Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/2VewrkrIyO
MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!
Chuyện bạn lữ của Đồng Âu là Drew ngoại tình với bạn thân Tiêu Phong ầm ĩ đến mức ai cũng biết, trở thành chủ đề bàn tán sôi nổi sau bữa ăn của mọi người.
Lận Tô một lần nữa đi vào Rừng Sương Mù. Viêm Liệt nhận được tín hiệu của cậu, ngậm con báo con nhanh chóng chạy đến.
Nhìn thấy báo hắc viêm đã hoàn toàn khỏe mạnh, Lận Tô cũng không khách sáo với nó mà trực tiếp đề nghị cần một con thú khế ước cấp B.
Báo hắc viêm vốn tưởng có chuyện gì lớn, nghe xong liền mất hứng, vỗ vỗ mông nhỏ của con trai.
Con báo con "oan ô" một tiếng lao ra, không lâu sau liền tha về cho Lận Tô một con thỏ tai dài màu đen lớn hơn cơ thể nó một vòng.
Chỉ là con thỏ tai dài bị tha về bất động như chết, cho đến khi con báo con buông miệng ra, con thỏ tai dài vốn đang giả chết "vụt" một cái lao về phía Lận Tô. Nhưng ngay khi sắp đến gần Lận Tô, nó dường như mới phát hiện ra điều gì đó không đúng, ngẩng đầu, đôi mắt đỏ ngời chớp chớp không ngừng nhìn chằm chằm Lận Tô, cái mũi nhỏ màu hồng nhấp nhô, như đang ngửi mùi trên người Lận Tô.
Khí chất tự nhiên thơm tho trên người Lận Tô khiến con thỏ tai dài vốn định bỏ chạy không thể cưỡng lại mà tiến tới cọ cọ.
Sau đó nó bất động, mặc dù cách nó không xa có hai con thú khế ước được coi là thiên địch của nó đang ngồi xổm, nó cũng không muốn rời khỏi con người khiến nó cảm thấy thoải mái này.
Thú khế ước cấp B trở lên đã bắt đầu có ý thức riêng, gen càng cao trí thông minh càng cao.
Thú khế ước cấp S như báo hắc viêm đã có thể đối thoại bình thường với Lận Tô.
Thỏ tai dài màu đen tuy chưa thể nói tiếng người, nhưng nó cũng biết điều gì tốt cho nó, điều gì xấu cho nó.
Con báo con thấy nó dán vào Lận Tô thân mật như vậy, không mấy vui vẻ mà tới cắn cái đuôi ngắn của thỏ tai dài. Kết quả bị baba nó dùng móng vuốt lớn trấn áp, đành tủi thân nằm đó, mắt đăm đăm nhìn Lận Tô.
Lận Tô vươn tay xoa đầu con thỏ tai dài, cảm giác mềm mượt rất dễ chịu: "Tôi cần lấy một chút máu của cậu, có thể sẽ hơi đau một chút, nhưng tôi sẽ giúp cậu chữa lành nhé."
Thỏ tai dài động đậy cơ thể, nhưng không có ý định bỏ chạy.
Lận Tô chỉ coi như nó đã đồng ý, lấy máu từ chân nó cho vào hộp đựng.
Làm xong những việc này, cậu dùng dị năng giúp thỏ tai dài chữa lành vết thương, rồi ôm con báo con lên vuốt ve một lúc, mới nói với Viêm Liệt: "Hôm nay cảm ơn ngài!"
"Không có gì, hẹn gặp lại." Viêm Liệt vẫn vẻ lạnh lùng như vậy, ngậm lấy con báo con đang quyến luyến Lận Tô nhanh chóng biến mất vào sâu Rừng Sương Mù.
Lận Tô cúi mắt nhìn con thỏ tai dài đang nán lại bên chân cậu không muốn rời đi: "Được rồi, cũng cảm ơn máu của cậu, mau về nhà đi."
Không nán lại lâu, Lận Tô trực tiếp rời khỏi Rừng Sương Mù.
