Đại Hồ Ly Lông Xù Rất Đáng Yêu - Chương 14

Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter

Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và

MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!

👉 https://s.shopee.vn/2VewrkrIyO

MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!

Cain ngủ một giấc vô cùng sâu, đã rất lâu rồi ông mới được nghỉ ngơi trọn vẹn như thế.

Trước kia, tinh thần vực bị giày vò không ngừng, không một phút một giây nào được thả lỏng.

Mở mắt ra, ông nhìn thấy Đại Hắc đang nằm bên cạnh. So với trước kia, trạng thái của khế ước thú đã ngưng thực rõ rệt. Giờ phút này, Cain thậm chí có thể cảm nhận được cảm xúc của Đại Hắc, một điều chưa từng xảy ra trong quá khứ.

Ngày trước, giữa ông và Đại Hắc luôn như cách một màn sương mỏng. Giao tiếp chủ yếu dựa vào ngôn ngữ cơ thể, nhưng hiện tại, ông đã có thể nghe rõ tiếng Đại Hắc gọi mình là “chủ nhân” trong đầu.

Cain không nhịn được mà đưa tay xoa đầu nó. Sau khi khế ước thú và nhân loại ký kết khế ước, thân thể sẽ linh thể hóa, thường ngày có thể đặt vào nút không gian, chỉ khi phối hợp chiến đấu mới hiện ra bản thể.

Từ sau khi tinh thần vực bị thương, Cain đã không nỡ nhốt Đại Hắc vào lại. Nhưng dù vậy, trạng thái của nó vẫn ngày một kém đi, thậm chí còn không thể hiện ra bản thể.

Còn bây giờ, tuy Đại Hắc chưa hoàn toàn hồi phục phong thái vốn có, nhưng so với trước kia thì đã tốt lên rất nhiều. Hơn nữa, Cain có thể cảm nhận được niềm vui của nó.

Tô Cẩm đẩy cửa bước vào, thấy một người một thú đang thân mật trên giường, liền hỏi với giọng đầy quan tâm:

“Cảm giác thế nào rồi?”

Tối qua Lận Tô và Cain lần lượt ngất xỉu, suýt nữa dọa ông ấy phát hoảng. Cũng may chỉ là quá mệt nên ngủ thiếp đi.

Bây giờ nhìn sắc mặt Cain hồng hào như vậy, Tô Cẩm thấy lòng mình như sáng bừng lên, ánh mắt tràn đầy mong đợi.

Cain không để ông ấy đợi lâu, buông đầu Đại Hắc ra rồi chống người ngồi dậy. Ông vốn là giống đực có thể trạng cao lớn, mấy năm nay bị tinh thần vực giày vò, cơ thể gầy rộc, chỉ còn lại da bọc xương. Lúc vừa đứng dậy khỏi giường, tay còn phải vịn bàn, thân thể lảo đảo suýt ngã.

Tô Cẩm hoảng hốt, vội bước đến đỡ hắn, miệng trách nhẹ:

“Ông làm gì vậy, còn không mau nằm xuống!”

“Không sao đâu, đừng lo. Tôi thấy mình ổn lắm, chỉ là lâu không vận động, chân có hơi yếu. Nhưng tôi nghĩ nếu dưỡng cho tốt, mỗi ngày đứng lên vận động một chút, rất nhanh sẽ có thể đi lại như bình thường. Tiểu Cẩm, tôi cảm thấy mình bây giờ còn khỏe hơn cả lúc chưa bệnh. Tinh thần vực vô cùng rõ ràng, tôi còn có thể giao lưu với Đại Hắc nữa. Tiểu Tô thực sự đã chữa khỏi tôi. Mà đúng rồi, Tiểu Tô đâu rồi? Con vẫn ổn chứ?”

Nghe ông nói vậy, hốc mắt Tô Cẩm lập tức đỏ lên. Ông ấy không muốn khóc dù sao đây là chuyện vui, càng không nên khóc nên cố gắng kìm nén, định nói Lận Tô không sao, chỉ là mệt quá nên ngủ rồi.

Nhưng mới vừa mở miệng, nước mắt đã lã chã rơi xuống, hoàn toàn không thể kiềm chế.

Cain ôm lấy ông ấy, nhẹ giọng an ủi:

“Khóc đi, đừng kìm nén nữa. Tôi biết mấy năm nay em đã chịu khổ vì tôi rất nhiều. Bây giờ tôi đã khỏe rồi, về sau sẽ không để em vất vả nữa.”

Ông nhẹ nhàng vỗ lên vai Tô Cẩm, chính mình cũng đỏ cả mắt.

Nghĩ lại những ngày tháng tối tăm trước kia, ai có thể ngờ được sẽ có hôm nay?

Tất cả đều nhờ vào Lận Tô, đứa nhóc ấy chính là hy vọng của bọn họ. Ai mà ngờ được một thiếu niên nhỏ bé ngày trước lại mang đến thay đổi lớn lao như vậy?

