“Tôi không nhận số tiền đó, là bố mẹ tôi. Nhưng tiền đó đã được dùng hết rồi. Dù sao tôi cũng không nhận một đồng nào, các người đi tìm bố mẹ tôi mà đòi lại. Đừng tìm tôi, tôi thật sự không có tiền đâu.”
Tôi liền chen lời vào:
“Không sao đâu, cậu không có tiền, nhưng Cố thiếu gia có mà.”
Tôi cười mà như không cười, nhìn về phía Cố Quân Hàn bên cạnh với gương mặt sưng như đầu heo.
“Dù sao Cố Quân Hàn anh cũng là người quen cũ của cậu ấy, anh giúp cậu ấy đi, chỉ có một triệu thôi mà, đối với con trai của Cố thị thì chẳng là bao đâu nhỉ?”
Giải pháp đã được tôi mở ra một cách rõ ràng.
Thẩm Điềm Điềm tràn đầy mong chờ nhìn về phía Cố Quân Hàn.
Người đàn ông lớn tuổi cũng nhìn về phía anh ta với đôi mắt đầy kỳ vọng.
Còn tôi…tôi hả hê nhìn anh ta trong tình cảnh khó xử.
Vì vậy, Cố Quân Hàn trong tình thế bị ép buộc làm điều mình không muốn, miễn cưỡng gọi điện thoại.
Đáng tiếc là chưa kịp bắt đầu thì đã thất bại, giọng mắng chửi giận dữ của cha Cố từ đầu dây bên kia vang lên đinh tai nhức óc:
“Cố Quân Hàn, mày chỉ là một thằng học sinh mà mở miệng ra đã đòi một triệu à? Mày tưởng tiền của tao là gió thổi đến sao? Cái kiểu tiêu tiền hoang phí của mày, cái thói công tử gia này phải sửa ngay, nếu không tao sẽ đánh vỡ đầu mày đấy!”
Mắng xong một mạch, ông ta cúp máy luôn.
Cố Quân Hàn lúc này chẳng còn chút thể diện nào nữa.
11.
Không trả tiền thì cũng không còn cách nào khác.
Thẩm Điềm Điềm hoàn toàn phủi bỏ trách nhiệm, dù sao tiền cũng do cha mẹ Thẩm lấy, có liên quan gì đến cô ta đâu.
Người đàn ông kia không thể nuốt trôi được cục tức này.
Một mặt ông ta kiện ra tòa, yêu cầu nhà họ Thẩm trả nợ, mặt khác, ông ta chi tiền thuê một nhà văn viết một bài viết kể lại mối quan hệ phức tạp giữa ông và Thẩm Điềm Điềm.
Sau đó, ông ta thuê vài chiếc xe cũ, gắn loa trên nóc xe, lái quanh trường học và phát bài viết đầy cảm xúc này.
Các học sinh trường quý tộc này chưa bao giờ thấy kiểu quảng bá vừa cổ điển lại gần gũi như thế, ngay lập tức đã thổi bùng sự tò mò của mọi người.
Người đàn ông lớn tuổi tận dụng cơ hội này, ngay lập tức thuê người đăng bài viết của ông ta lên diễn đàn của trường.
Chủ đề này lập tức bùng nổ.
Thẩm Điềm Điềm, người sống phụ thuộc vào các mối quan hệ xã hội này, đã hoàn toàn sụp đổ hình tượng trong mắt công chúng, trở thành đối tượng chỉ trích nặng nề, mỗi ngày đều bị người ta bàn tán ra vào.
Cô ta chặn tôi lại trên sân thể thao, phát điên lên, khóc nức nở:
“Giờ cậu đã vui chưa? Thấy tôi thảm hại như thế, thấy tôi như một con chuột hôi hám sống trong cống rãnh, không thể ngóc đầu lên được, chắc cậu hả hê lắm nhỉ?”
Tôi khoanh tay, thưởng thức bộ dạng phát điên, sụp đổ của cô ta, nhẹ nhàng mỉm cười.
“Không, không, không, vẫn còn chưa đủ đâu. Cô chỉ mới trở thành đề tài trò chuyện, bị người ta nói vài câu sau lưng mà chẳng mất miếng thịt nào, cũng không rơi một giọt máu, vậy mà cô đã thấy bản thân thảm hại rồi à?”
“Nếu muốn tôi hài lòng, cô phải tiếp tục cố gắng, cuối cùng phải rơi vào kết cục thân bại danh liệt, không còn chút dấu vết nào, như vậy tôi mới thực sự vui lòng. Cố gắng lên nhé, Thẩm tiểu thư!”
Thẩm Điềm Điềm bị khí chất áp đảo của tôi làm cho ngẩn người, không tự chủ được lùi lại vài bước.
Tôi thu lại nụ cười, sắc mặt lạnh lùng quay người rời đi.
Đây mới chỉ là bước đầu thôi, Thẩm Điềm Điềm.
Đừng quá yếu đuối như vậy.
Còn rất nhiều màn hay đang chờ cậu phía sau đấy.
Những gì cậu đã làm với tôi trước đây, tôi sẽ trả lại gấp mười, gấp trăm lần!
Người đàn ông lớn tuổi kia gây ồn ào một thời gian rồi cũng dừng lại, nghe nói Thẩm Điềm Điềm đã trả lại một triệu cho ông ta.
Rất nhanh chóng, mọi người đã quên chuyện này.
Thẩm Điềm Điềm cũng lại lấy lại được các mối quan hệ tốt đẹp của mình, vì thế, cô ta liền gửi tin nhắn qua WeChat khiêu khích tôi.