Khi trở về nhà, cậu nhìn thấy ba người đàn ông mặc đồng phục đang đứng trong sân.
Tô Cẩm đang lo lắng giải thích điều gì đó, bên cạnh sân có rất nhiều người vây xem.
Thấy Lận Tô về, những người đứng trước cửa nhà cậu tự giác tản ra nhường đường cho cậu: "Lận Tô, cậu về rồi! Cậu mau giúp thư phụ cậu giải thích đi, nhà cậu bị tố cáo, nói là ngược đãi giống đực!"
Ngược đãi giống đực?
Lận Tô đi đến bên cạnh Tô Cẩm: "Thư phụ ."
Tô Cẩm nhìn thấy cậu về liền vội vàng kéo cậu ra sau: "Ở đây không có chuyện của con, con về phòng đi."
"Cậu là Lận Tô sao?" Người thi hành pháp luật dẫn đầu nghiêm nghị mở miệng: "Cậu không thể rời đi, cậu cũng nằm trong danh sách tố cáo."
Lận Tô vốn dĩ cũng không định rời đi, cậu giơ tay đặt lên vai Tô Cẩm, bảo ông ấy đừng căng thẳng: "Là tố cáo về chuyện gì?"
Người thi hành pháp luật dẫn đầu lấy ra một văn bản có đóng dấu, đưa đến trước mặt Lận Tô: "Có người tố cáo, nhà các người thường xuyên ăn rau quả chứa nhiều tạp chất, không quan tâm đến tình trạng sức khỏe của giống đực, tùy tiện ăn rau quả chưa qua xử lý, có thể coi là ngược đãi."
Trên tờ giấy đó rõ ràng viết tên cậu và Tô Cẩm, cùng với nội dung tố cáo và tội danh.
"Bộ trường, đây là những thứ còn sót lại tìm thấy trong bếp nhà họ." Một nhân viên thi hành pháp luật cầm túi trở lại, bên trong đựng phần canh xương còn lại của họ.
Trưởng ban thi hành pháp luật im lặng nhìn Tô Cẩm và Lận Tô, vẻ mặt như thể bây giờ bằng chứng đã rõ ràng, các ngươi định giải thích thế nào đây.
Nhìn thấy túi đồ trong tay nhân viên thi hành pháp luật, một số người đang vây xem không kìm được mở miệng: "Tôi đã sớm dặn dò nhà họ rồi, bảo họ đừng ăn những loại rau quả có tạp chất này. Dù cuộc sống có khó khăn đến đâu, nhẫn nhịn một chút thì vẫn sống được."
"Theo tôi thấy, tố cáo này không sai chút nào. Cain bị rối loạn tinh thần nặng đến thế, nói không chừng chính là do ăn uống kiểu này mà ra!"
"Thật là biết người biết mặt không biết lòng, chuyện độc ác như vậy cũng làm được!"
"Tôi thấy nên bắt hai cha con họ lại!"
"Không biết ai tố cáo, đúng là hành động vì chính nghĩa!"
Nghe những lời bàn tán không che giấu xung quanh, sắc mặt Tô Cẩm dần trở nên tái nhợt. Vừa định mở miệng giải thích không phải như vậy, liền nghe Lận Tô lạnh nhạt mở miệng: "Theo ý trên đây, chỉ cần chúng ta ăn rau quả đã qua xử lý, thì tố cáo không thành lập đúng không?"
Trưởng ban thi hành pháp luật nhìn tiểu giống cái trước mặt với thái độ thẳng thắn như vậy, tuy tuổi đời còn trẻ, nhưng trong ánh mắt lại toát lên một sự tự tin kiên định, trầm ngâm một lát: "...Theo quy định là như vậy."
"Ồ, vậy thì nhà chúng tôi đều ăn rau quả thanh lọc." Lận Tô nói rồi trả lại tờ giấy trong tay cho bộ trưởng thi hành pháp luật.
Trong đám đông lúc này lại đột ngột vang lên một câu: "Rau quả thanh lọc, làm sao có thể?"
