08
Trong đêm khuya tĩnh lặng, chợt vang lên tiếng mưa tí tách.
Trong phòng mờ tối, chẳng nhìn rõ được gì, chỉ lờ mờ nghe thấy tiếng thở dốc.
Cố Ngộ vùi mặt cọ cọ hõm cổ tôi, hơi thở ấm nóng phả lên da.
“Á... ưm... đừng... nhột quá...” Tôi đặt tay lên đầu cậu ấy, muốn đẩy cậu ra khỏi người mình.
“Chị muốn mà…” Cố Ngộ gỡ tay tôi xuống, ấn lên hai bên eo mình, khiến tôi ôm chặt lấy cậu, đồng thời đặt lên cổ tôi một loạt những nụ hôn nhẹ.
Toàn thân tôi tê dại, không kìm được mà run rẩy, chỉ còn chút lý trí yếu ớt vùng vẫy: “Tôi không...”
“Đừng nói những lời em không muốn nghe.” Cố Ngộ trực tiếp chặn miệng tôi lại, trong đôi mắt to sắc bén ánh lên tia nguy hiểm.
Không còn chút dáng vẻ vô hại thường ngày nữa.
Đôi lông mày sắc sảo cao vút, làm tôi bỗng nhớ tới Cố Dịch.
Điểm giống nhau nhất giữa cậu ấy và Cố Dịch chính là cặp lông mày ấy.
Tôi lấy lại được một nửa tỉnh táo, đẩy cậu ấy ra:
“Tiểu Ngộ, thả tôi ra. Nếu cậu muốn phụ nữ, tôi có thể tìm giúp cậu... A…”
Cố Ngộ bỗng mạnh mẽ cắn lên cổ tôi một cái, rồi ngẩng đầu trừng mắt dữ dội: “Không biết nói gì thì đừng nói.”
Ngón tay cậu đan vào kẽ tay tôi, mười ngón siết chặt.
Giọng nói khàn khàn nguy hiểm vang lên bên tai tôi, như tiếng thì thầm của ác quỷ: “Em không cần ai khác, chỉ cần chị Tiểu Vũ.”
Tôi run lên, lập tức tỉnh giấc.
Cơ thể mềm nhũn không còn chút sức lực, vẫn còn lưu lại cảm giác tê dại.
Là mơ!
Tôi không nhịn được ôm lấy mặt. Không ngờ lại mơ thấy giấc mơ như vậy, mà nhân vật chính còn là Cố Ngộ!
Trời ạ!
Tôi che mặt đỏ bừng, chui vào trong chăn.
Nhìn kỹ lại, mới phát hiện bên ngoài căn bản không hề có mưa.
Tiếng "mưa" lại vang lên lần nữa, lúc này tôi mới nhận ra âm thanh phát ra từ trong phòng tắm.
Có người trong phòng tắm.
Tôi giật mình.
Tôi đi tới cửa phòng tắm nhìn, vừa xuống giường mới phát hiện trên người chỉ mặc một chiếc áo thun rộng thùng thình.
Trong phòng tắm có người đang tắm, qua lớp cửa kính mờ chẳng nhìn rõ, chỉ thấy một dáng người cao dong dỏng.
Là đàn ông.
Một người đàn ông có vóc dáng rất đẹp.
Đang lúc tôi hoang mang thì tiếng nước bất ngờ dừng lại.
Hai phút sau, cửa phòng tắm bỗng mở ra, một người đàn ông chỉ khoác một chiếc áo choàng tắm trắng bước ra ngoài.
Là Cố Ngộ.
“Chị Tiểu Vũ, chị tỉnh rồi.” Cố Ngộ tỏ ra rất tự nhiên, hoàn toàn không có chút lúng túng khi chỉ có hai người.
Dây áo choàng của cậu buộc khá lỏng, cổ áo mở rộng, để lộ xương quai xanh thanh tú và cơ ngực rắn chắc.
Tóc còn nhỏ nước, giọt nước trượt xuống từ má, lướt qua xương quai xanh rồi tiếp tục chảy xuống dưới.
Tôi không kìm được nuốt nước bọt.
“Ừm, Tiểu Ngộ, sao cậu lại ở đây?” Tôi cảm thấy cổ họng khô khốc.
“Chị Tiểu Vũ, chị quên rồi sao?”
Cố Ngộ bỗng tiến sát lại, cười xấu xa hỏi tôi.
Quên rồi...
Quên cái gì?
Tôi vô thức nhớ lại giấc mơ ban nãy, mặt lập tức đỏ bừng.
“Tiểu Ngộ, ý cậu là gì? Còn nữa, chúng ta đang trong tình huống gì đây?” Tôi bất an hỏi, lòng như có mười lăm cái gàu múc nước, thấp thỏm không yên.
“Chị Tiểu Vũ, đã thế này rồi mà chị còn hỏi sao.” Cố Ngộ bất ngờ làm ra vẻ thẹn thùng.
Cái gì!
Cố Ngộ nhìn vẻ mặt kinh ngạc của tôi, cười nói:
“Chị Tiểu Vũ uống nhiều quá, còn nôn nữa, em đành mở phòng đưa chị lên nghỉ.”
“Thế sao cậu lại tắm?” Tôi chỉ vào người cậu còn nhỏ nước hỏi.
“Vì chị nôn hết lên người em.” Cố Ngộ cười, để lộ hàm răng trắng bóng.
Ừm... ừm... nhớ ra rồi.
Hôm nay đoàn phim tụ tập ăn uống, tôi bị Lâm Diệu Dung chuốc không ít rượu, từ chối cũng không được.
Sau đó uống nhiều đến mức không đứng vững.
Cố Ngộ tới đỡ tôi, kết quả tôi nôn hết lên người cậu ấy.
“Xin lỗi nhé!” Tôi xấu hổ gãi đầu.
Không chỉ nôn lên người ta mà còn hiểu lầm người ta nữa.
Thật quá đáng!
“Không sao.” Cố Ngộ mỉm cười hiền lành, lại trở về dáng vẻ người-vô-hại thường thấy.
Nhớ lại ánh mắt nguy hiểm trong giấc mơ, tôi không khỏi bối rối.
Rồi tự nhủ, đó chỉ là giấc mơ thôi.
“Tiểu Ngộ, lúc tôi say có làm gì mất mặt không?” Tôi không chắc chắn hỏi.
Tôi không làm gì quấy rối cậu ấy đấy chứ?
Cố Ngộ như nhớ ra chuyện gì đó, khóe mắt cong lên thành hình trăng lưỡi liềm, lộ ra nụ cười vui vẻ từ tận đáy lòng.