11
Vừa tới khoa cấp cứu, tôi đã thấy Tề Trình nằm trên giường bệnh, mặt cười hớn hở như vừa trúng số.
Tôi bước ba bước gộp thành một, lao tới túm cổ áo cậu ta dựng dậy.
“Tất cả là tại cậu!”
Tề Trình sững người mất một lúc mới hoàn hồn:
“Tớ… làm sao?”
“Nếu không phải cậu rủ đi uống rư/ợ/u…”
Tôi bắt đầu kể lể một tràng.
Tề Trình nghe xong liền bật cười lớn:
“Nhân tài! Cậu đúng là nhân tài!”
Nhìn cái mặt đáng ăn đòn của cậu ta, tôi thật sự muốn giật phăng cái kim truyền nước truyền trên tay cậu luôn.
“Tình hình sao rồi? Xuất viện được chưa?” Tôi hậm hực hỏi.
Tề Trình gật đầu lia lịa, rồi thần thần bí bí kể với tôi rằng: tối qua người điều trị cho cậu chính là nữ bác sĩ mà cậu từng để ý hôm bữa!
Vừa gặp lại là nhận ra liền.
Đã vậy cậu còn mặt dày xin bằng được thông tin liên lạc.
Chiến dịch cưa crush của cậu ta chính thức khởi động rồi!
Tôi nghe mà càng bực.
Đều là say xỉn như nhau, sao cậu thì sắp thành công còn tôi còn chưa kịp bắt đầu đã bị reject rồi?!
Tôi nghiến răng, thật sự muốn bứt dây truyền nhỏ m/á/u của cậu ta ngay lập tức.
Không thèm chấp nữa, tôi đứng dậy đi đóng viện phí giùm.
Từ nay cạch mặt với mấy đứa bị dị ứng rư/ợ/u, nhẹ hay nặng đều tránh xa!
Vừa đóng tiền xong, còn chưa kịp quay lại phòng bệnh.
Tôi đã thấy Tề Trình đang túm lấy tay một nữ bác sĩ, lảm nhảm gì đó thần bí lắm.
“Đường chỉ tay của em này… hừm! Trước 27 nhất định phải kết hôn đó, không là sau này duyên phận lận đận lắm!”
“Đưa tay gần lại chút, anh xem kỹ hơn nào…”
Xời! Cậu mà có khả năng coi bói, tôi là bà đồng!
Cậu ta rõ ràng đang lợi dụng thời cơ để… gạ gẫm người ta, lại còn giả vờ coi tướng số nữa chứ!
Tôi khinh thường hừ một tiếng.
Dù sao tiền tôi cũng đóng rồi, không thèm phá chuyện “tán gái” của cậu ta nữa.
Chỉ là… bóng lưng nữ bác sĩ kia sao nhìn quen quen?
Đang nghĩ vẩn vơ—
Bốp!
Tôi đâm sầm vào một người mặc áo blouse trắng.
Ngẩng đầu lên—
Thấy ngay gương mặt điển trai đến nghẹt thở của Hứa Mặc.
“H-H-H-Hứa Mặc?”
Người đối diện nhướng mày.
“Với quan hệ hiện giờ của chúng ta, em vẫn còn gọi tên tôi như thế?”
Hả?
Giờ ngay cả gọi tên cũng không được nữa hả?
Vậy… tôi phải gọi là gì?
Tôi mờ mịt, thử gọi lại:
“Bác sĩ Hứa…?”
Người đàn ông đứng ngược sáng, bóng đổ trên mặt khiến đường nét góc cạnh càng thêm sắc lạnh.
Hàng mi dài đổ bóng dưới mắt, khí chất lạnh lẽo tỏa ra rõ rệt.
Cảm nhận được sự lạnh lùng đột ngột này, tôi rụt cổ lại.
“Bác sĩ Hứa, em xin lỗi… lần sau em không dám nữa.”
Dứt lời, tôi lập tức quay đầu bỏ chạy, sợ anh túm cổ hỏi tội tôi vụ hôn người không báo trước.
Nhưng tôi không biết—
Sau khi tôi chạy đi, gương mặt anh thoáng sững sờ, ánh mắt nhìn theo bóng lưng tôi cũng dần trở nên sâu thẳm, phức tạp.
Hôm đó, cả khoa cấp cứu sống trong không khí căng như dây đàn.
Không ai biết rốt cuộc là ai đã dám… chọc dận Diêm Vương mặt lạnh của bệnh viện này.
12
Vừa rời khỏi bệnh viện, tôi không về nhà mà bắt taxi đến nhà chị em thân thiết.
Vừa bước vào cửa, nước mắt tôi đã rơi lã chã.
“Khóc gì mà khóc? Ngoan nào, kể cho chị nghe xem đã xảy ra chuyện gì nào?”
Chị vừa vuốt tóc tôi vừa dỗ dành.
