[Chắc hẳn cậu thất vọng lắm phải không? Cả đời này tôi sẽ không rơi vào kết cục thân bại danh liệt, không còn xương cốt.]
[Nhưng cậu, nhất định sẽ như vậy!]
Tôi thoát khỏi khung trò chuyện với cô ta, và nhìn thấy tin nhắn từ người đàn ông lớn tuổi kia gửi đến.
[Lê tiểu thư, mọi chuyện vẫn đang tiến hành đúng theo kế hoạch.]
12.
Hôm nay là tiệc mừng thọ của ông Cố.
Tôi đi cùng bố mẹ tham dự và tặng ông một món quà mà chúng tôi đã chọn lựa kỹ càng.
Một cây bút lông có hoạ tiết hình rồng và mây, thời nhà Thanh, triều đại Càn Long.
Ông Cố rất thích thư pháp, món quà này đã rất đúng ý ông, ông vui vẻ cười hỏi tôi:
“Tiểu Huyên à, thư pháp mà ông Cố dạy con chắc con đã quên rồi nhỉ?”
Tôi chớp mắt, với vẻ ngây thơ, nói:
“Làm sao cháu dám bỏ bê chứ, mỗi ngày cháu vẫn chăm chỉ luyện tập mà.”
Ông Cố liền quay sang ra lệnh cho người bên cạnh.
“Tốt, tốt, tốt. Tiểu Chi, cháu mau đi lấy bộ giấy bút với nghiên mực của ông đến đây, để Tiểu Huyên viết vài chữ xem nào.”
Lúc này, tôi mới chú ý đến Cố Tòng Chi đang đứng bên cạnh ông Cố.
Dáng người cao ráo, thanh thoát, áo vest chỉnh tề, đeo kính gọng vàng, vẻ ngoài lạnh lùng và cao quý.
Có vẻ như để tham dự lễ mừng thọ của ông Cố, anh ấy đã từ nước ngoài trở về.
Tôi mỉm cười với anh ấy một cái, lịch sự chào hỏi:
“Anh Tòng Chi, lâu rồi không gặp.”
Ánh mắt anh ta dừng lại trên người tôi một giây rồi chuyển đi, im lặng gật đầu, coi như là đáp lại, sau đó quay người đi lấy bộ bút mực.
Tôi cũng không để tâm lắm.
Cố Tòng Chi từ nhỏ đến lớn lúc nào cũng mang bộ dạng khó ưa như vậy, anh ấy rất ít nói. Có dùng bao nhiêu sức cũng không thể cậy được miệng của anh ấy.
Sau khi nhận lấy bút mực, tôi đang định viết chữ thì một tiếng động từ ngoài cửa đột nhiên vang lên.
Tôi nhìn về phía đó.
Cố Quân Hàn lại dẫn theo Thẩm Điềm Điềm xuất hiện, hai người họ có nhiều cử chỉ thân mật, nhìn là biết tình cảm đang rất tốt.
Mọi người có mặt đều ngửi thấy mùi tin đồn, đều nhìn tôi bằng ánh mắt tò mò.
Trong giới này, ai mà không biết tôi là vị hôn thê hợp pháp của Cố Quân Hàn. Thế nhưng, anh ta lại dẫn theo người phụ nữ khác đến dự tiệc mừng thọ của Cố lão gia, chẳng khác nào vả thẳng vào mặt tôi và cả nhà họ Lê chúng tôi trước mặt mọi người.
Cha mẹ tôi lập tức mặt mày tối sầm, suýt nữa thì nổi giận, nhưng tôi đã ngăn cản họ lại.
Tôi cười tươi nhìn về phía hai người kia, như thể không nhận ra mối quan hệ vụng trộm của họ, nhẹ nhàng nói:
“Đến thật đúng lúc, Cố lão gia đang muốn kiểm tra chữ viết, Điềm Điềm, viết chữ đẹp không phải là sở trường của cậu sao? Hãy thể hiện một chút đi.”
Dù không hiểu tôi có ý gì, nhưng Thẩm Điềm Điềm cũng không muốn bỏ lỡ cơ hội trở nên nổi bật.
Cô ta cầm bút lông lên, viết những nét chữ như rồng bay phượng múa, chữ viết tráng lệ, khí phách, khiến mọi người đều thể hiện vẻ mặt khen ngợi.
Tôi liền cầm bút lên, viết một mạch:
“Cá tìm cá, tôm tìm tôm, rùa thì đi với rùa.*”
*Khúc này nu9 muốn khịa 2 người kia nồi nào nắp vung nấy á.
Tôi tặng câu này cho Thẩm Điềm Điềm khiến những người xung quanh cười ầm lên.
Khiến Thẩm Điềm Điềm thẹn đến mức mặt đỏ bừng lên.
Chẳng bao lâu, Thẩm Điềm Điềm bình tĩnh trở lại, cô ta lịch sự nhận lấy tờ giấy, khi đi qua tôi, cố tình ghé sát tai tôi, kiêu ngạo nói:
“Lê Huyên Huyên, chú Cố đã đồng ý cho tôi và anh Quân Hàn ở bên nhau rồi, một lát nữa chú ấy sẽ công khai hủy bỏ hôn ước giữa cậu và Quân Hàn, rồi thông báo về hôn ước của tôi với anh ấy.”
“Cô mãi mãi không thể thắng được tôi đâu!”
Đúng lúc này, cha Cố cầm micro lên, công khai tuyên bố hủy bỏ hôn ước giữa tôi và Cố Quân Hàn. Và vào tháng sau, Cố Quân Hàn sẽ đính hôn với Thẩm Điềm Điềm nhà họ Thẩm.
Mọi người xung quanh đều ồ lên kinh ngạc.
Thẩm Điềm Điềm đứng bên cạnh, nhìn tôi bằng ánh mắt của người chiến thắng, khuôn mặt đầy vẻ đắc ý.
Cô ta im lặng, mím môi khẽ nói với tôi:
“Vô dụng.”
Tôi chỉ cười, rồi quay đi không nhìn lại.