Cưới Nhầm Con Trai Của Công Chúa - Chương 5

Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter

Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và

MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!

👉 https://s.shopee.vn/7fQu9Wedz6

MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!

Chương 5
5
 
Đến đồn công an, tôi thấy mẹ chồng mặt mày trắng bệch đang khóc lóc làm biên bản.
 
Hình tượng sang trọng lúc đi ra ngoài đã tan thành mây khói: tóc tai rối bù, nữ trang trên người biến mất sạch sẽ, chỉ còn lại vài vết trầy xước.
 
Nhìn dáng vẻ thảm hại của bà, tôi suýt bật cười.
 
Đây chẳng phải là báo ứng sao?
 
“Tôi đang đi bình thường thì họ xông ra rồi bắt tôi giao hết đồ.” Bà vừa khóc vừa sai bảo người khác rót nước, bưng trà.
 
Về đến nhà, bà vẫn chưa hoàn hồn. Trước tiên, bà chỉ trích Trương Vũ không quan tâm mẹ ruột, sau đó quay sang đổ lỗi cho tôi không biết lo lắng cho bà. Cuối cùng, bà còn yêu cầu vợ chồng tôi phải thức trắng đêm canh bà, vì bà… sợ. Tôi vừa định mở miệng thì bị Trương Vũ kéo tay, ra hiệu nhẫn nhịn.
 
Nhưng tôi lập tức hất tay anh ra: “Mẹ, mai con còn phải đi làm, không ngủ là không được đâu. Hay là mẹ chơi điện thoại cả đêm đi.”
 
Mặt bà sầm xuống: “Con nói gì thế? Canh mẹ một đêm mà cũng không chịu à?”
 
Ừ đấy, tôi là người hầu của bà chắc? Bảo tôi thức trắng đêm là tôi liền phải nghe lời sao?
 
Tôi quay đầu đi thẳng vào phòng.
 
Không ngờ nửa đêm, bà lại gõ cửa phòng tôi: “Một mình mẹ không dám đi vệ sinh, con đi cùng đi.”
 
Nói thì nói vậy, nhưng mặt mũi đâu có chút gì gọi là sợ hãi.
 
“A!” Tôi hét toáng, cầm gối và chăn ném loạn ra ngoài, làm bà ta giật mình.
 
Bà phát bệnh thì được, còn tôi phát điên thì không chắc?
 
Tôi nhắm mắt la hét vài tiếng, rồi chui vào chăn đánh một giấc tới sáng hôm sau.
 
Hôm sau, vừa bước ra đã thấy bà ngồi trên ghế salon, ánh mắt u ám nhìn chằm chằm vào một khoảng lặng, quầng thâm dưới mắt rõ đến mức nhìn vào là biết đêm qua không ngủ nổi.
 
Tâm trạng tôi cực kỳ thoải mái, giả vờ không biết gì, còn tươi cười chào bà.
 
Bà liền xả giận: “Lưu Vân Vân, giỏi lắm. Đêm qua con gào thét với ai vậy?”
 
“Mẹ, hôm qua có chuyện gì sao?” Tôi gãi đầu, cười ngây ngô, “Chắc lại do con bị mệt quá nên nổi cáu thôi. Mẹ tìm con có việc gì thế?”
 
Bà không đáp, chỉ liếc tôi thật lâu. Sau đó, cả tuần liền bà không ồn ào trực tiếp nữa, mà chuyên môn tạo tiếng động ngoài cửa. Lúc thì làm rơi điện thoại, lúc thì bật tivi để tiếng thật to, thành ra mỗi đêm tôi chỉ ngủ được chừng hai tiếng. Thời gian ngủ ít đến mức ban ngày đi làm ai cũng hỏi tại sao tôi trông mệt mỏi như vậy.
 
Một hôm, tôi quên tài liệu nên về nhà lấy. Nhưng vừa bước vào đã thấy nhà tối om, rèm cửa cũng kéo kín. Mẹ chồng thì bật máy xông tinh dầu, đeo bịt mắt, ngủ say như chết.
 
Tôi vội lấy tài liệu rồi chuẩn bị đi ra, thì nghe tiếng mở cửa ngoài phòng khách.
 
“Mẹ, con về rồi.”
 
Nhưng Trương Vũ đáng lẽ đang đi công tác cơ mà, sao lại xuất hiện ở đây?
 
“Mẹ, đủ rồi đấy. Hơn một tuần nay chắc mẹ cũng hả giận rồi. Con cũng lâu rồi chưa về nhà mà.” Trương Vũ nhỏ giọng.
 
Mẹ chồng lập tức ngồi dậy: “Hừ, anh thì biết thương vợ, nhưng chẳng biết thương mẹ tí nào. Đời mẹ chưa từng chịu ấm ức thế này. Không dạy dỗ nó thì sau này trong nhà còn ai nghe lời mẹ nữa!” Rồi bà tiếp tục, “Tối nay anh nhớ về sớm, mẹ nhờ chị Vương lấy được hai chiếc vòng tay giả ngọc rồi, đến lúc đó mẹ sẽ đổi lấy đôi vòng Hòa Điền của nó. Vì chút đồ mà nó dám lườm nguýt mẹ, mẹ phải lập uy mới được. Anh đừng giống bố anh, cả ngày câm như hến thế.”
 
Trương Vũ chẳng hề phản đối, chỉ thuận miệng hỏi: “Còn bố, nhà cũ bán thế nào rồi, có khách mua chưa?”
 
“Chưa vội, dù sao chúng ta ở đây cũng thoải mái, từ từ rồi bán giá cao sau.”
 
Nghe cuộc trò chuyện của hai mẹ con, sống lưng tôi lạnh toát.
 
Không bao lâu sau, Trương Vũ rời đi, rồi đưa mẹ đến nhà bạn chơi mạt chược.
 
Nghe tiếng đóng cửa, tôi ngồi bệt xuống ghế, chân tay bủn rủn.
 
Thì ra cả nhà ba người đều đang tính toán trên đầu tôi.
 
Mua nhà thì không bỏ ra một xu, giờ lại muốn ngồi chờ hưởng lợi.
 
Tôi không ngờ, gia đình tôi mất bao công lựa chọn kỹ lưỡng như vậy, cuối cùng lại vớ phải một ổ sói.
 
Nhưng cũng may giữa chúng tôi còn chưa có con cái, nên tài sản dính dáng không nhiều.
 
Tôi lấy lại bình tĩnh, cầm tài liệu quay về đơn vị, sau đó thẳng tiến đến đồn công an.
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chap bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo