Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/2VewrkrIyO
MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!
Sau bữa tối, Lận Tô đến phòng Cain để xem tình hình hồi phục của ông.
Bồi bổ liên tục hai ngày, sắc mặt Cain có thể nhìn thấy rõ ràng là đã tốt hơn, ngay cả thú khế ước vốn hư hư ảo ảo trước đó cũng trở nên có tinh thần hơn.
Nhìn thấy Lận Tô, thú khế ước Đại Hắc đứng dậy vẫy đuôi về phía cậu, đầy vẻ thân mật.
Lận Tô vươn tay xoa đầu nó, cười nói: "Hai ngày nay cha cảm thấy thế nào?"
"Tốt hơn rất nhiều so với trước, cơ thể cũng có sức hơn, cơn đau nhói ở tinh thần vực cũng có thể chịu được, Đại Hắc cũng tinh thần hơn trước rất nhiều." Trong giọng nói của Cain mang theo sự mong đợi rõ ràng: "Lúc trước con nói chuyện phục hồi thú văn, khi nào chúng ta bắt đầu, ta thấy bây giờ trạng thái của ta rất tốt."
"Vậy lát nữa chúng ta sẽ bắt đầu, thư phụ hãy chuẩn bị sẵn thuốc, để phòng khi cần thiết."
Tô Cẩm gật đầu, quay người từ ngăn kéo tìm ra ống thuốc an ủi đã tiêu hết toàn bộ tiền tiết kiệm trong nhà, thậm chí còn nợ rất nhiều. "Còn cần làm gì nữa không?"
"Trong quá trình điều trị, con không biết có đau không, cha cố gắng đừng cử động được không, nếu cha không chịu nổi có thể nhờ a cha giúp nhé." Nói xong cậu ngẩng đầu dặn dò Tô Cẩm: "A cha cũng chú ý đến trạng thái của cha nhé, chúng ta thử trước đã."
Không có tiền lệ nào để tham khảo, tất cả quá trình chỉ có thể vừa thực hiện vừa điều chỉnh, Lận Tô trong lòng cũng không tránh khỏi căng thẳng.
Cain nằm sấp xuống, để lộ phần gáy.
Lúc này thú văn vẫn chưa hiện ra, Lận Tô vươn tay, ánh sáng xanh nhạt từ lòng bàn tay phát ra, ngay lập tức không khí xung quanh trở nên vô cùng trong lành.
Lận Tô kiểm soát dị năng hệ mộc đi vào thú văn của Cain . Thú văn bị khuyết thiếu hiện ra trên gáy ông ấy. Cùng với sự giải phóng dị năng, Lận Tô cảm nhận được thú văn của Cain giống như một cái hố không đáy, dị năng hệ mộc sau khi đi vào nhanh chóng bị nuốt chửng. Ngay cả khi cậu có thể cảm nhận những nút khuyết thiếu cần được phục hồi của thú văn, nhưng lại không có cách nào kết nối chúng lại với nhau để phục hồi hoàn chỉnh.
Không lâu sau, trên trán Lận Tô đã rịn ra mồ hôi lạnh, sắc mặt cũng dần trở nên tái nhợt. Cậu dừng lại, nhíu mày: "Cách này hình như không ổn lắm."
Cậu vừa nói xong, Tô Cẩm đang căng thẳng đứng nhìn bên cạnh liền cẩn thận hỏi: "Là, là thất bại rồi sao?"
Cain ngẩng đầu lên, trong mắt mang theo sự nghi hoặc: "Nhưng tôi cảm thấy rất tốt."
Phải nói là tốt hơn bao giờ hết, tinh thần vực của ông ấy chưa bao giờ thoải mái đến thế.
"Năng lực của con sẽ có tác dụng chưa trị đối với thú văn của cha, chỉ là trong tình huống hiện tại, con vẫn cần phải suy nghĩ kỹ hơn." Lận Tô trên mặt mang theo sự bối rối và mệt mỏi. Thông qua lần thử vừa rồi, cậu rõ ràng cảm nhận được thú văn khao khát dị năng của cậu, và sau khi hấp thụ dị năng, trạng thái của Cain rõ ràng tốt hơn.
Nhưng ngay khi cậu cố gắng kết nối những nút khuyết thiếu đó lại với nhau, lại có một cảm giác bất lực, như thể giữa chúng thiếu một loại môi giới cần thiết nào đó.
Tô Cẩm không hiểu ý của Lận Tô, ngờ vực nói: "Là còn cơ hội sao?"
"Đúng vậy, vừa nãy chỉ là thử một chút, bây giờ biết có vấn đề, tìm cách giải quyết là được. Tuy nhiên, xem ra còn phải đợi thêm một thời gian nữa mới có thể giúp cha phục hồi."
