CỐ NGỘ TỊCH VŨ - 23

Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter

Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và

MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!

👉 https://s.shopee.vn/2VewrkrIyO

MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!

Tôi không biết nên nói gì.
 
Một lúc mới hỏi:
 
“Em tin lời anh ta sao?”
 
Cố Ngộ nói: “Em không tin.”
 
“Sau này em về nước tìm cô ấy, nhưng thành phố cũ đã chẳng còn dấu vết nào của cô ấy.”
 
“Em cũng tìm đến dì cô ấy, dì nói…” Cố Ngộ dừng lại.
 
“Dì nói gì?” Tôi căng thẳng hỏi.
 
 
Tôi đã kết hôn với Cố Dịch, dì cũng biết.
 
Dì từng nói, nếu tôi không muốn thì không cần cưới.
 
Tôi chỉ có thể cười khổ.
 
Dì chắc chưa nói chuyện tôi kết hôn với Cố Dịch cho Cố Ngộ biết chứ?
 
Một lúc sau, Cố Ngộ nói: “Dì nói cô ấy đúng là ch vì tai nạn.”
 
Giọng Cố Ngộ rất buồn.
 
“Em hỏi xin địa chỉ mộ của cô ấy, muốn đến nhìn một lần, dù cô ấy đã không còn. Nhưng hoàn toàn không tìm được bia mộ nào.”
 
“Em cũng tra không được bất kỳ hồ sơ hay tài liệu gì về cô ấy, cứ như cô ấy chưa từng tồn tại.”
 
“Vậy bia mộ này là?” Tôi chỉ vào bia trước mặt.
 
“Là em sau khi về nước tự lập cho cô ấy.” Cố Ngộ đáp.
 
“Ảnh trên bia là lúc cô ấy còn nhỏ?”
 
“Ừ, em phóng to từ ảnh thẻ học sinh của cô ấy.”
 
Quả nhiên.
 
“Cậu còn tin lời Cố Dịch không?” Tôi hỏi.
 
“Kể từ khi em phát hiện chiếc bùa vẫn ở chỗ anh ta, không hề chôn cùng cô ấy, thì em không tin nữa.”
 
 
“Em thật sự hối hận vì năm đó không tự mình đến tạm biệt cô ấy, đến lần cuối cũng không gặp được.”
 
“Sau đó em thường mơ thấy cô ấy toàn thân đầy máu, xương thịt tan nát.”
 
“Giờ còn mơ như thế nữa không?” Tôi hỏi.
 
“Không, từ lúc gặp lại em, anh không mơ thấy nữa.” Cố Ngộ nhìn tôi nói.
 
(*từ đoạn này thay đổi cách xưng hô vì Cố Ngộ đã kể lại sự thật và đã bày tỏ với nhau rồi)
 
“Nên em hiểu hôm qua vì sao anh lại giận như vậy rồi chứ.”
 
“Không phải anh trách em, mà là anh không muốn em xảy ra chuyện.” Cố Ngộ dừng lại.
 
“Hôm qua là anh phản ứng quá đà, xin lỗi, anh chỉ không muốn thấy em bị thương.”
 
“Sao anh tìm được em vậy?” Tôi vừa hỏi, nước mắt đã rơi.
 
“Tình cờ thấy em trong một bộ phim.” Cố Ngộ nói, “Ban đầu anh tưởng chỉ là người giống em, gặp mặt rồi mới biết đúng là em.”
 
Một lúc sau, tôi hỏi:
 
“Vậy ngay từ đầu, anh đã nhận ra em rồi?”
 
“Ừ.”
 
“Tiểu Vũ, anh có thể ôm em không?” Cố Ngộ dang tay.
 
Trong lòng vừa chua xót vừa cảm động, tôi bước tới ôm lấy anh.
 
Cố Ngộ hơi run lên, rồi ôm tôi thật chặt.
 
Một lúc sau, anh buông tôi ra.
 
“Tiểu Vũ, anh thích em, từ năm em mười ba tuổi anh đã thích rồi. Anh muốn ở bên em, được không?” Cố Ngộ nhìn tôi nói.
 
Cố Ngộ nói anh ấy thích tôi, từng ấy năm vẫn luôn thích tôi.
 
Lòng tôi ngập tràn niềm vui.
 
Nhưng rồi lại trào dâng nỗi buồn. Hiện tại, tôi còn có thể ở bên anh sao?
 
“Tiểu Ngộ, xin lỗi, em không thể ở bên anh được.” Tôi đau khổ nói.
 
“Tại sao? Em không thích anh sao?” Cố Ngộ không hiểu.
 
“Vì… em đã kết hôn rồi.”
 
Mắt Cố Ngộ tràn đầy đau đớn, rồi anh quay người bỏ đi không ngoảnh lại.
 
Tôi nhìn bóng lưng anh khuất xa, nước mắt trào ra như lũ.
 
26
 
Tôi và Cố Ngộ đã gần đóng máy bộ phim này rồi.
 
Điều đó có nghĩa là, thời gian tôi có thể ở bên anh ấy không còn nhiều nữa.
 
Trong lòng tôi thấy rất không nỡ.
 
Từ hôm rời khỏi nghĩa trang, Cố Ngộ chưa nói với tôi một lời nào.
 
Chúng tôi chỉ còn lại một cảnh cuối, phải đến ngoại tỉnh quay, quay xong cảnh này là đóng máy.
 
Đoàn phim đã đặt khách sạn trước.
 
Phòng của tôi ở tầng mười lăm.
 
Trùng hợp thay, phòng của Cố Ngộ ngay bên cạnh phòng tôi.
 
Lúc chúng tôi đến nơi thì thang máy trong khách sạn lại hỏng.
 
Va li của tôi lại rất nặng.
 
Tôi đứng trước lối thang bộ mà phát sầu, không biết phải làm sao vác lên tận tầng mười lăm?
 
Nói ra thật xấu hổ, tôi đã lăn lộn hai năm trong giới, vậy mà vẫn chưa có trợ lý.
 
Người khác cũng có hành lý riêng, tôi không tiện nhờ thêm.
 
Đang chuẩn bị tự mình xách thì vali bị ai đó nhấc lên.
 
Quay lại nhìn, là Cố Ngộ.
 
Anh ấy đội mũ lưỡi trai, thấy tôi nhìn thì cúi thấp vành mũ thêm một chút.
 
Anh đang cố tránh không nhìn thấy tôi sao?
 
"Tiểu Ngộ, để em tự làm được rồi." Tôi vội nói.
 
Cố Ngộ không để ý tới tôi, cứ thế xách vali lên lầu.
 
Leo tới tầng mười lăm, tôi đã mệt đến thở hồng hộc.
 
Còn Cố Ngộ mặt không đỏ, hơi không hụt.
 
Thể lực tốt thật!
 
Cố Ngộ để vali trước cửa phòng tôi.
 
"Tiểu Ngộ, cảm ơn anh." Tôi nói lời cảm ơn.
 
Anh hừ nhẹ một tiếng rồi bỏ đi.
 
……
 
 
Bình luận
Quảng cáo tại đây
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chap bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo