1
“Sao lại im lặng?”
“Mắt đối mắt nào, con gái ngỗ nghịch!”
Tôi ấm ức đến mức nước mắt lưng tròng như mèo chuối bị bỏ rơi.
Tìm bạn trai thôi mà, có gì to tát đâu chứ?
Đã thế thì… chơi tới bến luôn!
Tôi xông thẳng về phía chú cún lông vàng.
Và—anh chàng đẹp trai đứng kế bên.
Tôi ho nhẹ một tiếng, ngẩng đầu nhìn vào gương mặt đẹp trai mà ngơ ngác kia.
“Anh gì ơi, anh có cần… vợ không?”
Anh ta nhìn quanh một lượt, sau đó mới dè dặt nhìn lại tôi:
“Cô đang nói… với tôi?”
Tôi gật đầu chắc nịch.
Sau đó bế luôn chú chó lông vàng vẫn còn đang tạo dáng cho người ta chụp ảnh.
“Anh ơi, mấy kiểu nó làm được em cũng làm được. Còn mấy kiểu nó chưa làm được thì em cũng biết luôn. Muốn thử không?”
Còn chưa nói xong.
Mẹ tôi đã che mặt xông tới, túm lấy tôi lôi chạy khỏi hiện trường như thể chậm một giây là bà… c/h/ế/t tại chỗ.
Ra khỏi quảng trường, tôi mới giằng lại được tay mình.
“Sao vậy mẹ? Không phải mẹ kêu con tìm người yêu còn gì?”
Mẹ tôi day day huyệt thái dương, phải mất một lúc mới lựa lời được:
“Con à… không có bồ thì cùng lắm mẹ mất mặt trước họ hàng. Nhưng nếu con làm mấy chuyện kiểu vầy, mẹ mất sạch thể diện với hội làm mẹ luôn đấy!”
Xì!
Tôi không buồn đáp.
Mẹ thì nói hay lắm, mai mốt chẳng phải lại tiếp tục giục cưới cho xem?
Nhưng mà…
Anh đẹp trai lúc nãy đúng là đẹp thật á.
Tôi quay đầu lại ngó một cái, mà chẳng thấy ai nữa.
Hơi thất vọng, tôi lẽo đẽo theo mẹ về nhà.
Chợt buột miệng:
“Mẹ, hay mình nuôi chó đi?”
“Sao lại nuôi?”
“Con thấy nuôi chó dễ hút trai.”
Mẹ tôi đang nhặt rau thì khựng tay lại.
Sáng hôm sau, vừa mở mắt ra đã bị mẹ dắt thẳng đến bệnh viện.
Vào tới phòng khám.
Trước mặt là gương mặt quen quen cực phẩm.
Tôi bị lú:
“Bác sĩ ơi, tôi bị não tình yêu nghiêm trọng. Anh có muốn… lấy vợ không?”
Ánh mắt bác sĩ kia trong thoáng chốc như bị đứng hình.
Một lúc sau, anh nghiêm mặt nhìn tôi, lạnh tanh phán:
“Tôi không nhận kết hôn sắp đặt.”
Cái gì chứ!
Không phải bác sĩ là chữa được bách bệnh à?
Tới não tình yêu mà cũng không nhận chữa hả?
Bực mình, tôi chỉ tay muốn kiện anh ta.
Mẹ tôi vội vã kéo lại:
“Ôi con ơi là con, mẹ không bắt con phải có người yêu, nhưng mẹ xin con đừng có khùng vậy được không? Mẹ lạy con luôn đó!”
Nhưng mà hong được.
Anh bác sĩ này, tôi—Diệp Xuyên Xuyên—chấm rồi!
Dù trời có sập cũng không ai cản được tôi đâu!
Tôi đẩy tay mẹ ra, rướn người tới gần anh bác sĩ.
“Bác sĩ à, anh nhìn kỹ lại em đi mà, đừng nói với em là anh không có cảm giác gì luôn nha?”
“Em thật sự không tệ đâu đó, em IQ hơn 80 nè, còn biết tránh mưa chạy về nhà nữa…”
Khóe miệng bác sĩ dưới lớp khẩu trang rõ ràng giật giật.
Anh nhíu mày thật mạnh, rồi quay sang hỏi mẹ tôi:
“Triệu chứng của bệnh nhân xuất hiện từ khi nào?”
Mẹ tôi ôm trán thở dài:
“Từ lúc gặp anh đấy.”
Kết quả…
Hai mẹ con tôi bị tiễn ra khỏi bệnh viện không thương tiếc.
Đứng ngoài cửa bệnh viện, hai người nhìn nhau đầy cay đắng.
Tôi: “Không được! Hôm nay con nhất định phải cua cho bằng được bác sĩ nhỏ kia!”
Mẹ tôi: “Con ơi con là mẹ của mẹ có được không? Mẹ xin con luôn , đừng có bày trò nữa được không? Mẹ chịu hết nổi rồi đó…”
2
Vừa về đến nhà, tôi đã bị mẹ nhốt chặt trong phòng.
Bà thật sự không dám để tôi bước chân ra đường nữa.
Sợ tôi làm bốc hơi sạch thanh danh mà bà tích góp cả đời.
Nhưng mà…
Bác sĩ Hứa đẹp trai thật đó!
Tính cách lại còn tốt nữa, tôi quậy tung trời mà anh cũng chẳng tức giận.
Chỉ nhẹ nhàng… đuổi tôi ra khỏi phòng khám thôi mà.
Vì thế, sáng hôm sau vừa tỉnh dậy, tôi tô một lớp makeup thật xinh, mặc váy JK dễ thương, đi giày đế bằng rồi lại hăm hở đến bệnh viện.
【Bệnh nhân số 8131, mời vào phòng khám số 1.】
Giọng thông báo điện tử vang lên, lạnh tanh.
Tôi đẩy cửa bước vào.
“Bác sĩ Hứa, bất ngờ chưa, vui không? Lại là em nè~”
Đối diện tôi, Hứa Mặc mặt lạnh như tiền, thái độ đúng chuẩn công việc.
“Cô thấy khó chịu ở đâu?”
Tôi nghiêm túc mà nói nhăng cuội:
“Nhớ anh đến mất ngủ.”
Nắm đấm anh ta siết chặt, rồi buông ra, rồi lại siết, rồi lại buông.
Rất lâu sau, anh nhanh tay viết đơn thuốc.
“Mất ngủ, nhiều mộng mị. Kê cho cô thuốc bổ thần, hoàn kỳ cúc địa, cùng viên an thần táo nhân. Ngủ sớm dậy sớm, đừng thức khuya.”
Nói xong còn liếc tôi một cái, thêm câu:
“Đặc biệt là buổi trưa không được ngủ nướng.”
Ơ kìa?
Sao anh biết tôi thích ngủ trưa ta?
Nhưng chưa kịp hỏi gì, anh đã gọi bệnh nhân kế tiếp.
Hừ! Bác sĩ thiếu trách nhiệm! Lần sau tôi kiện anh luôn!
Tôi cầm đơn thuốc chạy vù ra ngoài.
Ngày hôm sau, tôi lại đến.
Ngày thứ ba, tôi tới hai lần.
Ngày thứ tư, tôi lại ghé.
Ngày thứ năm, tôi lại có mặt.
Ngày thứ sáu.
“Bác sĩ Hứa, em cảm thấy hơi khó chịu~”
Tôi ngân nga thả nhẹ, ánh mắt lấp lánh nhìn anh.
Đổi lại là một câu lành lạnh:
“Ừ, tôi biết rồi.”
Tôi sửng sốt: “Sao anh biết? Chẳng lẽ… anh có tình cảm với em?”
Hứa Mặc nghiêng người né đòn:
“Vì ngày nào cô cũng tới bảo mình khó chịu.”
Coi kìa, bà con coi kìa!
Nhìn cái ông bác sĩ không hiểu phong tình này coi!
Tôi mặc đủ kiểu: tất lưới, sườn xám, lưới cá, JK, váy công sở… đủ mọi phong cách.
Anh ta vẫn không mảy may lung lay.
Tôi thậm chí còn vì anh mà tự tay nấu canh cường dương bổ thận: một nồi canh cẩu kỷ chín đuôi đầy ụ mang đến.
Ánh mắt anh nhìn tôi gần như muốn ăn tươi nuốt sống.
“Chẳng phải là… không được sao? Có gì mà phải xù lông dữ vậy.”
Tôi hừ lạnh, quay lưng đi thẳng khỏi phòng khám.
Không để ý tới ánh mắt anh trợn tròn sau lưng.
Trong đôi mắt sâu thẳm ấy, ngập tràn nghi hoặc.
Anh… không được?
Ngày thứ bảy, tôi không đến nữa.
Không phải vì phát hiện Hứa Mặc có một cô sư muội xinh đẹp xuất sắc.
Mà là vì… bạn thanh mai của tôi đi du học mới về!
Cậu hẹn tôi đi ăn ở một nhà hàng.
Nhìn Tề Trình cắm mặt ăn như bị bỏ đói mấy kiếp, tôi không nhịn được hỏi:
“Cam Cam à, bên đó cơm khó ăn dữ vậy hả?”
Cậu không ngẩng đầu: “Cậu từng ăn cám chưa?”
Tôi lắc đầu.
“Vậy thử đi rồi biết.”
Ăn no nê xong, Tề Trình ợ một cái rõ dài, rồi bỗng nhìn tôi chằm chằm.
Nhìn đến mức tôi nổi cả da gà.
Rồi cậu đột ngột hỏi:
“Xuyên Xuyên, cậu có muốn… lấy chồng không?”
???
Cái quăng bumerang nào tự dưng trúng mặt tôi vậy?
Tôi sợ xanh mặt, liên tục lắc đầu.
Cậu không thể tin được: “Hồi nhỏ cậu bị cảm, tớ tới thăm, cậu chẳng phải nói sẽ lấy tớ sao?”
Có hả?
Tôi không nghĩ mà phọt ra luôn:
“Giờ thì tớ biết bệnh thì phải đi khám bác sĩ rồi, cảm ơn!”
Cậu nhìn tôi như thể trái tim vừa nứt làm đôi.
“Cầu xin cậu cứu lấy Cam Cam nhỏ bé này với, ba mẹ tớ ép cưới rồi!”
Ơ cái này thì sao cứu?
Tôi còn chưa kịp phản ứng, một bóng dáng quen thuộc chậm rãi lướt ngang qua chỗ tôi…
Ơ?
Chẳng phải là…
Thanh Lau Truyen