Cain chưa từng cảm tạ Thần Thú nhiều như lúc này, vì đã để họ gặp được Lận Tô.

“Ơ… xin lỗi, hai người cứ tiếp tục.”

Lận Tô vừa tỉnh lại, định đến xem tình hình của Cain, đẩy cửa ra liền thấy hai người ôm nhau. Cậu lặng lẽ lui ra, còn chuẩn bị đóng cửa giúp họ.

Không ngờ lại bị Tô Cẩm vừa lau nước mắt gọi lại:

“Tiểu Tô, lại đây.”

Lận Tô cười nhìn hai người, ánh mắt mang theo ý trêu ghẹo:

“Xong việc rồi?”

Mặt Tô Cẩm đỏ bừng, vội rút ra khỏi vòng tay của Cain, ngượng ngùng không dám tỏ ra quá thân mật trước mặt Lận Tô:

“Con thấy sao rồi, có chỗ nào không thoải mái không?”

“Không, con ngủ một giấc tỉnh lại, cảm giác rất tốt. Hôm qua con ngủ đột ngột như thế, chắc cha bị dọa lắm hả?”

Lận Tô cũng biết mình vừa nói một câu “không sao” rồi lập tức ngất đi là dọa người đến mức nào.

“May mà lúc đó có William, nếu không cha cũng không biết phải làm sao. Hắn vẫn ổn chứ?”

Nhắc đến trạng thái bán thú hóa của William, Tô Cẩm hơi lo lắng:

“Nếu con rảnh thì giúp hắn xem thử có thể chữa trị Thú Văn cho hắn hay không. Con xem Hùng phụ bây giờ khỏe như vậy, tất cả đều nhờ con đó. Thư phụ thật sự không biết cảm ơn thế nào cho đủ.”

Không ngờ khi cậu ngất xỉu, William lại đến. Lận Tô nghe xong vội đáp:

“Thư phụ, cha khách sáo quá rồi. Hùng phụ bây giờ vẫn chưa hoàn toàn khỏi hẳn. Năng lực của con có hạn, hôm qua chỉ mới chữa một phần. Theo suy tính của con, còn cần thêm hai lần chữa trị nữa mới có thể phục hồi hoàn toàn. Hơn nữa quá trình sẽ vẫn đau đớn như lần trước.”

“Cha biết là chưa khỏi hẳn, nhưng bây giờ cha đã cảm thấy rất tốt, chưa từng thấy tốt đến vậy. Cha và Đại Hắc còn có thể giao tiếp với nhau. Con xem, trạng thái của nó cũng đang dần hồi phục.”

Cain làm mặt "ta đã khỏe thế này rồi, mà ngươi còn nói chưa khỏi hẳn?"

Bên cạnh vang lên một tiếng “Uông!” đầy khí thế, là Đại Hắc phản ứng khi nghe thấy tên mình.

Lận Tô vươn tay xoa đầu nó:

“Hiện tại chỉ mới chữa được một phần ba Thú Văn thôi. Nhưng vì lần trước cha bị thiếu một nửa, nên lần này vừa hay bù lại. Mấy ngày này có thể xuống giường vận động một chút. Chờ lần điều trị tiếp theo, chúng ta sẽ chữa dứt điểm.”

“Được, ta nhất định sẽ nghe lời Tiểu Tô. Nhưng con cũng phải chú ý đến sức khỏe của mình. Cha nghe Thư phụ nói hôm qua con cũng ngất đi. Chậm một ngày chữa cho cha cũng không sao, sức khỏe của con mới là quan trọng.”

“Yên tâm đi, Hùng phụ. con tự biết chừng mực. Hôm nay thời tiết đẹp, nếu cha muốn, Thư phụ có thể dìu ngươi ra ngoài phơi nắng.”

“Chờ ăn cơm xong tôi đỡ ông ra. Cũng lâu rồi ông chưa được phơi nắng, Đại Hắc cũng nên phơi chút cho khỏe.”

“Uông!”

Lận Tô từ phòng Cain bước ra, quay về phòng mình. Vừa đẩy cửa vào đã thấy William đang ngồi tựa bên mép giường, một nửa thân chìm trong nắng, một nửa phủ trong bóng tối. Trạng thái âm dương hòa hợp khiến cả người anh như phủ lên một lớp khí quỷ dị.

“Anh thấy sao rồi, cơ thể có ổn không?”

Bị hỏi bất ngờ, ánh mắt William đầy hoang mang, đôi tai chó trên đỉnh đầu khẽ run.

Lận Tô chợt thấy mình hơi ngốc, ai lại đi hỏi chuyện đó khi người ta không nói được chứ?

Cậu cởi giày bước lên giường:

“Tôi muốn xem Thú Văn của anh một chút.”

William giật mình nhìn cậu, đồng tử vàng lập tức thu nhỏ lại. Rõ ràng bị lời nói của tiểu giống cái này kích thích.