Mọi người bất giác quay đầu nhìn lại, liền thấy Đồng Nhiên đang đứng phía sau đám đông vây xem tất cả những chuyện này, vẻ mặt đầy bất mãn.
"Tôi cũng thấy không thể nào, Cain đã bệnh nhiều năm như vậy, nghe nói nhà họ vì mua thuốc an thần mà tiêu hết tất cả tiền tiết kiệm, còn nợ nần nữa!"
"Rau quả thanh lọc đắt lắm mà, hơn nữa nghe nói chỉ có thủ đô mới có bán!"
Tiếng bàn tán trong đám đông ngày càng gay gắt, Lận Tô nhếch khóe môi, nói với trưởng ban thi hành pháp luật: "Tôi thanh lọc đó, tôi sau khi kết khế đã có năng lực thanh lọc."
Khoảnh khắc lời cậu vừa dứt, một cây dây leo màu xanh lục phá đất mà ra, rồi phát triển điên cuồng, cuối cùng dài đến độ to bằng miệng bát, cao bằng người mới dừng lại.
Cảnh tượng bất ngờ xảy ra khiến đám đông đang bàn tán xôn xao lập tức im bặt.
Lận Tô lười biếng dựa vào thân cây dây leo to lớn: "Đây, đây là thực vật khế ước của tôi, nó có năng lực thanh lọc. Sau này ai muốn ăn rau quả thanh lọc, có thể đến tìm tôi, giá cả chúng ta có thể thương lượng."
Nói đến đây Lận Tô đột nhiên cười lên, lộ ra hai lúm đồng tiền ngoan ngoãn đáng yêu, nhưng lại khiến người ta bất giác rợn sống lưng.
"Sao cậu có thể kết khế được, cậu thậm chí còn không có thú văn?" Lúc này Đồng Nhiên không biết từ lúc nào đã chen lên phía trước, nhìn chằm chằm vào cây dây leo phía sau Lận Tô, như thể muốn nhìn ra sự thật từ đó.
"Chẳng lẽ đây là giả sao? Sự thật chính là như vậy, bộ trường có cần tôi giải thích gì nữa không?"
Bộ trưởng thi hành pháp luật đang kinh ngạc nhìn chằm chằm cây dây leo phía sau cậu. Ai có thể ngờ ông ấy chỉ là cao hứng theo cấp dưới xử lý một vụ tố cáo, lại có thể gặp được một tiểu giống cái sở hữu năng lực thanh lọc.
Phải biết rằng bất cứ tiểu giống cái nào sở hữu năng lực thanh lọc, đều là tài nguyên quý hiếm của đế quốc.
Mà ngay khoảnh khắc Lận Tô triệu hồi ra thực vật khế ước, tin rằng không chỉ ông ấy, mà những cấp dưới xung quanh ông cũng đều cảm nhận rất rõ ràng nguồn khí tự nhiên dồi dào ấy.
Sức mạnh xoa dịu khiến vùng tinh thần của họ chấn động.
Lúc này, những người trong đám đông trước đó đã buông ra những lời lẽ kia đều im lặng như tờ, vẻ mặt đầy kinh ngạc.
Không khí bỗng trở nên có chút quỷ dị.
Chỉ có Lận Tô trông vẫn điềm nhiên như vậy, đứng dưới ánh mặt trời. Tiểu giống cái dựa nghiêng vào dây leo, trên khuôn mặt trắng sứ thậm chí còn nở nụ cười nhẹ nhàng, ngoan ngoãn và xinh đẹp. Thần thái của cậu toát lên vẻ thảnh thơi, tạo nên sự tương phản mạnh mẽ với những người có mặt.
Đứng bên cạnh cậu, Tô Cẩm kinh ngạc nhìn dây leo mà cậu đang tựa vào phía sau, không khỏi nghĩ: Đây là thực vật khế ước của con trai mình sao?
Nó trông thật sự rất rắn chắc!
