Mà cha của Cố Quân Hàn lại luôn mù quáng nuông chiều anh ta, vừa nghe vậy liền nhớ tới mẹ ruột của Cố Quân Hàn - mối tình đích thực của ông ta.
Trong lúc đồng cảm dâng trào, ông ta vậy mà cũng gật đầu đồng ý.
Thế là, cha con hai người cùng nhau diễn một màn kịch này ngay tại tiệc mừng thọ của ông cụ nhà họ Cố.
Nhưng Cố Quân Hàn đâu biết rằng tôi đã sớm chuẩn bị hết thảy.
Tựa như “bọ ngựa bắt ve, chim sẻ rình sâu”*.
*ý nói mọi việc đều đã được lên kế hoạch và tiến hành tỉ mỉ
Số tiền một triệu mà anh ta giúp Thẩm Điềm Điềm trả nợ từ đâu ra?
Có người bạn đã mách nước cho anh ta, rằng có một dự án cực kỳ sinh lời, chỉ cần bỏ ra một khoản đầu tư nhỏ vào sòng bạc, là có thể thu về lợi nhuận đầy túi.
Anh ta vậy mà tin thật.
Nhưng thực chất đó là một vụ lừa đảo phi pháp.
Mà “người bị hại” chính là tôi.
Tôi đã báo cảnh sát, thế nên mới có cảnh anh ta bị bắt ngay tại chỗ trong buổi tiệc mừng thọ.
Lần này thì khỏi cần ra tù nữa, cứ thế mà sống nốt phần đời còn lại trong đó đi.
14.
Thẩm Điềm Điềm bỏ học rồi.
Nghe nói nhà họ Thẩm lại phá sản lần nữa, gia cảnh của cô ta bây giờ chẳng đủ gánh nổi học phí và các khoản chi tiêu đắt đỏ trong trường.
Cha của Cố Quân Hàn - Cố Đống Lương thì không cam lòng để cuộc đời đứa con trai bảo bối của mình bị hủy hoại như vậy.
Ông ta cho rằng tất cả đều do yêu nữ Thẩm Điềm Điềm mê hoặc, khiến tiền đồ rực rỡ của Cố Quân Hàn bị hủy hoại.
Rảnh rỗi ở nhà không có việc gì làm, ông ta liền điên cuồng nhắm vào nhà họ Thẩm và Thẩm Điềm Điềm, tìm đủ mọi cách để gây khó dễ.
Ông ta thuê người hủy dung Thẩm Điềm Điềm.
Gương mặt thanh thuần như đóa tiểu bạch hoa mà Thẩm Điềm Điềm luôn tự hào giờ đây đã không còn nữa, cả đời này cũng đừng mơ ngóc đầu dậy.
Sau đó, Thẩm Điềm Điềm biến mất.
Nhưng tôi hiểu rất rõ, cô ta sẽ không cam tâm kết thúc như vậy.
Quả nhiên, hôm đó tôi bỗng nổi hứng tự lái xe ra ngoài chơi. Khi băng qua một ngã tư, một chiếc bán tải lao tới như điên, đâm thẳng về phía xe của tôi.
Lúc đó tôi định đánh lái sang trái, lẽ ra có thể tránh được cú va chạm.
Nhưng phía bên trái không xa, một nhóm trẻ mẫu giáo đang trật tự băng qua đường dưới sự hướng dẫn của cô giáo.
Nếu tôi đánh lái sang trái, hậu quả sẽ khó lường.
Đây là việc chỉ xảy ra trong chớp mắt, không có thời gian để tôi suy nghĩ.
Tôi theo bản năng chọn không đánh lái, mà quyết định dùng xe của mình để đối đầu trực diện với chiếc bán tải.
Sau đó, ngay khi một tiếng nổ lớn vang lên, mọi thứ xung quanh tôi bắt đầu quay cuồng, tôi bất tỉnh.
Khi tỉnh lại, tôi đã nằm trong bệnh viện.
Kẻ gây tai nạn chính là Thẩm Điềm Điềm, người đã biến mất trong suốt một thời gian dài.
Thương tích của tôi không quá nghiêm trọng: gãy tay, chấn động não và vài vết trầy xước.
Khi nghe bác sĩ thông báo, tôi cũng chẳng ngạc nhiên lắm, bởi chiếc xe của tôi đã được chi một số tiền lớn để nâng cấp và cải tiến lại toàn bộ, đề phòng những tình huống bất ngờ như thế này có thể xảy ra.
Còn đối với tình hình của Thẩm Điềm Điềm, tôi chẳng ngần ngại mà nghĩ theo hướng tồi tệ nhất.
Nằm viện nửa tháng trời, ngày nào Cố Tòng Chi cũng tới thăm tôi.
Đến rồi thì không nói năng gì cả, chỉ lặng lẽ đưa trà, lấy nước, gọt hoa quả.
Tôi cũng không đuổi anh ấy đi, anh ấy đã muốn hầu hạ thì cứ để hầu hạ thôi.
Bố mẹ tôi thấy vậy thì rất vui, suốt ngày nháy mắt ra hiệu với tôi.
Tôi cũng chỉ cười toe toét, chẳng hề thấy phiền gì.
Vì thật ra tôi cũng cảm thấy một sự dễ chịu chưa từng có.
Đây là khoảng thời gian thư thái nhất kể từ khi tôi "thức tỉnh”.
Rất nhanh sau đó, vết thương của tôi gần như hồi phục hoàn toàn, chuẩn bị đến ngày xuất viện.
Bất chợt nổi hứng, tôi quyết định đi thăm trại giam, muốn tận mắt nhìn thấy Thẩm Điềm Điềm.