Chủ động yêu cầu xem Thú Văn và bị động để xem là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau. Người chủ động đồng nghĩa với một loại ám chỉ rõ ràng: tiểu giống cái này có thiện cảm với giống đực kia.

William từ nhỏ đến giờ vẫn độc thân, không phải chưa từng được giống cái theo đuổi, nhưng chưa bao giờ gặp ai táo bạo đến vậy.

Trên thực tế, từ lần trước Lận Tô ám chỉ có thể dùng... để “đền cơm phí”, anh đã nên chuẩn bị tâm lý rồi. Nhưng không ngờ cậu còn táo bạo hơn nữa.

Lần trước vì muốn giải thích công dụng máu khế ước thú nên cậu đã xem qua Thú Văn một lần. Nhưng lần này lại hoàn toàn khác. Anh cảm thấy mối quan hệ giữa hai người phát triển quá nhanh.

“Làm gì mà ngượng, có phải chưa từng thấy đâu.” Thấy William cứ nhìn chằm chằm mình mà không phản ứng, Lận Tô sốt ruột vươn tay kéo cổ áo anh xuống, sau đó đặt tay lên ngực anh.

Cơ thể William căng chặt, theo bản năng siết chặt nắm đấm. Nếu lúc này Lận Tô liếc nhìn đuôi hồ ly phía sau anh, chắc chắn sẽ thấy lông đuôi đều đã xù cả lên.

Đôi tai chó cũng dựng thẳng, rồi cụp về sau như anten rối loạn.

Đồng tử vàng run lên, hơi thở trở nên mỏng manh.

Lận Tô cảm thấy tim anh đập thật nhanh, liền khẽ nói:

“Sao tim anh đập nhanh vậy? Đừng căng thẳng, tôi chỉ kiểm tra một chút thôi, nhanh lắm.”

Nói xong, không đợi William phản ứng, cậu truyền ra một luồng ánh sáng lục từ lòng bàn tay, thẩm thấu vào Thú Văn trên ngực William.

Chỉ một thoáng sau, sắc mặt Lận Tô tái nhợt thấy rõ. Cậu vội thu tay lại, nhìn chằm chằm vào Thú Văn màu đỏ kia với vẻ không thể tin nổi.

Nếu nói Thú Văn của Cain còn có thể miễn cưỡng khống chế, thì Thú Văn của William là thứ hoàn toàn vượt ngoài khả năng kiểm soát của cậu.

Dị năng của cậu vừa thẩm thấu vào đã lập tức bị nuốt sạch. Nếu không phản ứng kịp để rút lại đúng lúc, rất có thể đã bị hút cạn hoàn toàn.

Lận Tô thở gấp:

“Hiện tại hình như tôi không giúp được anh. Tình huống của anh nghiêm trọng hơn tôi nghĩ nhiều.”

Chỉ trong khoảnh khắc đó, dòng sinh khí tự nhiên mà tiểu giống cái truyền vào khiến linh hồn William chấn động mạnh, hai vết nứt trong tinh thần vực cũng được chữa lành.

Nhận ra Lận Tô thật sự muốn trị liệu tinh thần vực cho mình, không phải nghĩ theo hướng kia, William cũng cảm thấy nhẹ lòng hơn một chút.

Cả kinh ngạc vì hai vết nứt được chữa khỏi cũng giảm đi.

Thấy đôi tai chó vẫn cụp xuống, Lận Tô tưởng anh thất vọng, bèn vỗ vỗ vai anh:

“Anh đừng nghĩ nhiều. Chỉ cần ngoan ngoãn đi theo tôi, chắc chắn tôi sẽ chữa khỏi cho anh.”

Nói rồi, cậu nhân cơ hội sờ soạng hai cái đuôi to phía sau anh.

Cậu nói vậy là vì mới vừa rồi phát hiện dị năng của mình có dấu hiệu tiến cấp. Sáng nay chưa kịp kiểm tra, vừa nãy bị hút mất một nửa dị năng, cậu tranh thủ dò lại tình trạng bản thân thì phát hiện dị năng so với trước đã tăng lên rõ rệt.

Cho nên việc trị liệu Thú Văn rất có thể giúp cậu thăng cấp dị năng.

Có đúng như vậy hay không, chờ lần sau chữa trị cho Cain sẽ rõ.

Lận Tô nghĩ vậy thì tâm trạng càng thêm vui vẻ, đưa tay vò nhẹ mái tóc William rồi đứng dậy:

“Hôm nay thời tiết đẹp, ăn cơm xong tôi cõng anh ra ngoài phơi nắng. Lần này chắc chắn giữ lời!”

William bị vò cho rối tung tóc bạc, khẽ chớp mắt, mím môi, cúi đầu nhìn đuôi cáo của mình, nhẹ nhàng vẫy vẫy chóp đuôi.

Anh hình như... bắt đầu thấy tham lam rồi.

Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chap bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo