CỐ NGỘ TỊCH VŨ - 4

Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter

Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và

MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!

👉 https://s.shopee.vn/2VewrkrIyO

MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!

Tôi rửa sạch rau, xếp ngay ngắn ra đĩa, rồi ngồi một bên nhìn Cố Ngộ thái thịt.
 
Cậu ấy mặc tạp dề hình gấu nâu, động tác thuần thục, kỹ thuật dùng dao cũng cực kỳ điêu luyện.
 
Chỉ trong vài phút, cả miếng thịt bò đã được thái thành một đĩa lát thịt mỏng đều.
 
Không chỉ có ngũ quan tinh xảo, Cố Ngộ còn sở hữu xương quai hàm rất đẹp.
 
Mặc áo sơ mi lụa đen, cởi hai cúc trên cùng để lộ xương quai xanh, phía dưới là quần tây cùng màu, đôi chân dài thẳng tắp, cơ bắp rắn chắc.
 
Người ta vẫn nói, khi đàn ông nghiêm túc là lúc đẹp trai nhất.
 
Tôi nhìn dáng vẻ Cố Ngộ chuyên chú nấu ăn mà ngây dại.
 
Hình bóng ấy, dần dần trùng khớp với dấp dáng thiếu niên trong ký ức của tôi...
 
04
 
Chúng tôi không mua sẵn nước lẩu.
 
Cố Ngộ tự mình dùng gà, đông trùng hạ thảo và các nguyên liệu khác để nấu nước lẩu.
 
“Chị thích ăn canh hơn, hay thích ăn thịt gà hơn?” Đang lúc tôi ngẩn người, Cố Ngộ đột nhiên hỏi.
 
“Sao lại hỏi vậy?” Tôi ngớ người ra, chưa hiểu.
 
Có gì khác biệt sao?
 
“Nếu chị thích uống canh, em sẽ cho gà vào khi nước còn lạnh, nấu vậy nước sẽ ngọt. Nếu chị thích ăn thịt gà, thì đợi nước sôi rồi mới cho vào, như vậy thịt mới ngon.” Cố Ngộ kiên nhẫn giải thích.
 
Mặc dù cùng là anh em, nhưng cậu ấy khác hẳn Cố Dịch.
 
Cố Dịch chưa từng hỏi ý kiến tôi về bất cứ chuyện gì.
 
“Tôi thích uống canh.” Tôi nghĩ một lúc rồi trả lời.
 
Cố Ngộ chuyển bếp từ lên bàn trà trong phòng khách để nấu lẩu.
 
Phòng khách trải thảm lông màu be rất dày, đi chân trần lên cũng không thấy lạnh.
 
Ngồi sofa ăn lẩu không tiện, Cố Ngộ lấy hai cái đệm dày hình quả bí ngô cho tôi.
 
Chúng tôi trải đệm trên thảm, ngồi bệt ăn lẩu.
 
Cậu ấy còn mở hai chai rượu vang. Chúng tôi vừa ăn, vừa uống, vừa trò chuyện.
 
“Đêm nay thật sự rất vui!” Vừa thốt ra câu ấy, tôi mới nhận ra mình có chút say.
 
Sau lưng là ghế sofa mềm mại, tôi không kìm được tựa người vào.
 
Đã rất lâu rồi tôi mới có thể thả lỏng và vui vẻ như thế này.
 
“Em cũng rất vui.” Cố Ngộ cười đáp.
 
Ánh mắt cậu ấy vẫn rất tươi tỉnh, xem ra tửu lượng cũng không tệ.
 
“Tôi cứ tưởng người như cậu chắc chắn không biết nấu ăn, không ngờ tay nghề lại giỏi thế!” Tôi nói.
 
“Tại sao lại nghĩ vậy?” Cố Ngộ hỏi.
 
“Vì anh trai cậu không biết nấu ăn.” Tôi buột miệng.
 
“Sao chị biết anh ấy không biết?” Cố Ngộ ngạc nhiên.
 
“Tôi từng ăn đồ ăn anh ấy nấu rồi, dở ch đi được.” Tôi nói.
 
Cố Ngộ lại càng kinh ngạc hơn: “Em chưa bao giờ thấy anh trai xuống bếp. Trước đây chị Diệu Dung muốn anh ấy nấu, nũng nịu thế nào cũng vô dụng…”
 
Tôi không tin.
 
Hôm nay chẳng phải Cố Dịch còn đi siêu thị với Lâm Diệu Dung để chuẩn bị nấu ăn cho cô ta sao?
 
Cố Ngộ nhìn tôi, như có điều muốn nói lại thôi.
 
Cậu ấy và Cố Dịch thật sự rất giống nhau, chỉ là ánh mắt Cố Dịch quá sắc bén và áp lực.
 
“Em học nấu ăn từ khi nào vậy?” Tôi chuyển đề tài.
 
“Lúc đi du học.” Cố Ngộ đáp.
 
Tôi không nhịn được tròn mắt nhìn.
 
Tôi cũng du học bốn năm, sao lại không có tay nghề như thế?
 
“Đồ ăn ở nước ngoài không hợp khẩu vị, nên phải tự học thôi.” Cố Ngộ cười.
 
Cậu ấy nhìn tôi, ánh mắt đầy chuyên chú.
 
Ánh mắt ấy làm tôi có chút ngượng ngùng, đành ngả hẳn người lên sofa, để mặc bản thân buông lỏng.
 
Không biết từ lúc nào, Cố Ngộ đã tiến lại gần tôi, cúi xuống.
 
Cậu ấy cũng say rồi sao?
 
“Cậu đừng nhìn tôi như vậy…” Tôi đưa tay chống vào ngực cậu, muốn ngăn cậu tiến lại.
 
“Tại sao?” Giọng Cố Ngộ trầm thấp khàn khàn, có lẽ vì uống rượu.
 
“Vì tôi sẽ ngượng lắm.” Tôi nói, rồi vội vã đưa tay che mắt cậu.
 
Ngay lúc đó, Cố Ngộ cúi xuống, đặt môi lên môi tôi.
 
Mặt tôi bỗng nóng bừng, đầu óc trống rỗng, thậm chí quên cả việc đẩy cậu ấy ra.
 
Tim đập dồn dập.
 
Chúng tôi từng quay rất nhiều cảnh hôn, nhưng chưa lần nào khiến tôi đỏ mặt, tim đập loạn như lần này.
 
Cố Ngộ hôn sâu hơn, đầu lưỡi nhẹ nhàng chạm vào tôi.
 
Đúng lúc này, điện thoại tôi chợt đổ chuông.
 
Liếc nhìn, là Cố Dịch gọi đến.
 
Cảm giác như bị dội một gáo nước lạnh, tôi lập tức tỉnh táo lại.
 
Tôi đẩy Cố Ngộ ra, bắt máy.
 
“Bất kể cô đang ở đâu, lập tức đến công ty.” Giọng Cố Dịch lạnh như băng, không cho phép phản kháng.
 
“Tôi còn có việc, phải đi trước.” Tôi chào Cố Ngộ rồi vội vã rời đi.
 
Bình luận
Quảng cáo tại đây
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chap bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo