Cua Anh Trong 7 Ngày - Chương 2

Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter

Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và

MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!

👉 https://s.shopee.vn/3LHQxmurcd

MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!

3
 
Ngày thứ tám, tôi canh đúng giờ trực chiều của Hứa Mặc rồi lại mò tới.
 
Lần này phía sau còn dính thêm một cái đuôi nhỏ.
 
Chính là Tề Trình – cậu ta nhất quyết muốn biết “cao lãnh chi hoa” nào khiến tôi say mê quên lối về.
 
Cậu không phục!
 
Thế nhưng, vừa lên đến lầu, ánh mắt cậu ta đã bị hút dính vào một cô y tá dễ thương đứng gần đó.
 
“Khụ khụ,” cậu ta khẽ ho hai tiếng, chỉnh lại dáng vẻ soái ca rồi lên tiếng: “Em gì ơi, cho hỏi năm nay em bao nhiêu… á á á!”
 
Còn chưa kịp buông xong câu thả thính, tay cậu trượt một cái, lăn thẳng xuống bậc thang thang máy.
 
Cô y tá hoảng hồn kêu thất thanh, nhanh chóng gọi người đến giúp.
 
Tôi định bước đi thì cô ấy vội vàng kéo tôi lại:
 
“Không phải chị là bạn gái cậu ấy sao? Chị định bỏ mặc cậu ta vậy luôn hả?”
 
Tôi cười như không: “Tôi là mẹ kế nó đó, cứ quăng vô nhà x/á/c giúp tôi nha, cảm ơn!”
 
Không gì có thể cản bước tôi theo đuổi lão Hứa!
 
Thanh mai tế thiên, pháp lực vô biên!
 
Tôi hí hửng tiến vào phòng khám của bác sĩ Hứa.
 
Vừa thấy tôi, đuôi mắt anh hơi nhướn lên một chút, nhưng rồi ánh nhìn lại nhanh chóng lạnh đi như nước đá.
 
“Họ tên.”
 
“Hả? Anh biết rồi mà?”
 
“Họ. Tên.”
 
Tôi đành ngoan ngoãn khai báo đầy đủ.
 
Nhưng anh vẫn mặt lạnh như băng.
 
Thậm chí hôm nay còn lạnh hơn mọi hôm nữa.
 
“Căn bệnh này của cô… haiz, sao không đến khám sớm hơn chút?”
 
Hả?
 
Tôi thật sự bị bệnh sao?
 
Anh đâu có làm xét nghiệm gì đâu? Bác sĩ bây giờ thánh vậy luôn á?
 
Chẳng lẽ anh là truyền nhân của “vọng – văn – vấn – thiết”? Nhìn một phát là bắt bệnh chuẩn chỉnh?
 
Tôi ôm cả đống nghi hoặc, rụt rè hỏi:
 
“Bác sĩ Hứa, em… em bị bệnh nan y hả?”
 
“Không. Chỉ là… tôi hết ca rồi.”
 
Nói xong, anh cởi áo blouse trắng, hai tay đút túi, nghênh ngang rời khỏi phòng khám.
 
Để tôi đứng trơ trọi trong gió, tâm can rối bời.
 
Tôi khóc.
 
Khóc vì tức!
 
Anh dám đùa giỡn tôi hả?!
 
Hôm nay dám trêu tôi, ngày mai có khi anh dám yêu tôi thiệt cho mà coi!
 
Tôi tự nhủ: cố lên, Diệp Xuyên Xuyên!
 
Vừa ra khỏi phòng khám, một bóng dáng uốn lượn sóng lớn chắn ngay trước mặt.
 
Tôi ngẩng đầu nhìn, rồi lại tự ti cúi xuống.
 
Xin lỗi xin lỗi, em là hàng lỗi gene, không thể đọ lại chị được.
 
Cô ta đẩy gọng kính, ánh mắt có phần khinh khỉnh:
 
“Cô là con nhỏ ngốc ngày nào cũng tới đây tán tỉnh bác sĩ Hứa đúng không?”
 
Chị mới là ngốc á!
 
Ngốc lòi!
 
Tôi trừng mắt nhìn cô ta: “Thì sao?”
 
Cô ta cong môi, quét mắt nhìn tôi một lượt rồi nhìn lại chính mình, buông ra mấy tiếng “chậc chậc chậc” đầy ẩn ý.
 
“Anh ấy không phải người mà cô nên mơ tưởng. Anh ấy là của tôi, tốt nhất cô nên tự biết thân biết phận đi.”
 
