Khi tỉnh lại lần nữa, tôi thấy mình đang nằm trên giường bệnh.
Nghe tiếng bước chân, tôi lại nhắm mắt.
“Cố Dịch, giỏi thật đấy, cậu tìm đâu ra người giống Diệu Dung thế này.” Đó là giọng của Lâm Tông.
“Không biết cô bé tội nghiệp này có sống nổi không, nếu không có cô ta, người nằm đây có thể là Diệu Dung rồi.”
“Chuyện đó cậu đừng lo.” Cố Dịch nói, “Dù sao mọi chuyện cũng đã xong, theo thỏa thuận, hôn ước giữa tôi và Diệu Dung cũng chấm dứt từ đây.”
Sau khi họ rời đi, tôi mới mở mắt.
Trong lòng chỉ còn lại sự lạnh lẽo.
22
Từ lần đó* trở đi, trừ lúc quay phim, Cố Ngộ hầu như không nói chuyện với tôi.
*này là sau tiệc sinh nhật Cố Dịch nha mn
Nhưng cậu ấy vẫn bảo trợ lý đặt hai phần cơm ngoài, cùng tôi ăn.
Cố Dịch đến phim trường thăm, nhưng lại không đến tìm Lâm Diệu Dung, ngược lại cứ quanh quẩn bên tôi.
“Bao giờ em dọn về biệt thự ở vậy?” Cố Dịch hỏi.
Sau khi về nước, tôi không sống cùng Cố Dịch, mà thuê một căn hộ riêng ở ngoài.
Ở bên cạnh anh ta khiến tôi ngạt thở.
Cố Dịch không ép tôi dọn về, chỉ yêu cầu tôi lúc nào gọi là phải có mặt.
Thấy tôi không nói gì, Cố Dịch lại cười:
“Dạo này Cố Ngộ không hài lòng với em nữa phải không?”
“Không.” Tôi đáp.
Nhưng Cố Dịch lại rất chắc chắn:
“Sao lại không, tôi nghe Diệu Dung kể rồi.”
“Diễn xuất của em kém như thế, chắc chắn bị nó chán ghét rồi.”
“Hay là em bỏ vai đi, tôi đầu tư cho em phim khác.”
Đây mà là lời con người nên nói à?
Phim đã quay đến nửa chừng, vậy mà lại bảo tôi bỏ vai.
Tôi vừa định cãi lại, thì bất chợt nghe thấy tiếng ho.
Là Cố Ngộ và Lục Dung.
*Lục Dung là người mà Lâm Diệu Dung nói chuyện ở mấy chương trước, Tiểu Dung á
Cố Ngộ xách theo hộp giữ nhiệt của Lục Dung, rồi rời đi.
Là cùng nhau đi ăn?
Xem ra hôm nay cậu ấy không ăn cùng tôi rồi, lòng có chút hụt hẫng.
“Cố Ngộ cũng đến tuổi lập gia đình rồi, cậu ấy và Lục Dung đúng là trời sinh một cặp.” Cố Dịch vừa nói vừa quan sát sắc mặt tôi.
Anh ta đang dò xét tôi.
“Ồn ch đi được, anh có thể đừng như con ong cứ vo ve bên tai tôi mãi được không?” Tôi mất kiên nhẫn.
Cố Dịch lập tức lộ vẻ lúng túng.
“Tốt bụng đến thăm em mà em lại thấy phiền, đúng là không biết điều.” Cố Dịch giận dữ.
Giận một lúc, anh ta gọi trợ lý mang bữa trưa đến.
“Đầu bếp khách sạn năm sao nấu đấy.” Cố Dịch vừa mở hộp cơm vừa nói.
“Không cần, anh cứ ăn đi, tôi đi ăn cơm hộp.” Tôi nói.
Lúc đó, cửa phòng đột nhiên mở, Cố Ngộ đứng ở đó, trên tay cầm hai phần cơm ngoài.
Cậu ấy vừa định bước vào, thì nhìn thấy bàn ăn đầy đủ các món, bước chân chợt khựng lại.
Cố Ngộ nhìn chằm chằm vào Cố Dịch, ánh mắt lạnh lùng, môi mím chặt.
“Cố Ngộ, sao em lại tới đây?” Cố Dịch ngạc nhiên.
Cố Ngộ trừng mắt nhìn tôi, vẻ mặt như thể bị tổn thương.
Tôi vừa định lên tiếng thì cậu ấy đã quay người bỏ đi, còn đóng mạnh cửa phòng.
Tôi mặc kệ tiếng quát “Em đi đâu đấy?” của Cố Dịch, chạy theo Cố Ngộ, nhưng tìm mãi không thấy.
Chỉ thấy hai phần cơm ngoài mà cậu đặt để trên bàn ngoài hành lang.
Cố Ngộ biến mất chỉ trong chớp mắt.
Tôi ăn qua loa một phần trong đó, lòng thấp thỏm không yên.
Không biết Cố Ngộ có ăn gì chưa?
Chiều quay phim tôi cứ thất thần, bị đạo diễn mắng một trận.
Lúc nghỉ, đạo diễn gọi tôi nói chuyện.
Tôi tưởng vì chuyện tôi mất tập trung lúc chiều nên vội xin lỗi:
“Đạo diễn, xin lỗi, tôi…”
Đạo diễn kinh ngạc nhìn tôi:
“Tịch Vũ, cô thật sự muốn bỏ vai à?”
Hả, bỏ vai?
Tôi còn chưa phản ứng lại, đạo diễn lại nói:
“Phim quay đến nửa rồi, nếu thay nữ chính thì phải làm lại từ đầu.”
“Đạo diễn, tôi không định bỏ vai.” Tôi vội vàng nói.
“Thật không?” Đạo diễn tỏ vẻ chưa tin.
“Tất nhiên là thật rồi, ai nói với anh tôi muốn bỏ vai?”
“Không, không ai cả.” Ánh mắt đạo diễn lấp lửng, “Nhưng để chắc ăn, hay là chúng ta ký lại hợp đồng đi.”
Nói xong, ông ấy như biến ảo lấy ra một bản hợp đồng in sẵn.
Tôi cầm lấy xem, hợp đồng mới tăng cát-xê của tôi gấp mười lần.
Nhưng nếu bỏ vai giữa chừng thì phải đền bù gấp một trăm lần mức cũ.
Số tiền bồi thường đó đủ khiến tôi thân bại danh liệt.