"Con đừng lo lắng, bây giờ cha cảm thấy rất tốt, cứ như thế này dù không thể hồi phục cũng không sao, ít nhất bây giờ cha có thể san sẻ việc nhà cùng mọi người, cha bây giờ có thể..."
"Tốt nhất là không nên, bây giờ trông cha có vẻ tốt, nhưng vẫn cần phải tĩnh dưỡng tốt, dù sao trước đây cơ thể đã hao tổn lâu như vậy, không phải ngày một ngày hai là có thể bồi bổ lại được."
Tô Cẩm không tán thành trừng mắt nhìn Cain một cái: "Có tôi ở nhà rồi ông lo lắng làm gì, ông cứ ngoan ngoãn nghe lời Lận Tô đi."
Cain ngượng nghịng xoa xoa mũi: "Vậy được rồi."
Lận Tô nhìn đồng hồ, đứng dậy nói: "Cũng không còn sớm nữa, hai người cũng mau nghỉ ngơi đi."
Tô Cẩm đưa cậu ra đến cửa dặn dò: "Con cũng đừng lo lắng quá, hùng phụ của con bây giờ có được trạng thái này là a cha đã mãn nguyện lắm rồi."
Lận Tô biết Tô Cẩm lo lắng cậu không chữa khỏi cho Cain sẽ tự trách, gật đầu: "Yên tâm đi a cha, dù hiện tại vẫn chưa thể chữa khỏi cho cha, nhưng để ông ấy duy trì trạng thái hiện tại thì con vẫn làm được."
Trở về phòng, William không nằm xuống, mà ngồi đó như đang đợi cậu.
Đôi mắt thú khép hờ nhìn về phía cậu khi cậu bước vào.
Lúc nãy, luồng khí tự nhiên trong lành bất thường kia lại xuất hiện, và bây giờ khí tức trên người tiểu giống cái này cũng mạnh hơn nhiều so với ngày thường.
Thực tế, sau khoảng thời gian chung sống và quan sát này, anh đã hoàn toàn chắc chắn Lận Tô sở hữu năng lực thanh lọc, hơn nữa còn là loại đặc biệt.
Một tiểu giống cái như vậy lại bị ghép đôi với một giống đực như anh, điều này khiến anh trong chốc lát...
Lận Tô nhìn lướt qua đôi tai chó cụp xuống trên đầu William và đôi lông mày hơi nhíu lại của đối phương, nghi hoặc nói: "Anh gần đây có chuyện gì phiền lòng sao?"
Nghĩ đến mấy lần trước cậu về, William nhìn cậu cũng rất lạ.
Có phải đang trách cậu ngày nào cũng ra ngoài không thấy bóng dáng, không có thời gian ở bên anh, nên mới giận dỗi không?
Đột nhiên bị hỏi như vậy, William khựng lại một chút, nhất thời có chút không phân biệt được, Lận Tô có nhìn ra điều gì không.
Thần sắc trông còn căng thẳng hơn trước, đồng tử lại càng không kiểm soát được mà biến thành đường dọc.
Đột nhiên một bên tai trên đầu bị véo nhẹ, tiểu giống cái thử hỏi anh: "Đừng nói với tôi là anh không muốn ở nhà một mình nhé?"
Bên tai còn lại không bị Lận Tô nắm giữ dựng thẳng lên: "..."
Lận Tô nhìn vẻ mặt William lập tức trở nên khó tả, chỉ cảm thấy có lẽ mình đã đoán đúng sự thật rồi.
"Mặc dù anh trông rất đáng yêu, tôi cũng khá thích dáng vẻ này của anh, nhưng anh cũng đừng quá bám người như vậy chứ!"
Khi nói như vậy, Lận Tô ngồi xuống, vươn tay ôm lấy cái đuôi lớn đang xõa sang một bên, nhẹ nhàng xoa nắn, một vẻ như cậu đã hiểu hết rồi.
"ôi trời ơi, thật sự hết cách với anh rồi, tôi đành miễn cưỡng dỗ dành anh vậy."
William cảm thấy nếu có thể buông cái đuôi của anh xuống, câu nói đó của cậu sẽ có sức thuyết phục hơn nhiều.
Nhìn chằm chằm cái đuôi đang được Lận Tô ôm chặt trong lòng không muốn buông, William đột nhiên cảm thấy vô cùng chướng mắt.
Nếu một ngày nào đó anh không còn tai và đuôi nữa, Lận Tô có lẽ sẽ...
Vai đột nhiên nặng xuống, William theo bản năng nhìn về phía tiểu giống cái đang tựa vào vai anh, trái tim như bị thứ gì đó khẽ khều qua, mềm nhũn không chịu nổi.
"Anh nói có thứ gì đó, có thể kết nối dị năng của tôi với thú văn không!"
William khựng lại một chút, không hiểu lắm điều Lận Tô đang băn khoăn.
