CỨU RỖI THẬT SỰ - 2

Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter

Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và

MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!

👉 https://s.shopee.vn/2VewrkrIyO

MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!

“Tôi ghét nhất là cái dáng vẻ kiêu ngạo, tự coi mình là người ở trên cao của cậu! Chúng ta đều là tiểu thư nhà giàu, nhưng chỉ là tôi xui xẻo hơn cậu, gia đình tôi phá sản. Cậu dùng danh phận tiểu thư danh giá của mình để cho gia đình tôi tiền, giúp đỡ tôi như thể là bố thí. Liệu điều đó có khiến cậu cảm thấy mình vượt trội hơn không?”
 
Gương mặt của cô ta trở nên méo mó, tỏ ra hung hăng.
 
Tôi đột nhiên cười lớn.
 
Tôi tự cười vì bản thân quá ngu ngốc, cũng cười vì mình nhìn lầm người, đã ra sức giúp đỡ một kẻ vô ơn độc ác.
 
Quá chán nản, tôi đã tr.eo cổ kết thúc cuộc đời mình trong phòng bệnh.
 
Phần sau của cốt truyện, nam nữ chính cùng nhau xây dựng sự nghiệp, diệt sạch mọi thế lực thù địch, rồi cuối cùng đi đến kết thúc có hậu.
 
Tôi mẹ nó cảm thấy buồn nôn đến mức muốn mửa ra luôn.
 
Nếu đã may mắn được ông trời cho thức tỉnh…
 
Vậy thì tôi sẽ cho cặp đôi khốn khiếp đó biết thế nào mới là nữ phụ ác độc thứ thiệt!
 
3.
 
Cố Quân Hàn vẫn còn đang ngẩn người ra đó, nhìn tôi đầy nghi hoặc và bối rối.
 
Mà với cái tính nóng nảy này của tôi thì…
 
“Ngơ cái mẹ nhà anh chứ ngơ! Đến cả lau giày thay cho cô ta cũng không làm được, anh mà cũng gọi là đàn ông à?”
 
Thẩm Điềm Điềm níu lấy tay anh ta, vừa khóc vừa lắc đầu, nước mắt rơi như mưa, dáng vẻ mong manh đáng thương như hoa lê dưới mưa, đẹp đến thê lương.
 
“Anh Quân Hàn, chuyện này không liên quan đến anh đâu. Nếu quỳ xuống lau giày có thể khiến Huyên Huyên nguôi giận... thì em không sao cả.”
 
Vừa dứt lời, cô ta thật sự quỳ xuống bên chân tôi, bắt đầu lau giày.
 
Cố Quân Hàn đau lòng thấy rõ, vừa giận vừa tức, lao lên đẩy tôi một cái thật mạnh.
 
Tôi không kịp phản ứng, bị đẩy ngã chúi xuống đất.
 
Đầu gối tôi va mạnh xuống nền đá cẩm thạch lạnh lẽo cứng như thép, đau đến mức mồ hôi lạnh túa ra khắp người.
 
Cơn tức giận trong tôi bùng nổ, lạnh mặt đứng dậy, không nói không rằng tát Cố Quân Hàn chục cái liên tục, tiếng “bốp, bốp, bốp” kêu lên vang dội.
 
Cố Quân Hàn chết lặng. Thẩm Điềm Điềm cũng ngây người.
 
Lúc kịp phản ứng lại, cô ta ương bướng lao đến, định chắn thay cho Cố Quân Hàn.
 
Đã tự mình lao vào thì đừng trách tôi không khách sáo.
 
Tôi liền nhắm thẳng vào gương mặt trắng trẻo ngây thơ của Thẩm Điềm Điềm mà bốp chát liên hồi không nương tay.
 
Thẩm Điềm Điềm bị tát đến hoảng, ôm lấy gương mặt sưng đỏ, vừa khóc vừa bỏ chạy.
 
Cố Quân Hàn luống cuống hết cả lên, lập tức muốn đuổi theo.
 
Tôi chỉ lạnh lùng đứng nhìn, thái độ đầy dửng dưng.
 
Ngay lúc hắn sắp lao ra khỏi cửa, tôi thong thả lên tiếng:
 
“Hôm nay anh chỉ cần bước ra khỏi căn phòng này một bước thôi, thì ngày mai người thừa kế nhà họ Cố sẽ đổi thành anh trai anh – Cố Tòng Chi. Tự mà cân nhắc đi.”
 
Cố Quân Hàn ngay lập tức dừng bước, tay nắm chặt, gân xanh nổi lên.
 
“Lê Huyên Huyên, cô điên rồi à? Cả ngày chỉ biết ghen tuông điên cuồng, đến cả bạn thân của mình cũng không tha, cô còn là người sao?”
 
“Hy vọng anh nhận thức rõ thân phận của mình, anh chẳng qua chỉ là món đồ thuộc quyền sở hữu của tôi - Lê Huyên Huyên! Mà đã là đồ của tôi, thì cho dù có vứt cho chó ăn, cũng không đến lượt kẻ ti tiện đã phản bội tôi có quyền chạm vào!”
 
Cố Quân Hàn mặt mày lạnh tanh, ánh mắt nhìn tôi lạnh buốt như băng.
 
“Tôi thật không thể hiểu nổi cô nữa! Nếu cô cứ tiếp tục không từ thủ đoạn như vậy, tôi chỉ càng thêm ghê tởm cô mà thôi!”
 
Haha, cái tên nam chính ngu xuẩn này vẫn còn định chơi cái trò bạo lực lạnh cũ rích đó à.
 
Đúng là chẳng nghĩ nổi trò gì mới.
 
“Anh nghĩ anh là cái thá gì? Anh thật sự ảo tưởng mình là trung tâm của vũ trụ chắc?”
 
“Ngày nào mặt cũng dài như lừa, anh có bệnh sao? Nếu kéo giỏi thế thì đi kéo cối đá hộ tôi với*!”
 
*Mặt dài như lừa là kiểu mặt lúc nào cũng cau có á. Khúc này nu9 kêu n8 là giống con lừa, mà đã là lừa thì giỏi kéo đồ nặng => khịa n8 hợp làm việc nặng hơn là làm màu á=)))
 
“Còn nữa, liệu mà giữ thái độ cho đàng hoàng khi nói chuyện với tôi. Bổn tiểu thư tính tình không hiền đâu, đừng có chọc điên tôi!”
 
Tôi xả thẳng một tràng như súng liên thanh, "đoàng đoàng đoàng" bắn tới tấp vào mặt Cố Quân Hàn, không chừa đường lui cho anh ta.
 
Sau đó, tôi liền xoay người bước đi đầy khí chất, để lại Cố Quân Hàn đứng đó câm nín.
 
4.
 
Thẩm Điềm Điềm đã dọn khỏi nhà tôi.
 
Hôm dọn đi, cô ta còn cố ý thu dọn đồ đạc trước mặt tôi, chắc là mong tôi sẽ níu kéo cô ta.
 
Dù sao thì trước đây, tôi đâu chỉ quỵ lụy Cố Quân Hàn, mà còn ra sức lấy lòng cô ta, thật lòng xem cô ta là bạn.
 
Nhưng bây giờ thì khác rồi.
 
 
Bình luận
Quảng cáo tại đây
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chap bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo