anh liếc sang chiếc giường đơn dựa sát tường—với diện tích căn phòng này, chắc chắn không thể đặt thêm giường khác.
Khả năng cao nhất… là đổi thành một chiếc giường đôi lớn.
Nếu thật sự là giường đôi…
Tai chó trên đầu William khẽ giật giật, cái đuôi to bên cạnh cũng khẽ vỗ mặt đất… Anh cũng chẳng phản đối gì cho lắm.
-----
Ban đêm, William mở bừng mắt, đôi đồng tử màu vàng kim trong bóng tối phát ra ánh sáng lấp lánh.
Trên giường, tiểu giống cái đã ngủ say, không biết đang mơ thấy chuyện gì vui mà trên mặt nở nụ cười, vô thức ôm chăn cọ cọ đầy thoả mãn.
William thu ánh mắt từ Lận Tô, khẽ liếc ra ngoài cửa sổ, lông mày nhẹ nhàng nhíu lại, đôi tai chó trên đầu cũng giật khẽ.
Không như mọi khi, bầu không khí vốn yên tĩnh ngoài cửa sổ bỗng vang lên một tiếng rên rỉ đau đớn, ngay sau đó là âm thanh nặng nề của vật thể ngã xuống đất.
Cùng lúc đó, William đột ngột đưa tay ôm lấy đầu, như thể bị xé toạc bởi cơn đau, bật ra một tiếng rên khẽ: “Ngô…” rồi hôn mê bất tỉnh.
----
Sáng sớm hôm sau, Lận Tô bị tiếng kinh hô của Tô Cẩm đánh thức. Cậu bật dậy, vội chạy ra ngoài xem có chuyện gì xảy ra, kết quả là bắt gặp William đang nằm bất động trên mặt đất, sắc mặt trắng bệch...