Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/7fQu9Wedz6
MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!
Chương 8
8
Dì hai và dì cả tính tình trái ngược nhau. Một người thẳng thắn sôi nổi, người kia thì nghiêm cẩn điềm đạm. Dù vậy, hai dì ấy phối hợp với nhau vẫn rất nhuần nhuyễn.
Sáng sớm, dì hai kéo mẹ chồng đi tập thể dục. Dì cả thì đề cao tu dưỡng, giữ bà ở nhà đọc sách, làm việc nhà, cấm bà đánh mạt chược. Kết quả, ban ngày bà kín lịch, tối đến thì ngủ ngáy ầm ầm, chẳng còn sức mà bày trò.
Chưa đầy một tuần, mặt bà đã xanh như tàu lá chuối, hễ thấy hai dì là né như né tà. Còn Trương Vũ thì hầu như cách ngày lại bị hai trưởng bối túm tai dạy dỗ, khổ không tả nổi. Mặc dù anh ta hay bóng gió với tôi vài lần hỏi bao giờ “hai vị Phật sống” rời đi, nhưng tôi chỉ ậm ừ cho qua.
Mẹ chồng không thể kiếm chuyện với tôi, bèn đổ hết cảm xúc lên đầu anh ta. Cuối cùng Trương Vũ chịu không nổi và bùng nổ. Anh ta quát tôi, ép tôi trong ba ngày tới phải tiễn dì cả và dì hai về.
Tôi nghĩ có lẽ anh cuối cùng cũng không nhịn được rồi, nhưng vẫn còn thiếu chút lửa, bèn tiếp tục đẩy quyền thái cực: “Em không tiện mở miệng đâu.”
Anh ta như bị châm ngòi, chỉ thẳng tôi: “Cô cứ phải chấp với mẹ tôi à? Mẹ tôi xứng đáng bị vậy lắm sao? Sao không bỏ qua đi? Làm con dâu nhịn một chút thì đã sao?”
Mặt nóng tai đỏ, cảm xúc dâng lên, lời nào cũng tuôn ra: “Tôi ra ngoài làm việc mệt chết đi sống lại còn phải lo việc nhà. Rồi còn vì mấy món đồ mà làm nhà cửa loạn cả lên. Lưu Vân Vân, tôi nói lần cuối, họ hàng nhà cô từ đâu đến thì về lại đó ngay đi.”
Tôi nhìn người đàn ông trước mặt mà cười nhạt. Mới cưới nửa năm mà đã lộ bộ mặt thật. Đúng là hết nói nổi.
“Nếu tôi nói không thì sao?”
Anh càng nóng, tôi càng lạnh.
“Trương Vũ, anh tự hỏi mình đi, anh thật sự nghĩ tôi chấp nhặt mẹ anh ư?”
Tôi không vòng vo nữa, vào thẳng vấn đề: “Nhà bố mẹ anh sửa đến bao giờ xong? Cho tôi thời gian cụ thể đi.”
Chắc anh không ngờ tôi nhắc thẳng chuyện nhà cũ nên lập tức dịu giọng, vừa xin lỗi vừa bảo mình lỡ lời, lại hứa sẽ đẩy nhanh tiến độ.
Thấy thái độ quay ngoắt 180 độ, tôi đã đoán được tám, chín phần là nhà cũ chưa bán được nên anh chưa dám cho tôi biết.
Hôm sau tôi đưa dì cả và dì hai về.
Trước khi đi, dì hai nắm tay tôi: “Uất ức thì về nhà. Con gái nhà mình không thể để người ta bắt nạt được.”
Dì cả không nói gì, chỉ chuyển cho tôi 5.000 tệ.
Sống mũi tôi cay xè, cố nuốt nước mắt: “Hai dì yên tâm, con tự lo được cho mình mà.”
Tiễn hai dì xong, tôi trấn tĩnh lại, chuẩn bị thu lưới.
Tôi muốn tính vụ nhà cũ trước, bèn nhờ bạn giả làm người mua, nói có ý mua và tiền có thể thương lượng.
Bị tôi giục, Trương Vũ cũng đang muốn bán căn đó, liền vội vã hẹn xem nhà ngay chiều thứ bảy. Tiếp đó, tôi đề nghị muốn xem nhà cũ sửa đến đâu, nhưng anh ta đương nhiên đã tìm đủ lý do từ chối.
Tôi cũng không ép, vốn dĩ mục đích của tôi đâu phải là nhìn cái nhà rách ấy.
Bây giờ tiền nong của Trương Vũ tôi đã nắm rõ như lòng bàn tay rồi. Một phần năm tiền đặt cọc nhà cưới đã vét sạch khoản tích cóp của anh ta. Còn căn nhà này tôi gánh phần lớn khoản đặt cọc, mà tiền trả góp hằng tháng bố mẹ tôi cũng phải chuyển một nửa.
Thế nên, tôi sẽ cho anh ta một cái cớ để chơi canh bạc tất tay.