Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/7fQu9Wedz6
MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!
Chương 6
6
“Chào anh, tôi là con dâu của bà Trần Quý Phương, người bị cướp trang sức mấy hôm trước. Tôi muốn hỏi vụ án có tiến triển gì chưa?”
Cảnh sát có vẻ còn nhớ tôi, anh lật thông tin rồi nói: “Ồ, đang định liên hệ với chị đây. Hiện tại chúng tôi đã bắt được người, tang vật cũng thu hồi rồi. Phía các chị còn yêu cầu gì nữa không?”
Trong lòng tôi mừng như mở cờ, đúng là lộc từ trên trời rơi xuống.
Tôi xuất trình giấy tờ, nhận hết đồ về nhà.
Trước khi đi, anh cảnh sát dặn dò rất chân tình: “Về nói với mẹ chị một tiếng nhé. Giờ an ninh cũng ổn nhưng ngày nào cũng thay kiểu này kiểu khác để đeo, kẻ gian nó để ý suốt thì cũng bị mất cắp thôi.”
Tôi ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng, tôi về sẽ dặn dò mẹ chồng.”
Sau khi kiểm tra thấy đồ đạc đều không vấn đề gì, tôi gửi riêng sợi dây chuyền thật vào ngân hàng, mang phần còn lại về nhà.
Về nhà liền thấy gã đàn ông bẩn tính đi “công tác” một tuần không biết ở đâu ngồi chung bàn với cặp bố mẹ kỳ quặc của anh ta, trong lòng cảm thấy vô cùng chướng mắt.
Tôi mở lời trước: “Cảnh sát đã bắt được người, đồ cũng thu về rồi. Chiều nay họ vừa gọi con đến nhận xong.”
Mẹ chồng vừa nghe đã vươn tay muốn cầm.
Tôi đè túi xuống: “Nhưng còn một sợi dây chuyền màu lam bảo thạch thì không tìm lại được… Mẹ à, đồ mất là mất ở chỗ mẹ. Dây chuyền bảo thạch đó lại là của hồi môn mẹ ruột con cho. Mẹ nói xem, mình nên giải quyết thế nào?”
Lúc này bà Trần không còn với tay lấy đồ nữa, trái lại hất tay một cái: “Chỗ nào của tôi? Là trộm cướp đi mất, đừng có đổ cho tôi, không liên quan gì đến tôi hết.”
Tôi đã đoán sẵn bà sẽ nói vậy, chỉ đành đáp: “Hôm nay lúc con đến, công an cũng nói rồi. Tên trộm thấy mẹ ngày nào cũng thay trang sức khác nhau nên rình hơn mười ngày mới ra tay.” Rồi tỏ ý nhún nhường, “Thôi thế này đi, coi như cả nhà mình học được bài học, sợi dây chuyền đó con không truy cứu nữa, nhưng mấy món của hồi môn của con… hôm nay mẹ phải trả lại.”
Bà Trần lập tức nhảy dựng: “Cô có ý gì? Nói trắng ra là cô chỉ muốn đòi lại đống đồ đó chứ gì? Sao mà nhỏ nhen thế!”
Tôi mặc kệ, nhìn thẳng Trương Vũ, gián tiếp nói “Hôm nay anh không tỏ thái độ đúng đắn thì đừng trách.”
Trương Vũ đành đứng dậy, kéo mẹ vào phòng.
Bố chồng vẫn bộ dạng yếu đuối như cũ, miệng chỉ nói mỗi một câu: “Mẹ con không có ác ý, bị bố chiều hư nên mới vậy, con đừng để bụng nhé.”
“Con cũng chẳng có ác ý gì.”
Đến lúc này tôi không còn thấy người đàn ông này đáng thương nữa. Vì kẻ đáng thương ắt có chỗ đáng ghét.
Không lâu sau, Trương Vũ lôi mẹ ra, trên tay ôm một chiếc hộp lớn, toàn chiến lợi phẩm bà ta cướp từ tôi nửa tháng nay.
Bà miễn cưỡng đặt lên bàn: “Đây là tất cả số hồi môn. Từ giờ đừng nói tôi thèm thuồng mấy thứ ba cọc ba đồng của cô nữa.”
Tôi liếc qua một lượt, chủ yếu xác nhận chiếc vòng vàng chưa bị tráo, còn hai chiếc vòng “ngọc Hòa Điền” nhìn là biết loại dởm thì tôi coi như không thấy.