Tôi sụt sịt kể hết mấy ngày qua xảy ra những gì.
Ai ngờ—
Chị chỉ xì một tiếng rõ dài.
“Ếch ba chân thì khó tìm chứ đàn ông ba chân thì đầy ngoài đường!”
“Xuyên Xuyên nhà ta xinh như thế này, sợ gì không kiếm được người yêu?”
“Đi! Đúng lúc chị đang dạy lớp có mấy thằng trai ngon lắm, tối nay chị bao một bữa, giới thiệu cho em làm quen!”
“Không được đâu…”
Tôi còn chưa hết trạng thái thất tình mà.
Mỗi lần nhắm mắt lại, trong đầu chỉ toàn hiện lên cảnh tôi cưỡng hôn Hứa Mặc thôi, còn nghĩ tới ai khác nổi nữa?
“Không được là cái gì mà không được! Toàn là trai trẻ sạch sẽ, cao trên 1m80, cơ bụng 8 múi, đẹp trai tới mức vô lý luôn đó!”
Chị túm tôi từ ghế salon kéo đứng dậy:
“Đi đi đi, con gái mà mở miệng bảo ‘tôi không được’ là thất bại rồi!”
Thế là tôi bị chị nhét lên xe, còn chưa kịp chống cự gì hết đã bị lôi đến một nhà hàng.
Chưa kịp ngồi ấm chỗ.
Chị đã nhét vào tay tôi một chai rư/ợ/u.
“Em không uống đâu…”
“Biết gì mà nói, r/ư/ợ/u giúp mấy đứa nhát gan lấy lại khí thế!”
Chị choàng tay qua vai tôi, cười mờ ám.
“Uống hết ly này rồi, em sẽ biết thế nào là ‘uống xong ly này còn ba ly khác’…”
???
Chị muốn làm gì vậy???
Tôi còn đang ngơ ngác thì ngoài cửa phòng ăn đã có mấy chàng trai bước vào.
Ai nấy đều cao trên 1m80, mặt mũi sáng sủa như diễn viên, khí chất như mẫu ảnh.
Vừa vào cửa đã đồng thanh gọi: “Chị ơiiii~”
Ơ?
Chị à…
Chị chắc đây là “trai đại học ngoan hiền” chứ không phải dàn người mẫu nam chị book tới không?
Còn chưa kịp phản ứng, tôi đã bị mời uống hết ly này tới ly kia, đầu óc bắt đầu mơ màng.
Tối hôm qua tôi vừa cưỡng hôn Hứa Mặc xong, giờ mà uống rư/ợ/u với trai thế này, có được tính là ngoại tình không???
Cảm giác tội lỗi ập tới dồn dập.
Mà không hiểu sao… cái cảm giác lén lút vụng trộm này nó mạnh mẽ dữ vậy trời?
Tôi chóng mặt, đang tính ra ngoài hít thở chút không khí—
Thì một nhóm người đi tới.
Người đứng chính giữa cao ráo, khí thế nghiêm nghị đến mức khiến người khác không dám thở mạnh.
“Anh, có phải là cô gái hôm trước đuổi theo anh tới tận bệnh viện không?”
Một cô gái cao ráo đi cạnh anh lên tiếng.
Hứa Mặc nhìn tôi, ánh mắt sâu thăm thẳm:
“Cô tới đây làm gì?”
Ăn tối thôi, chẳng lẽ đến rửa chén?
Tôi còn chưa kịp mở miệng.
Chị tôi đã chạy từ phòng bao ra:
“Ủa, đi đâu đó? Trốn uống rư/ợ/u hả?”
“Không có… em chỉ đi vệ sinh thôi mà…” Tôi ú ớ giải thích.
Nhưng ánh mắt của Hứa Mặc đã vượt qua tôi, nhìn vào căn phòng phía sau.
Anh liếc tôi một cái, giọng lạnh tanh:
“Được. Tốt lắm.”
Trong ánh mắt đó—lạnh đến mức khiến người ta nổi da gà.
Ủa???
Tôi có làm gì đâu?
Làm gì mà anh nhìn tôi như tội phạm vậy?
Tôi ấm ức nhìn anh, nhưng anh đã quay đi, cùng đồng nghiệp rời khỏi.
Lúc này, dạ dày tôi đột nhiên cuộn lên dữ dội.
Thôi xong rồi!
Tối qua vừa nốc say, hôm nay lại uống tiếp, có vẻ… quá sức chịu đựng mất rồi!!!
13
Tôi lóc cóc chạy vào nhà vệ sinh, ôm bồn cầu mà nôn đến trời đất đảo lộn.
Rửa mặt, súc miệng xong xuôi, tôi mới lảo đảo bước ra ngoài—
Ai ngờ nữ bác sĩ ban nãy đang đứng chắn ngay trước cửa, ánh mắt lạnh tanh nhìn tôi chằm chằm.
Khoan đã…
Chẳng lẽ chị ta biết chuyện tối qua tôi cưỡng hôn Hứa Mặc rồi hả? Giờ tới đây tính sổ???
Tôi lập tức lùi lại hai bước, luống cuống lên tiếng:
“Cái đó… em xin lỗi, chuyện tối qua em không nên…”
“Đúng! Cô nên xin lỗi tôi đấy!”
Nữ bác sĩ bước từng bước về phía tôi, đôi mắt dài như hồ ly ánh lên sự sắc bén đầy sát khí.
“Em xin lỗi! Em hứa sau này sẽ không quấy rầy bác sĩ Hứa nữa đâu! Em không biết hai người là một đôi…”
Tôi vừa giải thích vừa run như cầy sấy.
Ai ngờ lời tôi nói ra lại khiến chị ta ngẩn người.
“Sao cơ?”
“Tôi sớm biết sư huynh không thể thích tôi mà, tôi cũng chuyển đối tượng rồi.”
“Tôi tìm cô là muốn bảo cô tránh xa Tề Trình ra một chút. Tôi để ý cậu ta rồi. Biết là hai người là thanh mai trúc mã, nhưng tôi hay ghen, nói trước cho rõ để sau này khỏi bảo tôi nhỏ nhen.”
Hả???
Tề Trình???
Sao tự dưng lại… Tề Trình?
Tôi mơ hồ hỏi: “Hai người… từ bao giờ vậy?”
“Tối qua vừa phải lòng, không được à?” – cô ta nhướng mày.
Ờ, được mà.
Thế tôi ngoài chúc phúc thì còn biết nói gì hơn?
Chờ cô ấy rời đi, tôi bỗng thấy… tủi thân ghê gớm.
Ủa là sao?
Tề Trình cái đồ khốn đó còn tìm được đối tượng, mà tôi thì…
Tôi thì cái gì cũng chưa có!
Nghĩ tới đó, nước mắt bắt đầu lăn từng hàng rõ to.
Đang rấm rứt khóc thì một bóng người cao lớn xuất hiện trước mặt, bao phủ lấy tôi.
“Cậu ta… quan trọng đến vậy sao? Hả?!”
14
Tôi ngẩng đầu lên, lắp bắp nhìn anh.
Ánh mắt của Hứa Mặc lạnh như băng ngàn năm, chỉ cần liếc một cái đã khiến tôi thấy buốt tận tim gan, hoàn toàn dập tắt mọi tia hy vọng nhỏ nhoi trong lòng.
Tôi lùi lại theo bản năng, còn anh thì tiến lại gần.
“Vậy em tiếp cận tôi để làm gì?”
Giọng anh trầm xuống, môi mím chặt mang theo cơn giận bị kiềm nén.
“Cưa tôi xong rồi thì lạnh nhạt coi như chưa từng, thôi thì cũng chịu. Nhưng em còn lôi cả… dàn người mẫu nam đến?”
“Diệp Xuyên Xuyên!”
“Em thấy mấy trò này vui lắm đúng không?!”
Ánh mắt anh cụp xuống, nhìn tôi như muốn đóng băng cả thế giới.
Lạnh lẽo, buốt giá, đâm thẳng vào tim tôi.
Tôi hoảng loạn, lắp bắp giải thích:
“Xin lỗi xin lỗi… Em thật sự không nhớ rõ tối qua xảy ra chuyện gì nữa… Em… em xin lỗi về tất cả…”
“Xin lỗi?”
Anh bật cười khẩy, tiếng cười đầy mỉa mai.
“Không cần.”
Ánh mắt anh trầm xuống, ép tôi lùi tới sát bồn rửa tay.
“Nhưng…”
“Nếu em đã không nhớ gì, vậy để tôi giúp em nhớ lại một chút.”
Dứt lời, anh vươn tay giữ chặt gáy tôi, kéo mạnh tôi vào lòng, rồi hôn tôi thật sâu.
Cảm giác nghẹt thở và choáng váng lập tức ập đến.
Hai tai tôi nóng bừng.
Cả người như bị điện giật, mềm nhũn trong vòng tay anh.
Đến khi chân tôi sắp đứng không vững nữa, anh mới từ từ buông ra.
“Giờ nhớ lại chưa?”
“Hả?” Tôi mờ mịt nhìn anh, “Nhớ… nhớ lại gì cơ?”
“Còn chưa nhớ?”
“Vậy thì — làm lại lần nữa!”
Ngay khoảnh khắc anh chuẩn bị cúi xuống lần nữa—
Não tôi như được ai đó đập mạnh một cái.
“Khoan khoan khoan! Em nhớ rồi! Thật mà! Em nhớ hết rồi!”
Và đúng là… tôi nhớ lại thật rồi.
Thanh Lau Truyen