Nói cách khác, nếu tôi hoàn thành vai diễn thì sẽ kiếm được gấp mười lần.
Nhưng nếu bỏ dở thì chỉ còn nước ra đường ăn sương uống gió.
“Đạo diễn, hợp đồng này là anh soạn à?” Tôi không nhịn được hỏi.
“Ừ… đúng thế.”
Không biết có phải ảo giác không, tôi thấy khóe miệng đạo diễn giật nhẹ.
“Đạo diễn, đoàn phim không phải đang thiếu kinh phí sao? Lấy đâu ra tiền trả tôi gấp mười lần?”
“À, có người tài trợ rồi.”
“Người tài trợ? Là Cố tổng à?”
Dù sao thì Cố Dịch là nhà đầu tư bộ phim này.
“Không phải.” Đạo diễn phủ nhận ngay.
Cũng đúng, Cố Dịch mong tôi bỏ vai còn không kịp, sao lại tăng cát-xê để giữ tôi?
Nghĩ đến đây, tôi chợt ngộ ra, chắc chắn là...
“Chắc chắn là Cố tổng rồi, ngoài anh ấy còn ai chi tiền cho đoàn phim nữa chứ.”
“Là thằng ngốc Cố Ngộ đó bỏ tiền đấy.” Đạo diễn tức tối.
Được đáp án như ý, tôi cười tươi rói với đạo diễn.
“Cô gài bẫy tôi à?” Đạo diễn nhận ra, có chút tức giận nhìn tôi.
Không xong, bị phát hiện rồi.
“Đạo diễn, hợp đồng còn ký không?” Tôi nhắc.
“Ký.” Đạo diễn đưa bút cho tôi.
Ký xong hợp đồng đi ra ngoài, tôi thấy Cố Ngộ đang đi qua đi lại ở cửa.
Cậu ấy có vẻ bồn chồn.
Thấy tôi ra, liếc tôi một cái dò xét.
Tôi nhìn thẳng vào mắt Cố Ngộ, không nhịn được mỉm cười:
"Cậu không muốn tôi bỏ vai giữa chừng đúng không? Yên tâm, tôi sẽ không bỏ vai, trừ khi… cậu không muốn tôi làm nữ chính nữa."
Cố Ngộ thu ánh mắt, vội vàng đi về phía đạo diễn.
23
Hôm nay không có phân cảnh của Cố Ngộ, nên cậu ấy không đến phim trường.
Nhưng cơm ngoài vẫn đến đúng giờ, là của tiệm quen mà chúng tôi hay ăn.
Chỉ có phần của tôi.
Cố Ngộ không đến, nhưng Lục Dung thì có, tay xách hộp giữ nhiệt.
Thật dai như đỉa.
Tôi vừa quay xong chuẩn bị rời đi thì cô ta chặn lại.
"Lục tiểu thư, có chuyện gì sao?”
“Tịch tiểu thư, tôi muốn nói chuyện về việc đính hôn với Cố Ngộ, làm phiền cô cho tôi địa chỉ nhà anh ấy.” Vẻ mặt Lục Dung đầy đắc ý.
Lòng tôi rối loạn, Cố Ngộ muốn đính hôn với cô ta?
Không thể nào?
“Cô đợi chút, tôi gọi cho anh ấy hỏi.”
Tôi cuống quýt gọi điện cho Cố Ngộ.
“Alo?” Giọng anh nhẹ nhàng, như vừa tỉnh ngủ.
“Tiểu Ngộ, cô Lục nói muốn bàn chuyện đính hôn với cậu, hỏi tôi địa chỉ nhà cậu.”
“Cho cô ta đến đi.” Nói xong cậu liền cúp máy.
Tim tôi chùng xuống, Cố Ngộ thật sự muốn đính hôn?
Tôi ra bãi xe, Lục Dung đi theo, nhìn tôi khi tôi nổ máy.
“Lục tiểu thư, còn chuyện gì không?”
“Chỗ này khó bắt xe, cô có thể cho tôi quá giang không?”
Tôi quen thân với cô ta lắm à?
Nhưng nghĩ lại, chở cô ta đi có thể tiện thể xem họ nói gì.
“Lên đi, tôi đưa cô qua đó.”
Lục Dung hớn hở lên xe.
Tôi đỗ xe trước nhà Cố Ngộ, nhắn tin báo cho cậu ấy.
Vài phút sau, cửa sổ bị gõ.
Tôi hạ kính xuống, thấy Cố Ngộ đứng ngoài, vẻ mặt lạnh lẽo, ánh mắt đầy tức giận.
Tôi vừa mở khóa, cậu ấy liền cau có: “Sao chị lại ở đây?”
“Tôi…”
Chưa kịp giải thích, cậu đã ngắt lời:
“Em bảo cô ta tự đi taxi đến, không phải bảo chị chở.” Cố Ngộ nói. “Chị quay phim cả ngày, còn sức đi chở người khác à?”
Lục Dung thấy tôi bị mắng, liền vui vẻ xen vào:
“Là em nhờ Tịch tiểu thư đưa đến, anh đừng trách cô ấy.”
Cố Ngộ liếc cô ta lạnh lùng, rồi quát:
“Cô là ai mà sai bảo chị ấy? Cô có trả lương cho chị ấy à? Chị ấy là nữ chính của tôi, không phải tài xế nhà cô.”
Lục Dung bị quát tái mặt, cứng họng.
“Xuống xe, để em lái.” Cố Ngộ nói.
“Không sao, để tôi lái là được.”
Cố Ngộ mặt hầm hầm lên xe, giọng chua ngoa:
“Tùy chị, quay cả ngày mà vẫn còn sức ha.”
“…Đi đâu?” Tôi hỏi.
“Về nhà chị.”
Tôi và Lục Dung: “?”
“Đưa chị về trước, rồi em nói chuyện với cô ta sau.”
Năm phút sau, xe lại nổ máy.
Cố Ngộ và Lục Dung ngồi sau, tôi lái xe.
Đúng là thành tài xế thật rồi.
Bầu không khí trong xe vừa ngượng ngùng vừa nặng nề.
Tôi chăm chú lái xe.