Còn chưa kịp phản pháo.
 
Vài cô y tá đi ngang thì thào cười khúc khích, tôi nghe rõ mồn một.
 
Thì ra họ là cặp đôi vàng của bệnh viện, đã là sư huynh – sư muội từ thời đại học, thậm chí Hứa Mặc còn từng từ chối cơ hội đi du học chỉ vì cô ta.
 
Một cuộc chiến không khói súng.
 
Còn tôi…
 
Thất bại thảm hại.
 
Tôi thừa nhận, chịu thua!
 
Tôi lau nước mắt, nhìn theo bóng lưng của cô gái kia, lại cúi xuống nhìn chính mình.
 
Càng nhìn càng tự ti.
 
Thì ra gu của bác sĩ Hứa là kiểu đó.
 
Sao anh không nói sớm?
 
Hại tôi phí công theo đuổi suốt bao nhiêu ngày!
 
Thôi vậy, tôi không đến nữa.
 
Lần sau tôi thề là sẽ không quay lại nữa.
 
Tôi vừa khóc vừa chạy khỏi bệnh viện.
 
Đến cả có người đuổi theo phía sau tôi cũng không hề hay biết.
 
Ngoài trời đang mưa rất to.
 
Tôi đội mưa đi khắp nơi tìm kiếm.
 
Chạy mãi mới leo lên xe của Tề Trình, rồi òa khóc nức nở.
 
Đúng lúc đó, điện thoại tôi reo lên.
 
Một số lạ hiện trên màn hình.
 
Không thèm nghĩ, tôi tắt máy ngay.
 
Mà không hề biết—
 
Ngay ở cửa bệnh viện, có một bóng người lặng lẽ quay lưng, rời đi trong mưa…
 
4
 
Trong phòng KTV.
 
Tôi và Tề Trình gào khóc như quỷ nhập tràng.
 
Tôi thì khóc thật luôn.
 
Tình yêu ngọt ngào còn chưa kịp bắt đầu, đã thất tình mất rồi.
 
Tiên đế khai nghiệp chưa được nửa đường, đã bị kẻ khác cướp mất mỹ nam bác sĩ.
 
Tôi vừa sụt sịt vừa gào mấy bài tình ca não lòng.
 
Tề Trình không hiểu chuyện gì, cũng gào theo tôi.
 
Tôi nghẹn ngào hai tiếng, quay sang hỏi:
 
“Tôi thất tình thì khóc là đúng. Cậu khóc cái gì?”
 
“Tôi cũng thất tình.”
 
???
 
Tôi sửng sốt, sụt sịt hỏi: “Cậu thất tình hả? Thế cô y tá hôm trước biết không?”
 
“Y tá gì cơ?” Tề Trình vừa lau nước mắt vừa thì thầm, “Tôi lên phòng bệnh thì lại phải lòng một nữ bác sĩ khác. Cô ấy mới là ánh trăng trắng của tôi!”
 
Ờ…
 
Cậu đổi “bạch nguyệt quang” cũng nhanh thật đó.
 
“Tưởng gì, để tôi giới thiệu người mới cho cậu là xong.”
 
“Không! Tôi chỉ cần cô ấy!”
 
“Cậu cứng đầu ghê! Huhu tôi cũng chỉ cần anh ấy!”
 
Cả hai chúng tôi gào đến mức hụt hơi, khóc đến lệ rơi đầy bàn.
 
Bỗng Tề Trình ngẩng đầu:
 
“Ê? Tôi có một kế hoạch hay ho lắm!”
 
Gì cơ?
 
Tôi tò mò nhìn cậu.
 
“Cậu giúp tôi theo đuổi nữ bác sĩ kia, tôi giúp cậu tán nam bác sĩ kia. Sao nào?”
 
“Chốt!”
 
Vừa dứt câu, hai đứa lại cụng ly cái cạch.
 
Hai đứa chưa có mảnh tình vắt vai, vậy mà trong phòng KTV say khướt như thể vừa thất tình hai mươi lần.
 
Mà đang uống ngon lành, tôi bỗng phát hiện…
 
Tề Trình… cậu ta… nổi bọt mép rồi!!!
 
“Này! Cậu ổn không đó?!” Tôi vội vã vỗ vỗ mặt cậu.
 
Ai ngờ cậu lại bật dậy, cười ngu ngơ với tôi:
 
“Uống… thêm… một ly nữa…”
 
Rồi—
 
Ngã gục.
 
Toang rồi!!!
 
