Cố Ngộ đưa tôi về nhà mình, đặt tôi nằm xuống ghế sofa rồi đi vào trong.
Tối qua ngủ không ngon, tôi vừa nằm xuống đã thiếp đi.
Tỉnh lại lần nữa, ngửi thấy một mùi thơm nồng.
Mùi hương tỏa ra từ trong bếp.
"Chị tỉnh rồi à, đúng lúc lắm." Cố Ngộ từ bếp đi ra, vẫn mặc chiếc tạp dề màu nâu in hình gấu nhỏ lần trước.
Nói xong lại quay vào bếp, sau đó bưng ra một nồi canh trắng sữa, trong làn khói mơ hồ còn có thể thấy những miếng thịt cá non mềm.
Tôi nhìn nồi canh ấy, ngửi mùi thơm ngào ngạt, ánh mắt không rời nổi, bụng để đói một ngày cũng "rột rột" vang lên.
Cố Ngộ múc cho tôi một bát: "Chị đau dạ dày, nên em không cho ớt vào. Nếm thử xem?"
Tôi đón lấy, uống một ngụm, vị ngọt thanh, thơm ngậy.
Cố Ngộ còn gắp cho tôi phần cá nhiều thịt ít xương, cười nói: "Không phải chị thích ăn cá sao? Nồi này đều là cho chị đấy."
Tôi ăn một miếng cá, nước mắt không kìm được mà rơi xuống.
"Sao vậy? Không ngon sao?" Thấy tôi khóc, Cố Ngộ luống cuống.
"Không... ngon quá... ngon đến khóc luôn..." Tôi vừa khóc vừa nói.
Thịt cá mềm mại, ngọt thanh, thấm đẫm vị.
Đã rất nhiều năm rồi tôi mới lại được ăn món cá ngon như vậy.
07
Hôm sau khi quay phim, chẳng hiểu sao mãi mà vẫn chưa thấy Cố Ngộ xuất hiện.
Tôi hơi lo lắng, liền gọi một cuộc điện thoại cho cậu ấy.
Hôm qua lúc đang ăn cơm, cậu ấy bị Cố Dịch gọi điện kêu đi.
Chuông đổ rất lâu rồi cuộc gọi bị cúp ngang.
Lòng tôi càng thêm nôn nóng. Tuy Cố Dịch là anh trai cậu ấy, nhưng tính khí con người đó ai biết được anh ta sẽ làm ra chuyện gì.
Đang định gọi lại thì Cố Ngộ chủ động gọi video tới.
Tôi vội nhận cuộc gọi, nhưng thứ hiện ra trên màn hình đầu tiên lại không phải gương mặt cậu ấy, mà là phông nền phòng tắm màu trắng ngà, cùng với... cơ thể trần trụi đầy sức sống của một người đàn ông.
Người đàn ông trong màn hình cao lớn, cơ bắp rõ ràng, từng đường nét đều mảnh dài cân xứng như được chạm khắc bằng dao.
Cố Ngộ hoàn toàn không mặc gì.
Ống kính hạ xuống, trên bụng nổi rõ những khối cơ săn chắc, vắt một chiếc khăn tắm trắng lỏng lẻo ngang hông, đường cơ hông nửa lộ ra khiến người ta không khỏi mơ màng.
Tôi biết vóc dáng của Cố Ngộ rất đẹp, nhưng không ngờ lại đẹp đến mức này, chẳng khác nào bức tượng điêu khắc của Michelangelo.
Tôi bị cảnh tượng ấy kích thích đến suýt nữa thì chảy máu mũi.
"Chị Tiểu Vũ, có chuyện gì vậy?" Cố Ngộ vừa nói vừa nhìn vào ống kính.
Giọng cậu ấy hơi khàn, vào lúc này nghe lại càng thêm quyến rũ.
Trên gương mặt tuấn tú còn lấm tấm giọt nước, lông mày sắc nét, đôi mắt sáng ngời, sống mũi cao thẳng, bờ môi đầy đặn bởi vì nghi hoặc mà hơi mím lại.
Vẻ mặt vẫn còn chút mơ màng, giống hệt một con mèo lớn vừa tỉnh ngủ.
Ừm, thật muốn xoa xoa quá...
Không được, không thể nghĩ vậy...
"Tôi gọi để báo, sắp bắt đầu quay rồi, đạo diễn nhờ tôi hỏi cậu khi nào tới?" Tôi cố gắng ổn định giọng.
"Tôi tới ngay, đợi tôi mười phút." Cố Ngộ vừa trả lời vừa cạo râu.
Dù là Ảnh đế, nhưng Cố Ngộ luôn rất nghiêm túc với công việc, chưa từng làm khó ai.
Hôm nay đến trễ, chắc là do tối qua bị Cố Dịch gọi đi sao?
Nghĩ tới đây, lòng tôi lại thấp thỏm: "Hôm qua anh trai cậu gọi làm gì vậy? Anh ấy không làm khó cậu chứ?"
"Anh ấy rủ em đi đánh boxing. Tụi em đánh tới tận nửa đêm, đúng là sức lực dồi dào ghê." Cố Ngộ đáp.
Cố Dịch đúng thật là tinh lực tràn trề, thủ đoạn hành người cũng muôn hình vạn trạng.
"Chị Tiểu Vũ, sao chị lại nghĩ anh của sẽ làm khó em vậy?" Cố Ngộ bỗng nhiên hỏi.
Câu hỏi đó khiến tôi giật mình, cậu ấy nhận ra điều gì sao?
"Haha... ơ thì, hôm qua lúc em nhận điện thoại, sắc mặt nặng nề quá, nên tôi đoán anh trai cậu chắc tức giận rồi, lo anh ấy sẽ làm khó cậu." Tôi lắp bắp chống chế.
"Ồ... ra vậy," Cố Ngộ như suy ngẫm điều gì, "nghĩ lại thì, hôm qua anh của em đúng là có chút tức giận, còn nhắc tới chị nữa."
"Nhắc gì về tôi?" Tôi nuốt nước bọt, cổ họng khô khốc.
"Anh ấy nói tối qua ở bãi đậu xe ngầm trông thấy em bế chị lên xe, còn càu nhàu gì đó kiểu nam nữ thụ thụ bất thân. Thời nay rồi mà còn nói vậy. Em giải thích là vì chị không khỏe nên em mới bế."
Cố Dịch thấy được cảnh tôi được bế lên xe? Tim tôi đập nhanh một nhịp.
"Thế... anh ấy nói gì?" Tôi hỏi, lòng đầy căng thẳng.
"Anh ấy lúc đầu còn mắng chị yếu ớt, giọng điệu vừa bất đắc dĩ vừa hết cách. Sau đó lại hỏi chị có sao không, đã uống thuốc chưa. Chị Tiểu Vũ, em thấy hình như anh em cũng quan tâm chị lắm đấy." Cố Ngộ cười nói.
"Hừm, chắc anh ấy sợ tôi bệnh rồi ảnh hưởng đến kiếm tiền thôi. Ông chủ nào mà chẳng sợ nhân viên đổ bệnh." Tôi cười gượng, nói cho qua.
Cố Ngộ không nói gì thêm, vẻ mặt như có điều suy nghĩ.