Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/7fQu9Wedz6
MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!
Chương 7
7
Sau đó mẹ chồng yên lặng được vài ngày, không còn lầm lũi gây tiếng động suốt đêm nữa. Dù sao cũng gần sáu mươi rồi, ngày đêm làm loạn hoài cũng đuối.
Nhưng chẳng mấy chốc bà lại tìm được “mối mới”.
Tôi dẫn dì cả và dì hai vừa nghỉ hưu đến nhà thì bắt gặp mẹ chồng đang dắt em gái bà ta tham quan tủ quần áo và bàn trang điểm của tôi, bên cạnh là đứa cháu ngoại đang nhảy tưng tưng trên giường. Vừa nói chuyện, họ vừa quệt mỹ phẩm lên mặt, lật tung quần áo của tôi lên.
Mẹ chồng cười híp mắt: “Tiểu Vân về rồi à? Nay em gái mẹ dắt cháu trai đến chơi. Con vào bếp làm thêm vài món đi.”
Tôi kéo khóe môi, nghiêng người để lộ dì cả và dì hai phía sau: “Trùng hợp ghê mẹ ạ, dì cả với dì hai con cũng đến nè.”
Nụ cười của bà còn chưa kịp đặt xuống đã méo xệch.
Tối đó, bàn ăn bỗng dưng thêm bốn bộ bát đũa. Trên bàn là một đống lộn xộn do thằng nhóc kia bới tung, nhìn mà ngán ngẩm, đến cả mẹ chồng cũng không vui nổi.
“Nhà cháu không dạy cháu phép tắc trên bàn ăn à? Hay là chưa từng đến trường?” Dì cả khó chịu lên tiếng.
Dì cả trước khi nghỉ hưu là hiệu phó của một trường tiểu học, ăn mặc luôn chỉnh tề, nói lý thì không ai cãi lại, ghét nhất là người vô ý thức. Tôi chưa từng thấy đứa trẻ hay phụ huynh nào không sợ dì cả.
Em gái mẹ chồng thấy “cháu đích tôn” bị nói liền bật dậy: “Chị chấp nhặt gì với đứa trẻ con chứ? Nó chọn món nó thích thì đã sao!”
Dì cả làm như không nghe thấy gì, quay sang nhóc kia: “Trẻ không được dạy dỗ sau này sẽ không nên người. Thầy cô và bạn bè của cháu chắc không biết cháu đến nhà người khác mà cư xử thế này đâu nhỉ?”
Thằng bé nghe xong, sợ đến mức làm rơi cái đùi gà đang cầm.
Dì cả vẫn chưa buông tha: “Tên gì? Trường nào, lớp nào? Dì muốn trao đổi với cô giáo của cháu.” Giọng bình thản mà áp lực không thể chối.
“Oa—” Thằng nhóc cuối cùng khóc oà, co rúm trong lòng bà.
Bà nội nó thấy vậy thì xù lông, chỉ tay vào dì cả chuẩn bị xông lên cãi tay đôi.
Tôi còn chưa kịp mở miệng thì đã nghe dì cả nói: “Là bà nội, tôi hiểu bà cũng thương cháu. Nhưng thiếu phương pháp giáo dục đúng đắn và giá trị xã hội chuẩn mực sẽ hại chính đứa trẻ của mình. Về chuyện giáo dục cháu, tôi nghĩ vẫn nên bàn trực tiếp với bố mẹ cháu thì hơn.”
Thằng nhóc nghe đến câu “phải gặp cả bố mẹ” thì vỡ trận, nó bỏ luôn bà nội, lao thẳng ra cửa đòi về nhà. Bà nội vội vơ đồ đuổi theo.
Nhìn bàn ăn tan hoang, tôi áy náy nhìn dì cả và dì hai.
Dì hai cười xòa, chạy vào bếp bưng ra ba chén yến sào: “Định làm tráng miệng, mà thôi thì nay coi như giảm cân vậy.” Rồi quay sang mẹ chồng: “Xin lỗi chị nhé, tôi chuẩn bị có ba phần thôi. Lần sau nhất định sẽ bù cho chị.”
Mặt mẹ chồng tím bầm, không tiện nổi nóng với dì hai tôi, biểu cảm quả là phong phú.
Thế là tôi, dì cả, dì hai ngồi trên sofa thong thả ăn yến. Còn nhà Trương Vũ ba người thì trừng mắt nhìn nhau trước một bàn bãi chiến trường.
Đêm đến, Trương Vũ ôm tôi năn nỉ: “Vợ ơi, đừng giận nữa. Chuyện cũ cho qua được không em?”
“Tốt thôi, em vốn chẳng để bụng. Dì cả với dì hai chỉ ở đây chơi hai hôm thôi.”
Nghe xong, gã đàn ông gọi là “chồng” liền đứng ngồi không yên.
Vội gì chứ, chuyện hay mới chỉ bắt đầu thôi mà.