Tôi uống r/ư/ợ/u làm bạn thân say ch/ế/t rồi hả?!
 
Trời ơi! Trời sập!
 
Tôi vừa khóc vừa móc điện thoại gọi cấp cứu.
 
Nhưng mà say quá, nhìn cái gì cũng thấy đôi.
 
Thôi kệ, bấm đại!
 
Một giọng nam lạnh lùng vang lên từ bên kia đầu dây.
 
“Giờ mới nhớ gọi cho tôi à?”
 
Tôi lơ ngơ: “Alo, bác sĩ hả?”
 
“……”
 
Đầu dây bên kia im lặng một lúc lâu.
 
“Ừ.”
 
Tôi bĩu môi: “Thái độ gì kỳ vậy? Tôi kiện anh bây giờ! Tôi tố cáo anh đấy!”
 
Nói rồi tôi lại khóc rống lên.
 
“Xong rồi… tôi làm người ta say ch/ế/t mất tiêu rồi, cứu với…”
 
“Cô đang ở đâu?” Giọng bên kia rõ ràng có phần hoảng hốt.
 
Tôi vừa khóc vừa đọc địa chỉ.
 
Sau đó cố gắng kéo Tề Trình ra ngoài.
 
Nhưng cậu ấy mềm nhũn như cục bột nhão, kéo kiểu gì cũng không nổi.
 
Tôi thì say bét nhè, sức còn chả đủ đứng.
 
Vừa mới lôi được cậu ấy dậy, cậu ta lại trượt xuống đất cái “phịch”.
 
Lúc các bác sĩ mặc áo blouse trắng chạy đến, tôi vẫn đang cố gắng kéo cái thân hình bất động của Tề Trình như lôi bao gạo.
 
“Mau để chúng tôi lo.” Một bàn tay ấm áp đỡ tôi qua một bên.
 
Tôi vội né sang: “Tôi không sao! Cứu cậu ấy trước đi! Cậu ấy sắp c/h/ế/t rồi!”
 
“Bác sĩ ơi, tên anh là gì vậy?”
 
Anh bác sĩ rõ ràng khựng lại một chút.
 
Rồi, giọng nói trầm lạnh ấy vang lên bên tai tôi:
 
“Họ Hứa. Tên một chữ — Mặc.”
 
5
 
“Bác sĩ Hứa ơi, anh mau cứu cậu ấy đi, cậu ấy là cha mẹ tái sinh của em đó!”
 
Tôi vừa nức nở vừa ôm chặt lấy đùi bác sĩ Hứa, khóc sướt mướt như vừa đóng xong một phim bi kịch.
 
Tề Trình à, cậu nhất định không được ch/ế/t!
 
Cậu còn hứa sẽ giúp tôi theo đuổi Hứa Mặc mà.
 
Cậu mà ch/ế/t rồi, ai giúp tôi cưa đổ người ta đây?
 
Thôi thì… không thì cậu chờ tôi cưới được bác sĩ Hứa đã rồi hãy ch/ế/t cũng được.
 
Lúc đó tôi sẽ đãi hai bàn tiệc, cậu cứ yên tâm là tôi tổ chức long trọng lắm luôn!
 
Tôi thậm chí sẽ đốt cho cậu 88 cô mẫu nóng bỏng!
 
Đến khi bị người ta dìu lên xe cấp cứu, tôi vẫn gào khóc như thể tang lễ đã bắt đầu.
 
Mà lạ là, người mặc áo blouse trắng bên cạnh tôi càng lúc càng lạnh lùng.
 
Trong mũi tôi lờ mờ ngửi được một mùi… chua chua, là lạ.
 
Tề Trình ói rồi hả?
 
Sao mà có vị… ghen ghen?
 
Kỳ ghê…
 
“Ha, trong mắt em, cậu ta quan trọng đến vậy sao?”
 
Giọng anh lạnh như băng tuyết giữa trời giá rét.
 
Tôi vừa gào vừa khóc:
 
“Anh biết gì chứ! Cậu ấy hứa giúp em theo đuổi người đàn ông trong mộng của em mà!”
 
Người bên cạnh khựng lại hai giây.
 
Sau đó hỏi:
 
“Người đàn ông trong mộng… là ai?”
 
Tôi vừa hít mũi vừa rưng rức:
 
“Ảnh tên Hứa… Hứa gì đó ấy nhỉ? Hu hu em quên mất rồi… nói chung, ảnh cũng là bác sĩ như anh vậy đó…”

Thanh Lau Truyen
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chap bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo