Nụ cười ấy hoàn toàn khác với nụ cười trước truyền thông.
“Chị Tiểu Vũ, chị không nhớ sao?” Cố Ngộ nhìn tôi đầy ẩn ý.
“Nhớ cái gì?”
Rốt cuộc tôi đã làm gì?
“Chị sờ em, còn khen dáng em đẹp.” Cố Ngộ giả vờ thẹn thùng.
“Hả?” Tôi kinh ngạc há hốc miệng.
“Chị Tiểu Vũ hình như không tin, có muốn sờ lại để nhớ ra không?” Cố Ngộ bất ngờ lại tiến sát.
Tôi giật bắn, tim lại đập thình thịch.
“Không... không cần...” Tôi lí nhí từ chối.
“Tiểu Vũ không cần khách sáo, đối với em quá đáng chút cũng không sao.” Cố Ngộ mở to đôi mắt vô tội dụ dỗ tôi.
Sao cậu ấy có thể dùng bộ mặt ngây thơ đó để nói ra những lời dụ dỗ như vậy chứ.
“Không, không phải, tôi không muốn.” Tôi cúi đầu tránh ánh mắt cậu.
“Sao không gọi tôi là chị Tiểu Vũ nữa?" Mà lại gọi thẳng tôi là Tiểu Vũ?
“Thật ra chị nhỏ hơn em một tuổi mà. Em luôn muốn gọi thẳng là Tiểu Vũ, chỉ là anh của em cứ bắt phải thêm chữ ‘chị’.” Cố Ngộ oán thán.
Đúng vậy, tôi nhỏ hơn cậu ấy một tuổi.
Lần đầu tiên Cố Ngộ gọi thẳng tôi là Tiểu Vũ trước mặt Cố Dịch đã bị quát bắt phải thêm "chị".
Bầu không khí mập mờ tan đi một nửa, tôi nhìn Cố Ngộ trong bộ áo choàng:
“Tiểu Ngộ, cậu có đồ để thay không?”
Trong lòng có chút áy náy, dù sao cũng tại tôi hại cậu ấy thành ra thế này.
“Không có.” Cố Ngộ đáp, “Nhưng em vừa bảo trợ lý mang tới một bộ.”
“Vậy thì tốt.” Tôi nói xong, lại cúi đầu nhìn chiếc áo thun rộng thùng thình trên người mình mà rầu rĩ.
Bởi vì tôi cũng không có đồ thay.
Như nhìn thấu tâm tư tôi, Cố Ngộ nói:
“Không sao, em cũng bảo họ mang cho chị một bộ mới rồi.”
Tôi ngẩng lên nhìn, cậu ấy nhanh chóng bổ sung:
“Là đồ mới mua, em bảo trợ lý mua đấy.”
“Thật chu đáo.” Tôi không nhịn được vò vò gương mặt đẹp trai của cậu ấy.
Thế là sau đó, tôi và Cố Ngộ ngồi xếp bằng trên giường như học sinh tiểu học...
Chờ đồ mang tới.
09
Cố Ngộ hẹn tôi cùng đi dạo phố.
Cậu ấy muốn mua quà sinh nhật cho Cố Dịch, vì sinh nhật anh ta sắp tới rồi.
Nếu không phải Cố Ngộ nhắc, tôi cũng đã quên mất chuyện này.
Cố Dịch đang đi công tác, đã đi được mấy ngày rồi.
Trong mấy ngày anh ta không có ở đây, tôi hiếm hoi mới được yên tĩnh.
Tôi thật sự không hiểu, Lâm Diệu Dung đã quay về rồi, sao anh ta còn có nhiều thời gian tìm đến tôi như vậy?
Đối phó với anh ta thực sự rất mệt mỏi.
Điều khiến tôi bất ngờ là, Lâm Diệu Dung cũng muốn đi dạo phố cùng chúng tôi.
"Cả chị Diệu Dung cũng đi với tụi em sao?" Cố Ngộ cũng có chút ngạc nhiên.
"Ừ." Lâm Diệu Dung trả lời.
"Chị Diệu Dung cũng chọn quà sinh nhật cho anh cả à?" Cố Ngộ hỏi.
"Ừ." Lâm Diệu Dung thẹn thùng nói, "Chị muốn nhờ Tịch tiểu thư góp ý giúp."
"Tôi thì có thể góp được ý gì cho cô Lâm chứ?" Tôi nói.
"Sao lại không được? Tịch tiểu thư chăm sóc anh Dịch bao lâu nay, chắc chắn biết anh ấy thích gì rồi." Lâm Diệu Dung đầy ẩn ý nói.
"Chị Diệu Dung nói vậy là sao?" Cố Ngộ hỏi.
Tôi căng thẳng nhìn Lâm Diệu Dung.
Lâm Diệu Dung cười đầy hàm ý, nhưng không nói thêm gì.
Vì vậy, chúng tôi cùng đến khu trung tâm mua sắm đồ xa xỉ.
Cố Ngộ và Lâm Diệu Dung chọn rất lâu mà vẫn chưa tìm được món quà vừa ý.
Bên cạnh có một cửa hàng chuyên bán dụng cụ mỹ thuật, Cố Ngộ nói muốn vào xem thử.
"Anh cả thích vẽ tranh, mua cho anh ấy mấy hộp màu cũng coi như đúng ý rồi."
Cố Ngộ dừng lại trước một quầy sơn dầu thương hiệu lâu đời, "Hồi em còn ở nước ngoài, anh ấy từng nhờ em mua màu sơn dầu Hà Lan cho anh ấy."
Hả? Nhưng tôi nhớ Cố Dịch đâu biết vẽ tranh mà.
"Anh ta thích vẽ tranh sao?" Tôi kinh ngạc hỏi.
"Đúng vậy, trong phòng anh ấy còn treo một bức tranh sơn dầu do chính tay anh ấy vẽ nữa kìa." Cố Ngộ nói.
"Cậu làm sao biết là tự vẽ? Lỡ đâu mua về treo đó thì sao?"
"Chắc chắn không phải mua." Cố Ngộ nói, "Bởi vì bức tranh đó không hề có chữ ký hay ghi ngày tháng. Nếu là mua, làm sao lại không có tên tác giả được?"
Tôi khẽ giật mình: "Bức tranh đó vẽ cái gì?"
"Là một bức tranh thiên thần gãy cánh. Em có chụp, để em tìm cho chị xem." Cố Ngộ vừa nói vừa lấy điện thoại ra lục tìm.
Tôi nhìn bức tranh ấy, trước mắt tối sầm.
Đó là bức tranh tôi đã vẽ từ bốn năm trước.
Nhìn Cố Ngộ cầm hộp màu trong tay, tôi vốn định nói gì đó, nhưng lại nghĩ nhiều lời dễ sinh chuyện, cuối cùng vẫn nhịn xuống, không nói gì cả.
…