"Khụ, tôi rất xin lỗi. Mong ngài thứ lỗi vì đã mạo muội làm phiền khi chưa làm rõ tình hình."
Viên trưởng bộ thi hành pháp luật quay ngoắt 180 độ khiến mọi người đều ngỡ ngàng, kinh ngạc và không thể tin nổi.
Tuy nhiên, ánh mắt của các nhân viên thi hành pháp luật đi cùng viên trưởng bộ thi hành pháp luật cũng trở nên nóng bỏng khi nhìn Lận Tô.
Trời ơi, đây chính là một tiểu giống cái sở hữu năng lực thanh lọc!
Các vị có biết năng lực thanh lọc quan trọng đến mức nào đối với thế giới đầy tạp chất này không?
Nguyên liệu thô của những loại dung dịch dinh dưỡng trong tay họ đều đến từ bàn tay của những giống cái có năng lực thanh lọc.
Nói cách khác, nếu không có sự tồn tại của họ, tất cả mọi người trong đế quốc đều sẽ chết đói.
Vì vậy, tiểu giống cái trước mắt chính là tia hy vọng!
Tinh cầu Noros của họ cuối cùng cũng có một giống cái có năng lực thanh lọc!
Lận Tô khẽ nhướng mày. Mặc dù cậu biết năng lực thanh lọc đối với thế giới này hẳn là một năng lực rất quan trọng, nhưng sự thay đổi thái độ này có hơi quá nhanh không?
"Trưởng quan có chuyện gì cứ nói thẳng."
Lời Lận Tô vừa dứt, viên trưởng bộ thi hành pháp luật liền nở nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt. Ông không ngờ giống cái với vẻ ngoài ngoan ngoãn trước mắt, không chỉ xinh đẹp mà còn thông minh: "Vừa nãy cậu nói có nhu cầu có thể tìm cậu để mua rau quả thanh lọc, tôi muốn hỏi chút, rau quả trong sân này của cậu có bán không?"
Một câu nói bất ngờ khiến quần chúng vây xem đột nhiên hít một hơi. Diễn biến sự việc dường như không giống với những gì họ mong đợi.
Lận Tô lại tiếp nhận chuyện này một cách tốt đẹp, đứng thẳng dậy, thu hồi thực vật khế ước phía sau: "Trưởng quan, ngài mua cá nhân, hay là đại diện cho bộ phận thi hành pháp luật của các ngài để thu mua?"
"Hai cái này có gì khác nhau sao?" Viên trưởng bộ thi hành pháp luật cười nói: "Cậu có thể gọi tên tôi, tôi tên là Mục Ân."
"Khác nhau là nếu các ngài mua cá nhân thì bây giờ có thể mang về ngay. Còn nếu thu mua cho bộ phận thì phải đợi một chút, dù sao tôi cũng cần một ít thời gian để thanh lọc."
"À, vậy sao, tôi cứ nghĩ chúng tôi tự mua thì cậu sẽ có ưu đãi chứ!"
Lận Tô cười mà không nói, để họ tự cảm nhận.
"Đương nhiên chúng tôi là thu mua cho bộ phận." Mục Ân cũng muốn tự mình mua một ít về, nhưng bây giờ có nhiều người như vậy nhìn vào, ông khó lòng mà lạm dụng quyền riêng tư, chỉ có thể tìm cơ hội khác.
"Vậy hôm nay e rằng không được, hai ngày nữa các ngài hãy đến, cứ theo giá thị trường của rau quả thanh lọc mà tính đi." Thái độ dứt khoát của Lận Tô khiến Mục Ân cảm thấy rất hài lòng, hoàn toàn không nhận ra rằng Lận Tô nói vậy là vì cậu căn bản không biết giá của rau quả thanh lọc, "Tôi sẽ sắp xếp người đến lấy đồ, cậu có yêu cầu khác cũng có thể đề xuất."
"Yêu cầu khác thì không có, tôi chỉ muốn hỏi một chút, trường hợp nhà chúng tôi bị tố cáo như vậy, có được coi là bị tố cáo ác ý không? Còn những lời vu khống và suy đoán ác ý kia, tôi có thể tố cáo ngược lại được không?"
Lận Tô trên mặt nở nụ cười ngoan ngoãn, nhưng những lời nói ra lại khiến mọi người cảm thấy một luồng khí lạnh.
Nếu nói lúc nãy đám đông vây xem còn vẻ mặt phẫn nộ trách móc gia đình cậu ăn rau quả thanh lọc gây hại cho giống đực, thì bây giờ từng người một đều im lặng như gà mắc tóc, cố gắng giảm thấp sự hiện diện của mình, sợ bị Lận Tô lôi ra riêng, tố cáo mình bịa đặt, vu khống ác ý. Trong lòng họ càng vô cùng hối hận, tại sao lại chạy đến hóng chuyện.
Mục Ân trầm ngâm một lát: "Sau khi trở về tôi sẽ cho cấp dưới điều tra kỹ lưỡng, nếu thực sự có tình huống tố cáo ác ý, chúng tôi tuyệt đối sẽ không dung túng. Còn về việc cậu nói tố cáo ngược lại..."
Nói đến đây, Mục Ân đột nhiên quay đầu nhìn lướt qua đám đông đang vây quanh bên ngoài sân xem náo nhiệt, đột nhiên khóe môi cong lên: "Đương nhiên cũng có thể."
Những người bị nhìn chằm chằm đều run lên, có người đầu tiên không nhịn được nói: "Xin lỗi Lận Tô, vừa nãy chúng tôi cũng bị che mắt, đã nói những lời không nên nói, thành thật xin lỗi, các vị đừng để bụng."
"Thành thật xin lỗi, chúng tôi sau này sẽ không nói bậy nữa."
"Chúng tôi cũng là nghe lời Đồng Nhiên nói mới nói như vậy!"
"Đồng Nhiên, mày còn chưa làm rõ chuyện, mày dẫn dắt dư luận cái gì, thật là! Suýt nữa vì mày mà hiểu lầm gia đình Lận Tô!"
Đột nhiên trở thành tâm điểm chỉ trích của mọi người, sắc mặt Đồng Nhiên trắng bệch, nhưng vẫn cố gắng đẩy đám đông ra: "Bộ tôi nói cái gì là các người tin cái đó sao, bộ mấy người bị ngu hả?"
Nói xong liền vội vã đi về nhà. Tuy nhiên, mấy giống cái có tính khí lớn nghe ông ta nói vậy, lập tức nổi giận đuổi theo. Mặc dù Đồng Nhiên nhanh chóng chạy về phòng, nhưng họ vẫn không chịu bỏ qua mà đứng ngoài sân chửi rủa suốt ba mươi phút, mới miễn cưỡng rời đi.
Lận Tô nhìn cảnh này, cười nói với Mục Ân: "Tôi nghĩ đi nghĩ lại thì thôi vậy. Rau quả thanh lọc tôi sẽ chuẩn bị sẵn, chúng ta hai ngày nữa gặp lại."
Tiễn nhân viên bộ thi hành pháp luật đi, Lận Tô lướt mắt nhìn những người vẫn chưa rời đi đang vây quanh trước cửa nhà cậu: "Mọi người xem náo nhiệt không đói bụng sao? Đã đến rồi, không bằng mọi người cũng muốn mua một ít rau quả thanh lọc?"
Vừa nãy chỉ một câu nói của Lận Tô đã khiến viên trưởng bộ thi hành pháp luật thay đổi thái độ, lại khiến Đồng Nhiên trở thành nhân vật bị mọi người lên án. Lúc này bị Lận Tô nhìn chằm chằm như vậy, mọi người không kìm được rùng mình, ai nấy đều tản ra như chim.
Tiểu giống cái này bây giờ ghê gớm thật!
Lời tác giả muốn nói:
William: Chỉ vui một chút thôi (vểnh đuôi vẫy vẫy ~~~)