Nhưng dị năng là chỉ sức mạnh thanh lọc của cậu ấy sao? Kết nối sức mạnh thanh lọc với thú văn... William nghiêng đầu nhìn sang ngăn kéo bên cạnh, trong đó có ống máu thú khế ước cấp S mà Lận Tô đã ném vào hôm nay.
Máu thú khế ước là thứ duy nhất có thể kích hoạt thú văn. Nếu nói có gì đó có thể đáp ứng yêu cầu của Lận Tô, thì điều duy nhất anh có thể nghĩ đến chính là thứ này.
Sáng hôm sau, Lận Tô bình tĩnh bò dậy từ trong chăn của William. Chuyện này quả nhiên là lần đầu thì lạ, lần hai thì quen, lần ba lần bốn thì thành thói quen rồi.
Chỉ là vừa ra khỏi chăn, cậu đã phát hiện trong tay mình có thêm một thứ gì đó.
Cầm lên xem, đó chính là ống máu thú khế ước cấp S mà cậu đã mang về trước đó.
Thứ này từ khi nào lại chạy vào tay cậu vậy? Theo bản năng nhìn sang William bên cạnh.
Quả nhiên William cũng đang nhìn cậu.
Bốn mắt nhìn nhau, William đột nhiên giơ tay chỉ vào ngực.
Lận Tô ban đầu còn chưa hiểu ý anh, mãi đến khi nhớ ra thú văn mọc trên ngực William, cậu chợt nhớ lại hôm qua khi cậu mơ màng ngủ, hình như đã hỏi William một câu hỏi.
Và cậu cũng nhớ ra, William đã nói rằng máu thú khế ước có thể kích hoạt thú văn, vậy nên có thể thử dùng máu thú khế ước chăng?
Chỉ là máu thú khế ước cấp S có quá mạnh đối với Cain không? Cậu lờ mờ nhớ gen của Cain hình như chỉ ở cấp B.
Để an toàn, cậu tốt nhất nên thử với máu thú khế ước cấp B.
Nghĩ thông điều này, Lận Tô lập tức nở một nụ cười thật tươi với William: "Cảm ơn anh, anh thật sự vừa thông minh vừa xinh đẹp."
Đột nhiên được khen, William nhìn theo bóng Lận Tô nhảy lên chạy ra ngoài đầy hưng phấn, không biểu cảm gì mà khẽ nhếch đầu đuôi lên.
Cũng... không vui lắm đâu... khụ!
Lận Tô từ phòng đi ra, liền thấy Tô Cẩm đang đứng trong sân nhìn chằm chằm về hướng nhà Đồng Âu: "Đang nhìn gì vậy?"
"Ồ, con dậy rồi, canh trong nồi a cha đã hâm nóng rồi, có thể uống ngay." Tô Cẩm nói xong chuyện đó, mới trả lời câu hỏi của Lận Tô: "Không nhìn gì cả, chỉ là vừa nãy bố mẹ Tiêu Phong đến tìm Đồng Nhiên, có lẽ vẫn vì chuyện đó. Hôm nay con không ra ngoài nữa chứ?"
"Hôm nay con vẫn phải ra ngoài một chuyến."
"Vẫn đi sao?"
"Chuyện của hùng con có chút manh mối rồi, đợi tối nay chúng ta thử lại xem sao."
Nghe câu này, Tô Cẩm lập tức không giấu nổi vẻ mừng rỡ: "Thật sự đã nghĩ ra cách rồi sao?"
"Vâng, nhưng vẫn chưa biết có hiệu quả không."
"Dù không hiệu quả cũng không sao, chúng ta đã cố gắng hết sức rồi."
Đang nói chuyện, liền nghe thấy tiếng la mắng từ nhà Đồng Nhiên bên cạnh. Khoảnh khắc tiếp theo, bố mẹ Tiêu Phong bị đẩy ra ngoài. Đồng Nhiên ngẩng mặt lên trời, chỉ vào mũi đối phương mắng: "Chuyện này mà anh chỉ muốn xin lỗi là xong sao? Tôi nói cho anh biết là tuyệt đối không có cửa đâu, cút đi!"
Thư phụ của Tiêu Phong cũng tính khí lớn, đáp trả lại: "Chúng tôi đến đây xin lỗi cũng là vì mối quan hệ tốt đẹp giữa hai nhà, anh đừng có được voi đòi tiên. Bây giờ xảy ra tình huống này, còn chưa biết ai là người chịu thiệt đâu. Chỉ cần Đồng Âu nhà anh có chút tiền đồ, thì cũng sẽ không xảy ra chuyện không giữ được bạn lữ của mình!"
...
Tô Cẩm không muốn nghe thêm nữa, quay người đẩy Lận Tô vào nhà: "Đừng nghe những lời này, bẩn tai."
Lời tác giả muốn nói:
William: Chỉ vui một chút thôi (vểnh đuôi vẫy vẫy ~~~)